Si Triền

Chương 5: Bị lừa bán

Edit: Khuynh Khuynh

_________________________________

Giống như lúc đến, lúc đi Bộ Mạch Nhiên cũng không khiến người ta chú ý. Nàng cúi đầu bước đi, nghiêng ngả lảo đảo, bất tri bất giác, nàng đã đi tới trước cánh cửa nhỏ, người trông coi đang ngủ gật, Bộ Mạch Nhiên bước đi ra ngoài.

Nhìn ngã tư đường dần dần ít người, nguyên lai màn đêm đã buông xuống, Bộ Mạch Nhiên thở dài, mặc kệ mình muốn như thế nào, mình hiện tại chỉ là một hài tử năm tuổi, còn ở một quốc gia xa lạ, cho nên năng lực mưu sinh hầu như bằng không.

Cười khổ, hắn nói rất đúng, chính mình là một con quái vật, thân thể năm tuổi, linh hồn là người trưởng thành.

Thôi! Hiện tại không phải thời điểm tức giận, vẫn là sớm trở về một chút. Bộ Mạch Nhiên thở dài thật sâu, trong nháy mắt xoay người liền cảm thấy gáy tê rần lên, mềm nhũn ngã xuống.

Xe ngựa đơn sơ xóc nảy dữ dội, ánh mắt Bộ Mạch Nhiên dại ra nhìn mấy hài tử trên xe, đón nhận ánh mắt hoặc kinh sợ, hoặc đờ đẫn, hoặc thương tâm của bọn chúng.

Ốc điểu thiên phùng li dạ vũ*, nàng thế nhưng lại bị bắt cóc.

Hiện tại nên làm cái gì?

Không có nhiều thời gian suy nghĩ, xe ngựa xóc nảy khiến cho đầu óc nàng bắt đầu hỗn loạn, không vực dậy nổi tinh thần để tự hỏi. Nàng chỉ có thể ôm đầu cuộn tròn trong một góc, yên lặng chịu đựng.

Không biết qua bao lâu, nàng phát giác mình bị ôm vào một vật thể nho nhỏ, tiếng tim đập nhẹ nhàng cùng cơ thể ấm áp khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn xem.

Là một tiểu nam hài, một đôi mắt to tròn giống như nai con nhìn chằm chằm mình, khí chất e lệ mà sạch sẽ, chọc người trìu mến.

"Rất khó chịu sao?"

Tiểu nam hài nhẹ giọng hỏi, âm thanh nho nhỏ trong xe khiến những hài tử khác ghé mắt nhìn, nhưng là chỉ ghé mắt mà thôi, vẫn không ai nói chuyện.

Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, có chút ngượng ngùng, chính mình tại sao có thể bị tiểu nam hài này an ủi?

"Đây là chuẩn bị đi nơi nào?"

Mười mấy đứa nhỏ ở cùng một chỗ, để Bộ Mạch Nhiên liên tưởng đến chuyện không tốt, nói chung chính là bọn buôn người, chỉ là không biết mình sẽ bị bán thế nào thôi.

"Không biết." Tiểu nam hài lắc đầu: "Đệ đệ, bộ dáng ngươi rất dễ nhìn."

Đệ đệ? Bộ Mạch Nhiên nhìn quần áo của mình, thế nào mới hiểu được, mình vẫn đang mặc quần áo của Diêm Liệt Dương, khó trách hắn sẽ nghĩ mình cũng là một tiểu nam hài.

"Không phải đi làm gã sai vặt cho người khác chính là đi kỹ viện."

Một nam hài khoảng chừng mười tuổi bên cạnh tiếp lời, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

"Ngươi làm sao mà biết được?"

Bộ Mạch Nhiên kinh ngạc, quần áo tiểu nam hài rất là đơn giản, thậm chí có thể nói là cũ nát.

"Ta đương nhiên là biết, ta bị người trong nhà bán, trong nhà rất nghèo, cũng nuôi ta không nổi, hơn nữa tiểu nam hài vốn không đáng tiền."

Nam hài một bộ dạng tập mãi thành thói quen.

Trong lòng Bộ Mạch Nhiên cả kinh, kỹ viện? Chính là làm nam kỹ? Chẳng lẽ nơi này nam phong thực thịnh hành sao? Nếu bọn họ biết nàng là nữ....

Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng nhìn tiểu nam hài, lại nhẹ giọng hỏi: "Nơi này cũng có nam nhân chịu làm loại chuyện này sao? Vậy nữ nhân đâu?"

"Hừ, đương nhiên là có nam nhân đi làm nam kỹ, hiện tại nữ nhân thật sự rất quý giá, giá so với chúng ta đương nhiên cao hơn, bởi vì nữ nhi bình thường sẽ không ai bán."

