- Mấy miếng võ mèo cào của ngươi không đủ tư cách khiêu chiến với sư tổ của ta. Sư phụ của ta là đủ rồi!

Giọng Đông Phương Lãnh Vũ không lớn nhưng như sét đánh ngang tai Thôi Vĩnh Tinh.

Nghe Đông Phương Lãnh Vũ nói, Quý Hồng buồn bực vì đang chuẩn bị nắm lấy cơ hội bắt chẹt Thôi Vĩnh Tinh nhưng giờ lại bị hố.

Chán nản, Quý Hồng cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng không ngờ Đông Phương Lãnh Vũ và Thôi Vĩnh Tinh lại cùng có liên quan tới người thần bí kia.

Nhưng Đông Phương Lãnh Vũ nói sư phụ của hắn có năng lực thắng Thôi Vĩnh Tinh thì Quý Hồng lại cho rằng Đông Phương Lãnh Vũ quá khoa trương.

Quý Hồng còn không tin chứ nói gì bản thân Thôi Vĩnh Tinh?

Với Thôi Vĩnh Tinh mà nói, hắn từng thắng Xa Vương Nhật Bản, Xa Vương Đông Nam Á, Xa Vương Hồng Kông, đang dứng thứ bảy bảng xếp hạng hắc xa, thực xứng với hai chữ Xa Vương.

Mà mục đích chính của hắn khi tới Trung Quốc chính là khiến kẻ thần bí kia lộ mặt, để hung hăng dẫm nát đối phương dưới chân!

Hôm nay, chẳng những Đông Phương Lãnh Vũ chiến thắng Kim Hi Mỹ, lại còn nói kỹ thuật Thôi Vĩnh Tinh chỉ là xiếc vặt, đến tư cách khiêu chiến với người thần bí kia cũng không có.

Việc này đã khiến Thôi Vĩnh Tinh nổi giận!

Dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn trở nên xám xịt, ánh mắt nhìn Đông Phương Lãnh Vũ tràn ngập sắc khí:

- Ngươi nói gì?

- Ta nói sư phụ ta lái xe một tay cũng thắng được ngươi!

Đông Phương Lãnh Vũ

được xưng là Hỗn Thế Ma Vương nên chẳng biết sợ là gì, hắn đối chọi một cách gay gắt.

- Được, được, được lắm!

Gặp phải sự cuồng ngạo của Đông Phương Lãnh Vũ, Thôi Vĩnh Tinh cười như điên, giọng khàn khàn:

- Sư phụ ngươi đã to mồm vậy, hắn có gan so tài với ta hay không?

- Rõ là nói nhảm, nếu sư phụ ta không định dày xéo ngươi thì lão tử đến đây tốn nước bọt suông thôi sao?

Đông Phương Lãnh Vũ nhìn Thôi Vĩnh Tinh như nhìn một kẻ ngu ngốc, lại quay sang nói với Quý Hồng:

- Quý a di, vừa rồi sư phụ của tôi nói về việc của Cao Lệ bổng tử, sự phụ tôi tính toán để cho hắn về Hàn Quốc ổn định tinh thần một giờ sau sẽ đấu, ngươi xem có nên lùi lịch thi đấu lại một hồi không?

- Không thành vấn đề!

Quý Hồng khẽ cười, đôi mắt lóe lên tinh quang không hiều là đang nghĩ gì.

- Cứ quyết vậy đi, ta đi đón sư phụ.

Nghe Quý Hồng trả lời xong Đông Phương Lãnh Vũ liền quay người rời đi, không thèm quan tâm tới Thôi Vĩnh Tinh đang phẫn nộ.

Bên tai vẫn vang lên lời của Đông Phương Lãnh Vũ, nhìn bóng lưng hắn xa dần Quý Hồng cảm thấy nao nao, suy đoán Bùi Đông Lai là sư phụ Đông Phương đã đúng!

Đua xe chính là trò chơi nguy hiểm bậc nhất.

Thôi Vĩnh Tinh cười lạnh nắm chặt tay, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Nhìn thây sát ý trong mắt Thôi Vĩnh Tinh, Quý Hồng nhíu mày rồi không nói gì thêm.

Lúc này, Đông Phương Lãnh Vũ và Bùi Đông Lai đang đi thang máy xuống lầu.

Có lẽ biết thang máy có camera nên Đông Phương Lãnh Vũ không nói gì với Bùi Đông Lai mà chờ ra ngoài mới giải tỏa những nghi vấn trong lòng.

Trong đại sảnh dưới lầu, thân là người phía sau màn của clb Siêu Bào, lúc này vẻ mặt của Khang Tử Kiện vô cùng âm trầm.

Ngoài Tôn Vệ Đông cùng Chu Đào ra, những thành viên khác của CLB đều sôi nổi đứng ở đại sảnh nhìn, người đông nghịt.

