Kỳ thật Nam Cung Tử Tuấn cũng không cần phải hỏi ý kiến của Hoàng Phủ Kình Thiên, ý nghĩ của hắn cùng Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không có sai biệt, theo Hoàng Phủ Kình Thiên việc để cho thế lực Hoa Kiệt xưng bá tỉnh Hải Nam, chẳng bằng để cho Diệp Khiêm chiếm cứ tỉnh Hải Nam. Dù sao, Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Diệp Khiêm tương đối quen thuộc, vô luận là về mặt ưu điểm hay nhược điểm của hắn đều khá rõ ràng, cho dù tương lai có trở mặt thành thù, lúc đối phó cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tuy Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không hy vọng nhìn thấy ngày đó, nhưng dù sao hắn cũng là cán bộ của Cục Quốc An, hết thảy đều phải nghe phân phó từ phía trên. Nếu như tương lai có một ngày, quốc gia thật sự muốn đối phó Diệp Khiêm, thì Hoàng Phủ Kình Thiên cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh làm việc mà thôi.
Diệp Khiêm đã đoán trước Hoàng Phủ Kình Thiên sẽ có ý nghĩ như vậy, cho nên hắn mới có thể không hề cố kỵ để cho người Cục Quốc An ra tay giúp hắn. Bất quá, Hoàng Phủ Kình Thiên có cách nghĩ của Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm cũng có tính toán của riêng mình, hắn cũng đang chuẩn bị tất cả phương án đề phòng nếu như ngày đó đến, chỉ là cách nghĩ của hai người bọn họ không giống nhau mà thôi.
Đã có sự đồng ý của Hoàng Phủ Kình Thiên, Nam Cung Tử Tuấn có thể yên tâm can đảm đi làm. Chỉ là, Tây Môn Tiểu Uyển rõ ràng có chút tức giận bất bình, không hiểu vì sao Nam Cung Tử Tuấn lại bảo vệ Diệp Khiêm như vậy thậm chí ngay cả Hoàng Phủ Kình Thiên cũng vậy, thật không thể hiểu rõ tên lưu manh kia có cái gì tốt a.
Sau khi đến phòng công an tỉnh Hải Nam, Nam Cung Tử Tuấn đem chuyện đối phó Hoa Kiệt nói đơn giản một lần, Nhâm Xuân Bách cơ hồ không có chút gì do dự nào liền đồng ý. Nhâm Thiểu bị giết chết, đối với Nhâm Xuân Bách mà nói, đây là sự đả kích rất lớn, "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" thủy chung có chút khó chịu, Nhâm gia chỉ có một đứa con trai duy nhất để duy trì hương khói, bây giờ cũng đã bị giết chết rồi, sao có thể khiến cho Nhâm Xuân Bách không thương tâm cho được. Hơn nữa, Nhâm Xuân Bách không có đem trách nhiệm chuyện này quy kết đến trên người hắn cùng Nhâm Thiểu, toàn bộ đều đỗ lên trên người xã hội đen. Theo hắn, nếu như không phải những phần tử xã hội đen kia, thì con của hắn đã không bị giết chết rồi? Cho nên, bây giờ hắn đối với những phần tử xã hội đen quả thật là hận thấu xương, hận không thể giết chết hết bọn họ cho thống khoái.
Trước kia, Nhâm Xuân Bách có lẽ sẽ có một chút cố kỵ, sợ những thế lực xã hội đen kia chó cùng rứt giậu uy hiếp người nhà của mình. Thế nhưng mà, hiện tại ngay cả đứa con duy nhất cũng không còn, lại nhìn thấy lão bà của mình cả ngày ở trong nhà lấy nước mắt rửa mặt, điên điên khùng khùng, Nhâm Xuân Bách còn sợ cái gì nữa a? Hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ, là muốn đem những phần tử xã hội đen kia tống vào trong ngục giam, thậm chí là đưa đến Diêm Vương điện.
