Hiện trường tất cả mọi người đều cho rằng Ngụy Thành Long điên rồi, nhất định là điên rồi, nếu không ai lại tốn 1500 vạn đi mua một sợi dây chuyền tối đa chỉ hơn trăm vạn. Bất quá bọn hắn trên cơ bản cũng đều biết Ngụy Thành Long, biết rỏ hắn là đại thiếu gia của tập đoàn Phi Tường, chút tiền ấy đoán chừng cũng sẽ không để ở trong lòng.
Diệp Khiêm cũng sẽ không ngu như Ngụy Thành Long, sợi dây chuyền này vốn chính là của công ty mình, mình muốn mà nói cần gì phải dùng tiền đi mua. Vừa rồi hắn sở dĩ kêu giá, bất quá chỉ là muốn để cho Ngụy Thành Long tốn thêm tiền mà thôi. Dù sao đợi tí nữa Ngụy Thành Long giao tiền xong, thì sợi dây chuyền kia vẫn là của mình.
"1500 vạn lần thứ nhất, 1500 vạn lần thứ hai, 1500 vạn lần thứ ba. Thành giao. Chúc mừng vị tiên sinh này, sợi dây chuyền kim cương "Tinh chi luyến" này thuộc về ngài. Mọi người chúng ta hãy cho vị tiên sinh này một tràng vỗ tay, vì đã giúp đỡ những trẻ em thất học có được cơ hội đi học, xin chân thành cảm tạ ngài." Người chủ trì hung hăng vuốt đuôi nịnh bợ, trong nội tâm nhưng lại âm thầm mắng, "Đjxmm~, còn chưa thấy qua kẻ nào ngu như vậy."
Diệp Khiêm có chút nhún vai, nở nụ cười, nói: "Tiểu tử này quá mãnh liệt."
Tần Nguyệt liếc Diệp Khiêm, nói: "Ngươi còn nói sao, nếu như vừa rồi Ngụy Thành Long không kêu giá ta nhìn ngươi làm sao trả tiền."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Ta nhìn thấy ngươi thật sự thích sợi dây chuyền kia nha."
"Dây chuyền cũng chỉ là một vật phẩm trang sức mà thôi, chỉ cần ngươi có phần tâm ý kia là đủ rồi." Tần Nguyệt nói.
"Ah? Nguyên lai ngươi vừa rồi kêu giá là muốn mua cho Nguyệt tỷ tỷ, nguyên lai các ngươi..." Triệu Nhã một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, khai mở tâm nói, "Nguyệt tỷ tỷ, ngươi quả thực là tỷ tỷ tốt của ta. Ngươi nhanh cùng cha ta nói, nói ngươi cùng hắn là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, thì ta đây cũng không cần phải gả cho hắn rồi, hơn nữa các ngươi cũng có thể người hữu tình sẽ thành thân thuộc."
"Nói nhăng gì đấy." Tần Nguyệt trừng Triệu Nhã, nói.
Triệu Nhã có chút bĩu môi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại."Các ngươi đã đến, đợi tí nữa cùng một chỗ tham gia vũ hội." Tần Nguyệt nói.
Diệp Khiêm nhưng lại bất đắc dĩ lắc đầu, đoán chừng vũ hội đêm nay không thể tổ chức thuận lợi."Các ngươi đi đến nơi tổ chức vũ hội chờ ta, ta đi ra ngoài một lúc." Diệp Khiêm nói.
"Đi nhanh về nhanh." Tần Nguyệt nói.
Gật gật đầu, Diệp Khiêm cất bước đi ra ngoài.
Tại chỗ góc cua hành lang khách sạn, Diệp Khiêm bỗng nhiên trông thấy một thân ảnh quen thuộc, có chút sửng sốt liền cất bước đi tới."Ngươi còn chưa đi?" Nhìn người trước mặt, Diệp Khiêm nói. Kỳ thật hắn cũng không phải quá xác định thân phận của người này, chỉ là từ trên người của hắn cảm giác được một cổ khí tức rất quen thuộc.
"Lang Vương Diệp Khiêm quả nhiên danh bất hư truyền, ta đang đeo mặt nạ mà chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần, lần thứ hai gặp mặt lại có thể nhận ra ta. Chỉ cần bằng điểm này, chỉ sợ trong giang hồ cũng không có mấy người làm được, Nanh Sói có thể đánh bại Huyết Báo trở thành lính đánh thuê vương giả quả nhiên không phải ngẫu nhiên." Người này tuổi chừng 30, trên mặt biểu lộ rất bình thản, bất quá trong ánh mắt toát ra sự khen ngợi thật lòng.
"Quá khen." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói, "Hi vọng ngươi có thể tuân thủ chuyện đánh cuộc của chúng ta."
