Si Tướng Công

Chương 60: Từ biệt mấy năm có đi vào trong giấc mộng

Triều Ninh là một bằng hữu tốt, có thể nói chuyện tâm tình, có thể bàn về thương vụ, có thể nói về thi văn, có thể xem xét cổ kim.

Duy chỉ không thể có tình yêu.

Khi La Khởi bước lên thuyền rời khỏi Hàng Hạ, đầu khẽ quay lại nhìn, thì ra, mọi việc từ lúc ban đầu đến kết thúc luôn luôn đã được định trước. Mối duyên với Ngọc Vô Thụ, thật sự bắt đầu là ở Hàng Hạ, thực sự chấm dứt vẫn là tại Hàng Hạ, một vòng luân hồi, đều đuổi hai người về thế giới riêng của mình, sợ là cả cuộc đời này cũng sẽ không còn cùng nhau xuất hiện.

***

“Đánh nữa thì chết người đó!”

“Ông chủ thuyền à, nói ông nghe, ông phải tích đức chút chứ, tiểu hài tử này còn quá nhỏ, sao ông lại đẩy nó tới cái chết vậy?”

“Xuống tay lưu tình một chút, dù gì cũng là mạng sống cha mẹ nuôi dưỡng…”

Thanh âm ầm ỹ bên ngoài quấy rầy La Khởi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mắt hé ra, “Hiệt nhi, đã xảy ra chuyện gì?”

Hiệt nhi đang dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cả giận: “Lão chủ thuyền đang đánh vào mông một đứa nhỏ làm công, mặc dù khách nhân nói giúp cũng không ít, nhưng không một người nào, không có một ai tiến lên giúp đỡ. Thật tức quá đi!”

La Khởi cong đôi lông mày lá liễu nhỏ nhẹ khích bác, “Nghe lời này của ngươi giống như đang hy vọng bổn tiểu thư ra mặt phải không?”

“Hi —” Hiệt nhi nhỏ nhẹ, “Ai mà không biết tiểu thư nào La phủ chúng ta cũng đều là Bồ Tát sống chứ.”

La Khởi chống người lên kéo lại áo choàng, uyển chuyển đứng dậy, “Một khi đã vậy thì đi xem xem thế nào.”

Ngoài khoang thuyền, nhóm khách đi thuyền xúm lại thành một vòng tròn, thanh âm hỗn loạn tạm thời dừng lại bởi giữa bọn họ đang có một giọng nói cao vút đến chối tai: “Tại các vị khách quan ‘tay người đấm phản không đau’ đấy thôi, thứ này ta dùng năm mươi lượng bạc mua được, là muốn cho hắn tay làm hàm nhai, chứ có phải để hắn chết đói đâu mà hắn dám đi ăn vụng! Hai cái bánh bao chớp mắt là đã biến mất rồi, không đánh chết thứ này thì ta không hả giận!”

Tiếng roi chát, chát quất lên da thịt người vẫn không dứt, nhóm khách đi thuyền nhìn nhau, có người lại nói: “Thằng nhỏ kia, mày không lo làm mà lo đi ăn vụng làm chi? Sao còn không mau xin lỗi ông chủ, rồi sắp tới làm việc cho thật tốt để đền bù việc sai hôm nay đi!”

“Đúng vậy, mau nhận sai đi, ông chủ tâm tính thiện lương sẽ tha cho ngươi thôi mà?”

Nhưng mặc kệ tiếng roi da vun vút làm cho người ta run sợ đến thế nào, tiếng người khuyên nhủ ồn ào đến thế nào, tiếng mắng thô lỗ hung hãn ra sao, thằng bé đang nằm co quắp trên ván thuyền bị vây giữa vòng người vẫn không hề phát ra một tiếng.

“Đồ tiện nhân bại hoại, đánh chết ngươi tiện nhân bại hoại, đánh…”

“Vẫn chưa chịu nhận phải không?”

“Đánh chết ngươi…”

“Dừng tay.”

“Hiệt nhi.”

“Đánh… Hả?” Lão chủ thuyền vai rộng lưng thô thấy cánh tay mình bị nắm bởi một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo, lông mày vặn lại trừng mắt nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ nhắn kia, hóa ra là một tiểu nha đầu mặt tròn mắt tròn búi tóc như một nha hoàn, “Ngươi làm gì đó?”

“Tiểu thư nhà chúng ta kêu ngài dừng tay.”

“Tại sao ta phải dừng tay?”

“Hắn ăn vụng của ngài bao nhiêu thứ, trị giá bao nhiêu bạc, tiểu thư nhà chúng ta bồi thường thay hắn được mà.”