Bởi vậy, sau khi nghe Nam Cung Tử Tuấn nói xong, Nhâm Xuân Bách liền lập tức đồng ý. Kỳ thật, cho dù Nam Cung Tử Tuấn không nói, Nhâm Xuân Bách cũng đang chuẩn bị hướng chính phủ tỉnh tiến hành càn quét quy mô lớn một lần, hiện tại đã có Cục Quốc An ủng hộ, Nhâm Xuân Bách tự nhiên là đã không có bất luận chuyện gì cố kỵ nữa rồi.
Nhìn thấy Nam Cung Tử Tuấn rời khỏi phòng công an, Nhâm Xuân Bách liền gọi điện thoại liên hệ tất cả lãnh đạo phân khu, thông báo bọn họ chạy tới họp. Nhâm Xuân Bách đang kiêm nhiệm chức cục trưởng thành phố Hải Khẩu, cho nên hắn đã hạ mệnh lệnh trực tiếp xuống dưới, hơn nữa còn rất nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ, nếu như ai không thực hiện nghiêm túc thì cũng đừng trách hắn vô tình. Ngụ ý rất rõ ràng, là lần hành động này đối với địa bàn của Hoa Kiệt nhất định phải nghiêm trị không tha, ai muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa dối vượt qua kiểm tra vậy thì có thể cởi mũ quan của mình rồi.
Những cục trưởng phân cục kia đối với chuyện của Nhâm Xuân Bách cũng biết rõ ràng, lần này bọn họ cũng biết Nhâm Xuân Bách đã có chút nhẫn tâm rồi, bọn hắn nào dám phản đối, thậm chí ngay cả nói thêm một câu cũng không dám, sợ chọc giận vị cục truổng đã hoàn toàn mất đi lý trí này. Sau khi hội nghị chấm dứt, tất cả phân cục liền bắt đầu bố trí nhân thủ chuẩn bị tiến hành càn quét, sau đó tất cả phân khu phải nghe theo phòng công an tỉnh thống nhất điều hành, tại cùng một thời gian sẽ tiến hành càn quét điên cuồng đối với tất sản nghiệp ăn chơi của Hoa Kiệt.
Ba ngày sau, vào lúc mười giờ tối. Toàn bộ tỉnh Hải Nam cơ hồ đều tiến nhập vào tình trạng giới nghiêm, tất cả nhân viên cảnh vụ toàn bộ xuất động, vô luận là cảnh sát giao thông, phòng cháy, cảnh sát hình sự, hay là cảnh sát trị an toàn thể xuất động, chính quy, bên ngoài biên chế không từ một người nào. Nhâm Xuân Bách cũng không ngốc, vì phòng ngừa có người mật báo, cho nên hắn đã nói là hành động này sẽ an bài vào buổi tối năm ngày sau, lại để cho các phân cục đem toàn bộ nhân thủ lưu ở bót cảnh sát mấy ngày này, tùy thời chờ điều khiển.
Thế nhưng mà, Nhâm Xuân Bách cải biến thời gian hành động, có thể nói hoàn toàn là đánh cho Hoa Kiệt trở tay không kịp. Lần hành động này, hoàn toàn không nói chuyện tình cảm, điên cuồng càn quét. Địa bàn của Hoa Kiệt phần lớn đều là chỗ ăn chơi, tuy hắn cũng không có buôn bán thuốc phiện ở những chỗ này, thế nhưng mà chỉ cần là loại ăn chơi này thì khó tránh khỏi sẽ có một ít, tự nhiên, tất cả trách nhiệm của những chuyện này toàn bộ quy kết đến trên người Hoa Kiệt.
Trong biệt thự, Hoa Kiệt nghe thủ hạ liên tiếp truyền đến tin tức không tốt, hắn tức giận thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Những cảnh sát kia hoàn toàn không có cho hắn chút mặt mũi nào, chỉ cần ở bên trong địa bàn của hắn có một chút vấn đề, liền lập tức bắt người niêm phong quán. Không đơn thuần chỉ vì chuyện đánh bạc hay ma túy, thậm chí là thiết bị phòng cháy chỉ cần không đạt tiêu chuẩn, cũng bị niêm phong.