"Ta biết rồi. Lần này may mắn có Lang Vương nhúng tay, bằng không mà nói ta tựu đã lầm người tốt, kể từ đó thanh danh của Thất Sát chúng ta cũng triệt để hủy. Thất Sát từ khi tổ sư đời thứ nhất sáng lập đến nay, chưa từng có giết lầm qua một người tốt, lần này suýt nữa ngộ sát người tốt. Ta sẽ rời đi, hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp mặt, đến lúc đó tại hạ nhất định lại hướng Lang Vương lãnh giáo mấy chiêu, còn mong Lang Vương đến lúc đó vui lòng chỉ giáo." Trung niên nhân nói.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Chỉ giáo thì không dám, kỳ thật ta đối với thủ lĩnh của các ngươi cũng là bạn tri kỷ đã lâu, chỉ là một mực vô duyên chưa gặp, huynh đệ sau khi trở về nhớ đem lời của ta nói chuyển đến cho thủ lĩnh của các ngươi, nói rằng Diệp Khiêm ta rất muốn kết giao với hắn làm bằng hữu."
"Nhất định!" Trung niên nhân nói, "Ta đây sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ."
"Gặp lại!" Diệp Khiêm nói.
Nhìn thấy bóng lưng trung niên nhân rời đi, Diệp Khiêm không khỏi có chút nở nụ cười. Đối với Thất Sát, Diệp Khiêm hiểu rõ cũng không phải quá nhiều, bất quá có một điểm cũng rất khẳng định, chính là Thất Sát mỗi lần nhận được nhiệm vụ đều cẩn thận điều tra đối tượng ám sát là người như thế nào, cho nên cho tới bây giờ không có giết sai qua một người tốt, đây cũng điểm mà Diệp Khiêm đối với Thất Sát bội phục. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng rất muốn cùng tổ chức sát thủ như Thất Sát làm bằng hữu, làm lính đánh thuê xử lý bất cứ chuyện gì thường thường đều là ở ngoài sáng, nếu mà có được Thất Sát hỗ trợ vậy thì hoàn toàn bất đồng. Thất Sát là một tổ chức sát thủ, bọn hắn làm việc quỷ dị khó lường, đều từ một nơi bí mật gần đó, bất ngờ tấn công sẽ có hiệu quả xuất kỳ bất ý. Lần trước có thể thuận lợi cứu Triệu Thiên Hào có thể nói là sự trùng hợp mà thôi, nếu như không phải mình ngẫu nhiên gặp phải hắn, hơn nữa nhiều năm sống tại đường ranh sinh tử nên đối với sát khí cùng khí tức tử vong rất mẫn cảm thì chuyện phiền phức này căn bản sẽ không trở nên đơn giản như vậy.
Ở trên hành lang đi dạo thật lâu, Diệp Khiêm cũng không có phát hiện ra đám tiểu tử kia, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải quay người hướng nơi tổ chức vũ hội đi đến. Nói thật, hắn cũng không biết đám kia tiểu tử đến cùng là đánh cái chủ ý gì, bất quá đối với quân sự Nanh Sói Tuyết Lang Jack, Diệp Khiêm từ trước đến nay rất yên tâm, có hắn ở đó, mọi chuyện chắc không có vấn đề gì lớn. Diệp Khiêm ngược lại rất lo lắng Lý Vĩ, hắn đi lâu như vậy cũng chưa có trở về, không biết có phải hay không là gặp phiền toái gì. Bất quá, ngẫm lại Lý Vĩ cùng mình ra vào sống chết lâu như vậy, vô luận là thân thủ hay là cơ trí cũng không phải là yếu, người tới cho dù lợi hại, Lý Vĩ cũng có thể có toàn thân trở ra.
Vũ hội được diễn ra tại lầu hai của khách sạn, Ngụy Thành Long cũng đã sớm đặt chỗ với khách sạn, hội trường vũ hội bố trí cũng rất xa hoa.
Thấy Tần Nguyệt, Hồ Hội cùng Triệu Nhã đang ngồi ở một chỗ hẻo lánh uống rượu đỏ, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười đi tới. Tần Nguyệt biểu lộ có chút nghiêm túc, hai đầu lông mày để lộ ra một tia lo lắng. Trông thấy Diệp Khiêm đi tới, Tần Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, lông mày tự nhiên giãn ra. Để Diệp Khiêm ngồi bên cạnh của mình, sau khi ngồi xuống, Tần Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói.
Diệp Khiêm ngược lại rát nhẹ nhõm, tâm tình vui vẻ, Ngụy Thành Long thế thì ôm một bụng tức giận. Ngay từ đầu thì có một tiểu tử không có mắt dám cùng chính mình đối nghịch, ào ào nâng giá, về sau Diệp Khiêm lại thò chân vào, xía vào, làm hại mình bỏ ra 1500 vạn mới mua xuống sợi dây chuyền "Tinh chi luyến" này. 1000 vạn mặc dù đối với mình mà nói không coi vào đâu, nhưng có tiền cũng không thể tiêu phí như vậy. Sau khi ký hết hợp đồng mua bán, Ngụy Thành Long ký một tờ chi phiếu 1500 vạn đưa tới, hiện tại hối hận nhất định là không còn kịp rồi, hắn duy nhất kỳ vọng là đợi tí nữa mình đem sợi dây chuyền này tặng cho Tần Nguyệt, Tần Nguyệt tâm tình vui vẻ sẽ bò lên trên giường của mình, thì cho dù tốn 1500 vạn cũng xem như là đáng giá.