Siêu Cấp Binh Vương

Chương 97: Sói Đội Lốt Cừu

So sánh mà nói, Tần Nguyệt tướng ăn tương đối dễ nhìn, bất quá cùng bình thường so sánh cũng có chút "Bạo lực". Diệp Khiêm vừa mới ăn ờ nhà Lâm Nhu Nhu, cho nên cũng không có đói lắm, hứng thú ngồi xem bốn người trước mặt đang ăn điên cuồng.

"Diệp Khiêm, ngươi làm sao nấu ăn ngon vậy? Có phải là đã học qua nấu ăn?" Hồ Hội không ngừng lấy thức ăn đút vào miệng, vừa nói.

"Ta cũng chỉ biết làm vài món ăn vùng Caribe thôi, kỳ thật cũng không tận lực học qua nấu ăn, có thể là lúc nhỏ thường xuyên đói bụng, cho nên về sau ta tự học nấu cơm." Diệp Khiêm nói.

Nói xong, Diệp Khiêm rót rượu đỏ vào chén cho mấy người Tần Nguyệt. Lúc chuẩn bị rót rượu cho Tần Phong, Tần Nguyệt nói: "Hắn còn nhỏ, không thể uống rượu."

Tần Phong không khỏi một hồi cười khổ, nói: "Tỷ, ta đã 20 rồi, còn nhỏ gì?"

"Hôm nay là sinh nhật của ngươi, không nên mất hứng, uống một chút không có chuyện gì đâu." Diệp Khiêm nói.

"Chỉ có thể uống một ly." Tần Nguyệt do dự một hồi, nhìn Tần Phong nói.

Tần Phong hắc hắc nở nụ cười, cảm kích nhìn Diệp Khiêm.

"Sinh nhật vui vẻ!" Diệp Khiêm bưng chén rượu lên, nhìn Tần Nguyệt nói.

"Cảm ơn!" Tần Nguyệt ôn Nhu nở nụ cười, cùng Diệp Khiêm cụng ly một cái. Ba người còn lại cũng đều đem ly trước mặt giơ lên, cùng nói chúc Tần Nguyệt sinh nhật vui vẻ.

Sau khi kết thúc bữa tối, Diệp Khiêm lấy bánh sinh nhật mình đã mua từ trong phòng bếp đem ra, cầu nguyện, thổi nến.

Bánh sinh nhật cũng không có ăn quá nhiều, đại bộ phận đều bị bọn hắn dùng để trét mặt nhau, ngoại trừ Tần Phong, tất cả mọi người trên mặt đều toàn là kem. Tên tiểu tử Tần Phong vậy mà không biết uống rượu, mới uống chút rượu đỏ đã hồ ngôn loạn ngữ, liên tục mở miệng gọi Diêp Khiêm là anh rể, làm cho nội tâm của Diệp Khiêm rất thoải mái. Cuối cùng, Tần Phong dựa đầu vào ghế sa lon, say bất tỉnh nhân sự.

Nhìn thấy bộ dáng say rượu của Tần Phong, Diệp Khiêm nhịn không được nở nụ cười, tiểu tử này kỳ thật cũng không phải rất chán ghét, ngược lại còn rất khả ái. Có thể là bởi vì hắn sinh ra trong gia đình quyền quý cho nên từ nhỏ dưỡng thành hắn có tính cách hung hăng càn quấy, bất quá bản chất cũng không phải người xấu.

Diệp Khiêm uống cũng có chút nhiều, cùng tam nữ vui cười đùa giỡn. Bất quá, so sánh với tam nữ mà nói, Diệp Khiêm khó tránh khỏi có chút hiềm nghi "Mượn rượu hành hung". Tần Nguyệt cũng không có bộ dáng lạnh lùng như bình thường, biểu hiện như một nữ sinh, Triệu Nhã thì lại hồ ngôn loạn ngữ lôi kéo Diệp Khiêm, nói mình là hôn thê của Diệp Khiêm, vì sao cho tới bây giờ chưa thấy qua Diệp Khiêm đối xử tốt với chính mình như đối với Tần Nguyệt? Vừa khóc lại náo, để cho Diệp Khiêm có chút men say không biết phải làm sao. Hồ Hội thì đỡ hơn nhiều, chỉ là sắc mặt ửng đỏ nhìn Diệp Khiêm, nhìn bọn hắn ở một bên đùa giỡn, thỉnh thoảng cười vài tiếng, ngẫu nhiên cũng cùng Triệu Nhã Tần Nguyệt vui đùa ầm ĩ một phen.

Cuối cùng, tất cả mọi người mệt mỏi, tăng thêm men say càng đậm, đều nặng nề ngủ đi.

★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★

"Ah..."

"Ah..."

"Ah..."

Sáng sớm, một tiếng tiếp theo một tiếng "Thê lương" tiếng kêu vang vọng toàn bộ biệt thự, Diệp Khiêm mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy bô dáng thất kinh của tam nữ, sửng sốt sau nửa ngày. Mờ mịt nhìn chung quanh một lần, ngạc nhiên phát hiện mình vậy mà cùng tam nữ ngủ ở trên cùng một cái giường.

"Ngươi... Ngươi tên sắc lang chết tiệt, tối hôm qua ngươi đã làm cái gì?" Triệu Nhã cầm chăn, mền che trước ngực của mình, kinh hoảng hỏi.