Cả khuôn mặt của Hoa Kiệt cơ hồ đã hoàn toàn bóp méo, hắn ở tỉnh Hải Nam cũng là người có uy tín danh dự cao, chưa lúc nào bị như vậy cả. Tuy trước kia cũng có kiểm tra định kỳ, nhưng đều có người sớm thông báo cho hắn, thế nhưng mà lần này hắn lại không có thu được bất cứ tin tức gì, hơn nữa phương thức làm việc của cảnh sát lần này cũng không phải là loại cách làm đi ngang qua sân khấu giống như trước kia, mà là hoàn toàn quyết tâm giải quyết triệt để những sai phạm.
World Cup sắp diễn ra, hơn nữa còn là lúc đang cùng Lôi Giang chiến đấu gay cấn, những cảnh sát này lại cho hắn một chiêu như vậy, chẳng phải là tương đương với việc đâm vào trái tim của hắn một nhát đao sao. Lông mày của Hoa Kiệt nhíu lại với nhau, âm thầm thầm nghĩ, chẳng lẽ hết thảy chuyện này đều là do Lôi Giang gây ra sao? Thế nhưng mà, Hoa Kiệt lại có chút không thể tin được, Lôi Giang làm sao lại có thế lực lớn như vậy, có thể khiến cho nhiều cảnh sát tại cùng một thời gian xuất mã, hơn nữa còn đối với sản nghiệp của hắn tiến hành chèn ép như vậy?
Bất quá, hiện tại Hoa Kiệt cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, hắn lập tức lái ô-tô hướng một câu lạc bộ chạy tới. Khi ở trên xe, hắn gọi điện thoại cho người của hắn ở bên trong bót cảnh sát, hỏi xem tại sao lại có hành động lớn như vậy, hơn nữa hắn lại còn không có bất kỳ tin tức gì.
Nhưng mà, đối phương chỉ nói, hành động lần này là do công an tỉnh trực tiếp hạ đạt nghiêm lệnh, mà ngay cả thời gian hành động cũng là tạm thời cải biến, căn bản không có ai biết. Hơn nữa, lần hành động này phía trên tựa hồ rất có quyết tâm, không giống như lúc trước chỉ đi ngang qua sân khấu làm bộ dáng.
Hoa Kiệt tức giận cúp điện thoại, trong đầu bắt đầu suy tư. Chuyện lần này thật sự khiến cho hắn rối loạn, hết thảy đến quá đột nhiên, đánh cho hắn có chút trở tay không kịp. Đến bây giờ hắn thậm chí còn không biết đây là do chính phủ cố ý ra tay với hắn, hay là do Lôi Giang đang đùa nghịch âm mưu quỷ quái gì.
Nghĩ nghĩ, Hoa Kiệt lại gọi một cú điện thoại cho Diệp Khiêm. Nhìn thấy số điện thoại của Hoa Kiệt gọi đến, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, lần này cảnh sát tiến hành càn quét quy mô lớn, hắn tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân là gì, hắn chỉ không có nghĩ đến chuyện Hoa Kiệt vậy mà lại gọi điện thoại cho hắn, xem ra Hoa Kiệt đã thật sự tuyệt vọng rồi. Hay là, Hoa Kiệt cho rằng lần trước tại công trường Động Mạn Thành đã giúp mình, hiện tại muốn đòi lại đây mà?
Sửa sang lại tâm tình của mình một chút, Diệp Khiêm làm bộ giống như đang ngủ thì bị đánh thức, phẫn nộ mắng: "Mịa a, ai con mẹ nó đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện thoại, muốn chết hả."
Hoa Kiệt rõ ràng có chút sửng sốt, bị những lời nói tục của Diệp Khiêm làm cho xấu hổ không thôi. Dừng một chút, Hoa Kiệt ngẫm lại có thể là do hắn đã quấy rầy Diệp Khiêm nghỉ ngơi, cho nên người ta mới có thể nổi giận như vậy, bởi vậy đành phải áy náy nói: "Không có ý tứ, Diệp tiên sinh, quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi."