“Tiểu thư nhà các ngươi thay hắn bồi thường?” Lão chủ thuyền chuyên đôi mắt nghi ngờ sang chủ tử đang đứng sau tiểu nha đầu, tuy rằng có mạng che rũ xuống che khuất gương mặt, nhưng khí thế tỏa ra quanh thân người này, lại còn có tính chất nguyên liệu của bộ xiêm y kia, vừa nhìn đã biết ngay không phú cũng quý, trong bụng hắn mừng thầm bởi có người coi tiền như rác được đưa ngay tới cửa, nên đừng trách hắn muốn phát tài một chút.

“Bồi thường hai cái bánh bao là có thể coi như xong rồi ư? Bánh bao là chuyện nhỏ, phạm sai lầm mới là chuyện lớn, lần sau hắn trộm chắc chắn sẽ không dừng lại chỉ hai cái bánh bao!”

La Khởi ý bảo Hiệt nhi buông tay, thản nhiên tiến lên, “Như vậy các hạ nghĩ phải thế nào mới xem như thích đáng?”

“Ý ta chỉ muốn nói cho tiểu thư biết, nếu muốn chõ mõm vào để làm người lương thiện thì phải hiểu được sự tình là đúng hay sai, phải không?”

“Đúng sai cũng đã nói rõ rồi, ngươi muốn bao nhiêu bạc?”

“Năm mươi lượng.”

“Năm mươi lượng?” Hiệt nhi kinh hô, “Ngươi vừa mới la hét ầm ỹ rằng ngươi mua hắn cũng tốn chỉ năm mươi lượng bạc, giờ quay ngoắt lại miệng rộng như cá ngão, hét bánh bao kia của ngươi cũng với giá đó không khỏi quá mắc một chút sao!”

Lão chủ thuyền vung vẩy cây roi trong tay, chậc lưỡi nói: “Cô nương chê đắt thì chi bằng trở lại bên trong khoang thuyền, ta giáo huấn người của ta, ngài ngồi thuyền của ngài, xin ngài tránh xa một chút, miễn cho máu tươi dính vào quần áo của ngài…”

“Ngươi…” Hiệt nhi hết sức tức giận, vừa định lý luận thì bị chủ tử giữ chặt lại.

Đôi mắt La Khởi sau tấm vải mỏng liếc qua thân ảnh gầy gò đang cuộn lại trên ván thuyền, cũng không ngờ là chạm phải một đôi mắt phát ra tia lạnh lùng, nếu để ý kỹ thì cũng nhìn ra vẻ sửng sốt trong đó, lại đảo mắt nhìn qua môi dưới của h ắn đang bị cắn đến chảy máu và hai nắm tay của một đôi tay khô gầy đang nắm chặt lại đến nổi cả gân xanh. “Đứa nhỏ này là một người câm điếc sao?”

“Đương nhiên là không rồi.” Lão chủ thuyền lấy chân đá đá vào thân người xem ra chả khác gì một đống thịt chết kia, “Ban đêm ngủ thì tru lên nói mớ còn lớn hơn cả heo bị chọc tiết, nếu là người câm thì chẳng khác gì heo cũng biết leo cây!”

“Năm trăm lượng.”

“A?”

“Năm trăm lượng mua hắn.” La Khởi nhìn thẳng vào người đối diện, môi mỏng hiện lên nụ cười đẹp như trong khúc ca. “Nếu không bán, coi như xong.”

“Bán bán bán, nhưng mà… Năm trăm lượng thì hơi ít, mua hắn một năm, vui chơi giải trí ăn mặc bồi bổ một chút…”

“Từ từ tính đi, chúc ngài tìm được người mua tốt hơn.” La Khởi thoải mái quay người bước đi, thản nhiên thả lại một câu.

“Này này này, tiểu thư ơi, thương lượng thêm chút đi, ngài thêm năm mươi lượng nữa cũng được…”

La Khởi nhạt nhẽo hỏi: “Quý danh của ông chủ là Tiền, phải không?”

“Đúng, ta họ Tiền, sao tiểu thư biết vậy?”

“Triều Ninh Đại Đông gia của các ngươi nói cho ta biết, hắn vốn nói, có việc gì gấp thì có thể tìm ông chủ ngài hỗ trợ, lúc này xem ra, lời của hắn hình như không dùng được rồi.”

“… Ngài quen biết công tử nhà chúng ta?”