- Khang thiếu, bọn họ xuống kìa.

Thấy Bùi Đông Lai cùng Đông Phương Lãnh Vũ ra khỏi thang máy, một thành viên clb vội vàng tới báo với Khang Tử Kiện.

- Đưa họ tới đây.

Khang Tử Kiện vẫn ngồi trên ghế salon, vẻ mặt cực kì cao ngạo.

- Dạ, Khang thiếu!

Kẻ kia gật đầu rồi chạy về phía Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ.

Thấy hai người tới đại sảnh, những thành viên của CLB Siêu Bào đều nhao nhao nhìn sang.

Nhận ra mình và Đông Phương Lãnh Vũ bị hàng trăm ánh mắt soi mói, Bùi Đông Lai biết đối phương muốn gây sự nhưng hắn vẫn cực kì bình tĩnh, bước chân vẫn rất chậm rãi.

Đông Phương Lãnh Vũ cũng nhận ra, hắn không bình tĩnh được như Bùi Đông Lai, tay nắm chặt tựa như những thành viên CLB Siêu Bào kia dám làm phiền thì hắn cũng không ngại dùng nắm đấm nói chuyện thân mật với khuôn mặt kẻ đó một phen.

- Đông Phương Lãnh Vũ, Khang thiếu gọi ngươi qua!

Lúc này thành viên CLB Siêu Bào đã tới chặn đường Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ.

- Cút!

Bùi Đông Lai chưa nói gì nhưng Đông Phương Lãnh Vũ đã quát lên, giọng điệu vô cùng cứng rắn.

- Đông Phương Lãnh Vũ, ngươi…

Thấy thái độ của Đông Phương Lãnh Vũ làm cho kẻ vừa tới sợ đến xanh mặt.

Hắn chưa nói hết lời Đông Phương Lãnh Vũ đã bước tới sóng vai với Bùi Đông Lai, cười lạnh nói:

- Ranh con, Đông Hải không phải nơi mà đám người Phương Bắc các ngươi lớn tiếng, phắn nhanh nếu không ta cam đoan ngươi sẽ vĩnh viễn nằm tại Đông Hải!

Bên tai văng vẳng lời của Đông Phương Lãnh Vũ, sắc mặt thành viên CLB Siêu Bào đến từ Yên Kinh cực kì khó coi, vài kẻ đến từ Phương Bắc cũng trợn mắt nhìn Đông Phương Lãnh Vũ.

Cũng có vài thành viên CLB Siêu Bào sớm đã biết sự hung hăng càn quấy của Hỗn Thế Ma Vương nên cũng không cảm thấy kì quái.

- Đông Phương Lãnh Vũ, khẩu khí ngươi cũng lớn thật.

Thấy Đông Phương Lãnh Vũ cao ngạo, Khang Tử Kiện ngồi không yên nên đứng dậy, lạnh lùng bước tới.

Đông Phương Lãnh Vũ từng sùng bái Khang Tử Kiện, từng cố gắng gia nhập CLB Siêu Bào, bái Khang Tử Kiện làm thấy nhưng cuối cùng bị Tôn Vệ Đông phá rối, nguyện vọng cũng không thành công. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Từ đó về sau hắn không có hảo cảm gì với CLB Siêu Bào, cũng chẳng thích thú gì với Khang Tử Kiện.

Lúc này hắn chứng kiến tài nghệ của Bùi Đông Lai, Khang Tử Kiện trong mắt hắn chẳng khác nào trẻ trâu lái xe bò đua với công nông.

Khang Tử Kiện vừa nói xong Đông Phương Lãnh Vũ đã cười lạnh:

- Sao, Khang Tử Kiện, ngươi cảm thấy có thể làm gì ta ở Đông Hải à?

Sắc mặt Khang Tử Kiện cực kì khó coi, quyền lực gia tộc hắn chỉ coi như tam lưu ở Yên Kinh, uy vọng của CLB Siêu Bào hoàn toàn nhờ xa kĩ của hắn mà có.

Lúc này Đông Phương Lãnh Vũ châm chọc, Khang Tử Kiện lạnh lùng nói:

- Đông Phương Lãnh Vũ, có phải ngươi cho rằng toàn bộ CLB Siêu Bào cũng không đấu lại ngươi?

Thấy Khang Tử Kiện và thành viên CLB Siêu Bào tới hăm dọa mình, Đông Phương Lãnh Vũ nhíu mày, dù lúc này hắn nói gì thì Khang Tử Kiện cũng không cho hắn cơ hội.

- Đông Phương Lãnh Vũ, người của ngươi cắt hai chân của Chu Đào, ngươi cũng nên cho ta một cái công đạo chứ?