"Ừ? Là Hoa tổng?" Diệp Khiêm làm bộ giống như vừa mới nghe ra âm thanh của Hoa Kiệt, nói, "A, không có ý tứ, vừa rồi tôi không biết là Hoa tổng gọi tới. Đúng rồi, Hoa tổng, muộn như vậy tìm tôi là có việc gì gấp sao?"
"Thật sự không có ý tứ, tôi không biết Diệp tiên sinh đã ngủ, quấy rầy anh rồi, thật có lỗi a." Hoa Kiệt nói.
"Không có việc gì, tôi cũng chỉ vừa nằm ngủ mà thôi. Hoa tổng, có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng a." Diệp Khiêm nói.
"Ách, là như thế này, đêm nay phòng công an tỉnh bỗng nhiên tiến hành càn quét quy mô lớn, tất cả phân cục công an tỉnh Hải Nam đều xuất động, bọn họ đã tiến hành càn quét đối với địa bàn của tôi. Tôi muốn hỏi một chút, Diệp tiên sinh có thu được tin tức gì hay không, đây là quyết định của chính phủ, hay là thủ đoạn của Lôi Giang." Hoa Kiệt nói.
Hoa Kiệt thật sự không có cách nào, hơn nữa hắn nghĩ Diệp Khiêm dù sao cũng là người có thân phận, chắc hẳn sẽ biết chuyện này.
"Ừ? Có chuyện này? Tôi quả thật là không rõ ràng lắm. Khó trách, đêm nay tôi luôn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, khiến người bực bội vô cùng." Diệp Khiêm nói, "Làm sao vậy? Hoa tổng, phòng công an đã tiến hành càn quét địa bàn của ông sao?"
"Đúng vậy a, tất cả thành phố trong tỉnh Hải Nam thống nhất hành động a." Hoa Kiệt nói.
"A, như vậy ah. Kỳ thật, thôi tôi thì bọn họ có lẽ chỉ là làm bộ dạng mà thôi. Hiện tại là thời kì phát triển tỉnh Hải Nam, bởi vì gia tăng lòng tin cho người đầu tư, cho nên mới tiến hành càn quét quy lớn, bất quá đây chỉ là làm công phu mặt ngoài mà thôi. Yên tâm đi, qua mấy ngày sẽ không có chuyện gì nữa đâu." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Đao không phải cắm ở trên người Diệp Khiêm, hắn đương nhiên sẽ không biết đau. Hoa Kiệt nhìn thấy thái độ của Diệp Khiêm như vậy, biết rõ cũng không cần phải nói thêm gì nữa rồi, sau khi tùy tiện hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại. Ngữ khí của Diệp Khiêm khiến cho hắn càng thêm mơ hồ, hắn không biết có phải Diệp Khiêm thật sự không biết rõ chuyện này hay không, hay là đang cố ý làm khó dễ cười nhạo hắn. Bất quá, chuyện này cũng không trọng yếu, hiện tại Hoa Kiệt nhất định phải biết rõ ràng những cảnh sát này đến cùng là muốn làm gì, rốt cuộc là ai muốn đối phó hắn.
Sau khi cúp điện thoại, xe liền ngừng lại tại cửa ra vào một câu lạc bộ. Trước cửa ra vào đã có mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu ở đó, trong câu lạc bộ cũng là đèn đuốc sáng trưng, âm thanh hỗn loạn ồn ào từ bên trong truyền ra. Hoa Kiệt cũng không đợi bảo tiêu mở cửa xe cho mình, mà trực tiếp mở cửa xe ra, bước xuống, sau đó liền hướng trong câu lạc bộ đi đến. Từ rất xa, Hoa Kiệt đã nhìn thấy Nhâm Xuân Bách đang đứng ở trong đám người, một bộ dạng rất nghiêm túc.