Hiệt nhi hai tay chống nạnh, rướn cao dáng người nhỏ nhỏ lên: “Tiểu thư nhà chúng ta là thượng khách của Triều Ninh công tử, ngươi nhìn bên kia xem, mưòi người vạm vỡ kia là Triều công tử phái tới bảo hộ tiểu thư. Không tin… ngươi đi nhanh đến nhìn trên người bọn họ xem có phải là có yên bài (thẻ đeo trên thắt lưng) nhà Triều công tử không?” Triều công tử phái người đến La gia kiểm hàng áp tải đồ trở về, cuối cùng lần này lại có công dụng khác, hì hì ~~

“Vậy vậy vậy… hóa ra rồng đến nhà tôm rồi, phải không?” Lão chủ thuyền lập tức liền chảy nước miếng, ý cười đầy mặt, “Tiểu thư ngài ở thế nào? Phòng hảo hạng đúng không? Hay là ngài chuyển vào phòng tốt nhất đi? Tiểu nhân…”

“Không cần, ngươi chỉ cần đem hắn bán cho ta, với lại lấy chút ít thuốc trị thương tốt nhất đưa đến là tốt rồi.”

“Tiểu thư ngài muốn thứ này thì cứ việc lấy…”

“Hắn là người, không phải là ‘đông hay tây’* gì hết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Khởi toát ra vẻ lạnh lùng, tuy người ngoài cách tấm mạng che thì không nhìn thấy, nhưng thân mình nhỏ nhắn tản mát ra từng luồn khí rung động, không khỏi làm cho người vây xem xung quanh lặng ngắt như tờ. “Năm trăm lượng bạc, cái ta muốn chính là văn tự bán mình của hắn. Đem khế ước cho ta, hắn sẽ là khách nhân trên thuyền này, ngươi nên hiểu được phải đối đãi thế nào chứ?”

(* ‘đông tây’ và ‘đồ đạc’ cùng phát âm là “dong xi” (tung-xi) trong tiếng Trung.)

“Hiểu được hiểu được, tiểu nhân đi lấy khế ước đó, mấy người các ngươi, sao còn không dìu… vị khách nhân này vào trong khoang thuyền, tìm thuốc trên thuyền đến chữa thương bôi thuốc!” Lão chủ thuyền quát tùy tùng, lập tức nhanh như chớp chạy đi lấy khế ước.

La Khởi đối diện với ánh mắt thật lâu sau, rồi sau đó mới nở nụ cười yếu ớt.

***

Ban đêm, ở trước mặt thiếu niên kia, La Khởi đem văn tự bán mình châm vào ngọn đèn đốt thành một đống tro tàn, “Ngươi có thể đi theo ta đến La gia làm tiểu nhị, cũng có thể đến nơi khác tìm nghề nghiệp để mưu sinh. Nhưng mặc kệ đi con đường nào, từ giờ trở đi, bản thân ngươi tự quyết định.”

Thiếu niên đã bôi thuốc thay quần áo từ nãy, nằm lỳ ở trên giường, ngẩng đầu lên hé ra bộ mặt khô vàng, một đôi mắt lạnh sáng rực mở to, lạnh lùng nói: “Vì sao ngươi lại làm thế?”

“Ủa, ngươi có thể nói à? Vậy sao hồi sáng ngay cả một tiếng cũng không nói ra?”

“Ta không muốn làm cho những ngưòi đó nhìn ta chê cười!”

“Nếu lúc ấy ngươi biết nhận sai cầu xin tha thứ, lão chủ kia có lẽ cũng sẽ không xuống tay tàn nhẫn, da thịt ngươi cũng bớt phải chịu đau. Nếu ta không xuất hiện, chẳng lẽ ngươi muốn bị đánh chết tươi hay sao?”

“Ta thà rằng chết!”

“Cái này sai rồi. Sinh mệnh nào cũng quý giá, chỉ cần có một tia sống sót thì đều phải sống sót, chỉ cần còn sống, mới có khả năng vô hạn.”

Trên mặt thiếu niên bĩu ra một vẻ chế nhạo không hợp với tuổi chút nào: “Nói thì dễ lắm, các ngươi lớn lên trong một gia đình phú quý như vậy, làm sao hiểu được sống sót gian nan như thế nào?”

“Có lẽ. Nhưng ngươi phải biết, phú quý của chúng ta cũng không phải tự dưng mà có. Cha ta hồi trẻ tự mình phấn đấu thì không cần phải nói rồi. Nhưng để mở rộng buôn bán tất yếu, tỷ tỷ của ta từ mười hai tuổi đã đi xa đến tận đại mạc Tây vực. Nhị tỷ của ta vì học dệt mà canh ba đi ngủ, canh bốn đã phải thức dậy. Ta đi thuyền lần này, xa nhà lần này, cũng là vì chuyện buôn bán trong nhà, vì người giúp việc trong nhà đều dựa vào chúng ta để có cơm ăn áo mặc. Người đời chỉ nhìn thấy người khác ăn ngon mặc đẹp, sao không liên tưởng đến những cố gắng phía sau họ? Thay vì đến vực thêm cá, chi bằng lui lại mà kết lưới…

Không rõ sao? Ta nói cho dễ hiểu một chút nhé, thay vì ngươi ở đây mở miệng hận thế giới này không công bằng, chi bằng nghĩ cách thay đổi hoàn cảnh vị trí của ngươi thì có tốt hơn không. Người không nhất định có thể thắng trời, nhưng mắng trời rủa người sẽ vĩnh viễn không làm cho ngươi có cơm ăn no được.”