Mặc dù Khang Tử kiện không thích việc Tôn Vệ Đông thua trận, hắn cũng không ưa gì Chu Đào nhưng dù gì hắn cũng là chủ nhân sau màn của CLB Siêu Bào, Bùi Đông Lai cắt hai chân Chu Đào hắn cũng nên tỏ thái độ, nếu không làm sao CLB Siêu Bào còn mặt mũi nào mà nhìn người?

- Khang Tử Kiện, đạo lí được ăn thua chịu chẳng lẽ ngươi không hiểu?

Đông Phương Lãnh Vũ tức giận phản pháo.

- Hoặc là hắn biến khỏi tầm mắt ta, hơn nữa còn phải bò ra khỏi Đông Hải!

Khang Tử Kiện nghiến răng nghiến lợi:

- Hoặc để sư phụ ngươi đấu với ta, sư phụ ngươi thua thì hắn tự xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!

Nói xong, Khang Tử Kiện lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai.

Ý tứ rất rõ ràng, Tôn Vệ Đông thua ảnh hưởng đến thể diện của Khang Tử Kiện, đồng thời cũng làm dao động địa vị Xa Vương của hắn!

Hắn nhất định dùng hành động thực tế chứng minh hắn mới là xa vương đại lục!

Coi Bùi Đông Lai thành tiền cược rõ ràng là một công đôi việc!

Đối mặt với sự cao ngạo của Khang Tử Kiện, Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt hơi híp lại.

- Cmm, Khang Tử Kiện, ngươi nghĩ lão tử sợ CLB Siêu Bào của ngươi sao?

Đông Phương Lãnh Vũ biết thành viên CLB Siêu Bào có mạng lưới quan hệ rất rộng, không phải mình hắn chống được, nhưng thấy Khang Tử Kiện ép Bùi Đông Lai hắn không thể không ra mặt.

- Tiểu Vũ, không phải sư phụ ngươi đòng ý đấu với Xa Vường Hàn Quốc Thôi Vĩnh Tinh sao? Đã vậy thì cũng tương đương với việc phân cao thấp cùng Khang thiếu.

Liếc nhìn Khang Tử Kiện một chút, Bùi Đông Lai mỉm cười nói với Đông Phương Lãnh Vũ.

Có lẽ không ai ngờ lúc này Bùi Đông Lai còn cười được, nhìn nụ cười của hắn ai cũng bất ngờ, còn cảm thấy có chút gì đó khó chịu.

Đông Phương Lãnh Vũ cũng không ngoại lệ.

- Sư phụ ngươi sắp thi đấu?

Khang Tử Kiện hoài nghi hỏi, việc này hắn không hề biết.

- Ừm!

Đông Phương Lãnh Vũ hiểu ra dụng ý của Bùi Đông Lai liền lạnh lùng nhìn Khang Tử Kiện:

- Khang Tử Kiện, ngươi nói sư phụ ta thua thì Đông Lai ca nhảy sông Hoàng Phố, ngươi thua thì sao đây?

- Cũng nhảy sông Hoàng Phố sao?

- Ta thua sao?

Khang Tử Kiện khinh thường cười.

Nụ cười khinh miệt của Khang Tử Kiện khiến Đông Phương Lãnh Vũ nóng đầu lên, theo bản năng muốn nện vào mặt đối phương nhưng Bùi Đông Lai cản lại.

Bùi Đông Lai nói:

- Tiểu Vũ, đón sư phụ của cậu trước đã.

- Tiểu tử, trước khi trận đấu kết thúc đừng mong bỏ trốn, dù mày trốn ở chân trời góc bể CLB Siêu Bào cũng sẽ tìm ra mày.

Thấy Bùi Đông Lai cùng Đông Phương Lãnh Vũ rời đi, Khang Tử Kiện lạnh lùng nói.

Bùi Đông Lai vẫn thản nhiên đi ra ngoài.

Đông Phương Lãnh Vũ nhìn chằm chằm vào Khang Tử Kiện vài giây rồi mới đuổi theo.

- Cmn, Khang Tử Kiện này rõ là ngông cuồng!

Ra khỏi lầu bốn, Đông Phương Lãnh Vũ tức giận mắng, sau đó hắn hỏi:

- Đông Lai ca, vừa rồi vì sao ca không đánh cuộc với Khang Tử Kiện?

- Không cần đánh cuộc.

Bùi Đông Lai khẽ lắc đầu.

Hả?

Đông Phương Lãnh Vũ khó hiểu.

- Hắn muốn ta bò khỏi Đông Hải, vậy thì Đông Hải sẽ là mồ chôn hắn!

Trong mà đêm.

Một thiếu niên mang dã tâm đến Đông Hải rốt cuộc cũng hiển lộ sát khí.

Chương thứ 100, nói ít cũng ko ít, nói nhiều cũng ko nhiều... Mọi người vào bàn luận cho có khí thế nào