Diệp Khiêm lệch đầu nghĩ nghĩ, lại chỉ nhớ rõ tối hôm qua cùng tam nữ truy đuổi đùa giỡn, chuyện phía sau lại một chút cũng không nhớ nổi."Không phải là tối hôm qua uống nhiều rượu quá, nên đã nhất long chiến tam phượng? Thế nhưng mà... Thế nhưng mà con mẹ nó thế nào cái gì cũng không nhớ rõ?" Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.

Cúi đầu nhìn chính mình, y phục trên người cũng còn mặc, chỉ là không mặc áo mà thôi. Nhìn Triệu Nhã, Diệp Khiêm nói: "Ta thật sự không nhớ rõ tối hôm qua đã làm cái gì."

"Ngươi... Ngươi còn giả bộ hồ đồ, tối hôm qua rõ ràng là ngươi cố ý đem chúng ta quá chén, sau đó... Sau đó liền làm ra chuyện không bằng cầm thú này, ngươi quá vô sỉ." Triệu Nhã ủy khuất và phẫn nộ nói.

Diệp Khiêm trong nội tâm oan uổng."Ta nào có à? Tối hôm qua ta cũng uống say, ta làm sao biết phát sinh chuyện gì?" Diệp Khiêm vẻ mặt người vô tội, nói.

"Ta... Ta giết ngươi tên sắc lang chết tiệt." Triệu Nhã nói xong, phẫn nộ đánh về phía Diệp Khiêm, nhìn nàng bộ dáng kia giống như cùng Diệp Khiêm thù sâu như biển, hận không thể đem Diệp Khiêm rút gân lột da.

"Nhã nhi, chớ hồ nháo." Tần Nguyệt nghiêm nghị nói.

"Nguyệt tỷ tỷ, ngươi... Ngươi đến bây giờ còn che chở hắn? Nói không chừng rượu tối hôm qua đều bị hắn hạ độc, hắn là có kế hoạch có dự mưu." Triệu Nhã ủy khuất nói.

Tần Nguyệt dù sao so với Triệu Nhã cũng thành thục hơn nhiều. Vừa rồi lúc vừa mở mắt, Tần Nguyệt cũng rất giật mình, bất quá xem thấy y phục của mình hoàn hảo không tổn hao gì, hơn nữa chỗ đó cũng cũng không có cảm giác gì khác thường, cho nên nàng rất khẳng định tối hôm qua Diệp Khiêm thật sự là chuyện gì cũng không có làm, có thể là tất cả mọi người uống nhiều quá, cho nên mơ mơ màng màng đi nằm ngủ cùng với nhau.

"Hắn nói là sự thật, tối hôm qua khả năng là tất cả mọi người uống nhiều quá." Tần Nguyệt nói.

"Làm sao ngươi biết? Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đừng để bộ dạng bên ngoài của tiểu tử này lừa gạti, hắn là một con sói đội lốt cừu, mặc da người nhưng bên trong là cầm thú." Triệu Nhã tức giận nói.

Diệp Khiêm không khỏi một hồi cười khổ, nói mình là Sói ngược lại không giả, thế nhưng mà nói mình là cầm thú thì hơi quá rồi. Cho dù Diệp Khiêm tính tình có ôn hòa thế nào, cũng khó tránh khỏi có chút tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Nhã, nói: "Ngươi cho rằng ta muốn à? Cả đêm ngươi cũng giống như đầu cá chết, một điểm vị đạo đều không có."

"Ngươi... Ngươi... Ô ô..." Triệu Nhã chịu không được nội tâm ủy khuất, lớn tiếng khóc lên. Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, hồi tưởng lời mới nói vừa rồi của mình có chút hơi quá, hắn còn tưởng rằng Triệu Nhã rất kiên cường, sẽ không khóc, bây giờ thì tốt rồi, loa vừa vang lên, Diệp Khiêm lập tức không biết làm sao.

Hồ Hội vội vàng ở một bên nhỏ giọng an ủi Triệu Nhã, nha đầu kia cũng là quỷ tinh linh, đương nhiên cũng sớm đã biết rõ tối hôm qua cũng không có phát sinh chuyện gì.

Tần Nguyệt liếc Diệp Khiêm, hiển nhiên là có chút trách cứ Diệp Khiêm ngữ khí quá nặng, dù sao Triệu Nhã trong mắt của nàng vẫn chỉ là tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện mà thôi, lại được nuông chiều từ bé, cho nên nàng mới có tính tình đại tiểu thư; bất quá Triệu Nhã bản tính lại không xấu, là một nữ sinh lương thiện.

Diệp Khiêm có chút áy náy, cười khan hai tiếng, hấp tấp tiến đến trước mặt Triệu Nhã, nói: "Nhã nhi ngoan, Nhã nhi đừng khóc, lại khóc nữa sẽ biến thành mặt mèo đó." Vừa nói còn vừa làm mặt quỷ, nếu như bị những người biết rỏ thanh phận của Diệp Khiêm thấy, nhất định sẽ rất kinh ngạc, đường đường thủ lĩnh lính đánh thuê Nanh Sói lính Lang Vương Diệp Khiêm, vậy mà phải làm mặt quỷ để chọc cười một nữ sinh.