Thiếu niên mấp máy miệng mấy lần, muốn tìm một ít lời cứng rắn để phản bác lại vị tiểu thư xinh xắn vừa nhìn là đã biết được nuôi lớn trong nhung lụa này, nhưng rồi sửng sốt vì không tìm được dù chỉ nửa câu để trả đũa.

“Ta nói những lòi này không vì cái gì khác, mà là ta cứu ngươi bởi không muốn cho ngươi hận đời…”

“Ta không có!”

“Ngươi không có?” La Khởi khẽ cười, “Nếu không đúng vậy thì ngươi đã chẳng vô lễ xúc phạm tới ân nhân cứu mạng của ngươi đến thế. Tuy rằng ta không nhất định phải đòi báo đáp ân nghĩa, nhưng người được người khác cứu thì ít nhất phải biết cảm động và ghi lòng tạc dạ, bởi đây ít nhất là trong đạo làm người.”

Thiếu niên nắm tay thành nắm đấm, “Ta sẽ trả lại cho ngươi!”

“Biết là tốt rồi, điều kiện tiên quyết là ngươi phải dưỡng thương cho tốt.” La Khởi nhẹ nhàng bâng quơ, “Hiệt nhi, đi thôi.”

Hai chủ tớ liền xoay người bước đi, ra tới cửa phòng thì nghe được phía sau một thanh âm buồn bực vang lên không được tự nhiên: “Cám ơn.”

La Khởi nghiễm nhiên ngoái đầu nhìn lại: “Không cần khách khí.”

Nàng nói xong, đẩy cửa hăng hái bước đi, nhưng lại không biết nét mặt vui cười nũng nịu vừa rồi kia đã làm cho nội tâm một thiếu niên lạnh lùng bướng bỉnh không còn yên tĩnh nữa.

Thiếu niên ấy tên là Phương Tốn, năm nay mười ba tuổi, cũng từng sinh ra ở nhà giàu thường thường bậc trung, phụ thân buôn bán thất bại nhảy sông mà chết, mẫu thân bị chủ nợ dồn ép bức bách nên đem bán con ruột làm nô lệ. Dòng đời trôi nổi, ông Trời cho hắn gặp được La Khởi, bởi vậy, vận mệnh thay đổi.

Vào La gia, hắn vừa làm gia nhân để dành dụm tiền, vừa vào thư uyển do La gia bố trí để đọc sách. Tiểu thiếu niên đi ra từ nghịch cảnh, cực kỳ hiểu rõ có được ngày lành không dễ chút nào, nên tất nhiên là hết sức quý trọng. Ba năm sau mở khoa thi Đình, hắn cầm bút dự thi, dù không đứng vị trí đầu bảng là Trạng Nguyên, nhưng ở vị trí thứ hai là Bảng Nhãn cũng đủ để cho hắn được Quốc Quân bảo trợ, cũng được Tướng Quốc coi trọng, mang theo bên người để tự tay bồi dưỡng…

***

Người khác đi qua thời gian ba năm, cuộc sống của La Khởi đương nhiên cũng dịch chuyển ba năm. Từ một thiếu nữ mười sáu tuổi xinh xắn, lớn lên thành một nữ tử xinh đẹp phong nhã hào hoa. Có một số việc, khi nhiều người thì không hề hiển lộ, lúc vắng người, lại không cách nào bỏ qua.

Đêm khuya tỉnh mộng, đã từng rơi nước mắt thấm ướt giường gấm, đã từng phiền muộn dưới ánh trăng, đã từng thức trắng đêm dài… Hết thảy tâm tình sau khi tích lũy lắng đọng lại, đã làm cho một tấm lòng ngây ngô trở nên chín chắn, cũng làm cho một khuôn mặt thanh tú của nữ tử trở nên vô cùng kiều mỵ.

Nếu được gặp lại dù chỉ trong một thoáng, có lẽ sẽ hỏi một câu, từ biệt mấy năm, ta có từng nhập trong giấc mộng của ngươi không? Mà cũng có lẽ, gặp lại sẽ cười nhạt như hai người xa lạ.