Nam hài có chút hèn mọn nhìn Bộ Mạch Nhiên.

Bộ Mạch Nhiên im lặng, nàng làm sao biết mấy thứ "thưởng thức" này nọ? Hơn nữa, người ở đây tất cả đều là bị người nhà bán, chỉ có mình nàng là bị lừa bán sao?

"Chúng ta sẽ không bị bán làm nam kỹ."

Tiểu nam hài ôm Bộ Mạch Nhiên thều thào tự nói, nước mắt lại ào ào chảy xuống dưới. Hắn vừa khóc, các nam hài khác cũng bắt đầu yên lặng rơi lệ. Điều này làm cho Bộ Mạch Nhiên hối hận đã khơi mào đề tài này.

Bộ Mạch Nhiên giúp tiểu nam hài lau khô nước mắt, không nói gì.

Tiểu nam hài rất nhanh liền ngừng khóc, cười cười nhìn Bộ Mạch Nhiên, trên khuôn mặt trắng nõn phiếm tia đỏ ửng, tươi cười kia giống như nụ hoa vừa hé nở, những cánh hoa sáng sớm dính đầy sương mai, làm cho người ta yêu thương không thôi.

Nam hài như vậy nếu tiến vào kỹ viện, rất đáng tiếc! Bộ Mạch Nhiên thở dài trong lòng. Nàng quan sát một chút, phát hiện nàng so với những đứa trẻ ở đây là ăn mặt tốt nhất. Mà xiêm y trên người tiểu nam hài cũng không tệ, tuy có chút cũ, nhưng khí chất sạch sẽ, làn da trắng nõn, lòng bàn tay thực non mềm, không giống như phải làm việc nặng nhọc.

Không cho nàng nhiều thời gian có cơ hội nghiên cứu, xe ngựa rốt cuộc dừng lại, màn xe nặng nề bị vén lên, một nam nhân trung niên xuất hiện ở cửa, quát lớn: "Ăn cơm."

Vừa nói như vậy, tinh thần mọi người đều chấn động, nam tử trung niên ném một bao giấy dầu gì đó, tiếp tục quát: "Một người một cái, ai cũng không được ăn nhiều. Ta nói cho các ngươi biết, người nhà các ngươi đã bán các ngươi cho bọn ta, cho nên các ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn, khế ước bán mình đều ở đây đó."

Nói xong lần nữa buông màn xuống.

Ánh sáng lần nữa biến mất, tất cả các đứa nhỏ đều không có phản ứng, mọi người đều vội vàng đem giấy dầu mở ra, bên trong đều là bánh bao, vừa vặn mỗi người một cái.

Nhìn bánh bao trong tay, Bộ Mạch Nhiên nhớ tới khi mỗi bữa ăn ở Dược Vương cốc, tuy tay nghề của người áo trắng không được tốt lắm, nhưng mỗi bữa cơm đều có sữa uống, hơn nữa là đồ ăn nóng hầm hập.

Rất đói a! Dường như nàng đã rất lâu rồi vẫn chưa ăn gì. Sờ sờ bụng, Bộ Mạch Nhiên cũng không chê bánh bao cứng nhắc, một ngụm liền cắn xuống. Đến cuối cùng, Bộ Mạch Nhiên mới phát hiện tốc độ ăn của các hài tử khác rất nhanh, bây giờ bọn họ đang nhìn nàng chằm chằm.

Bộ Mạch Nhiên nhìn nửa cái bánh bao trong tay, lại nhìn nhìn những cặp mắt khát vọng khác, đột nhiên cảm giác khó có thể nuốt xuống.

"Ngươi ăn đi, ta ăn no rồi." Bộ Mạch Nhiên nhìn tiểu nam hài bên cạnh, đưa nửa cái bánh cho hắn, nàng bây giờ vẫn còn đang tựa vào người hắn nha.

"Ngươi thật sự không ăn sao? Ngươi mới ăn một chút thôi." Ánh mắt tiểu nam hài trừng lớn hơn.

Bộ Mạch Nhiên lắc đầu, ý bảo hắn ăn nhanh một chút.

Sau khi giải quyết xong đồ ăn, Bộ Mạch Nhiên từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đột nhiên kêu lên: "Thúc thúc, ta muốn đi tiểu."

Màn xe lại bị xốc lên, khuôn mặt thô ráp của trung niên nam tử lộ ra, lớn tiếng nói: "Xuống nhanh một chút."

Bộ Mạch Nhiên túm tiểu nam hài, nói: "Ta sợ, ngươi đi cùng với ta đi."

Thật vất vả xuống xe ngựa, Bộ Mạch Nhiên nắm tay tiểu nam hài vừa muốn đi ra xa, chợt nghe tên kia mắng: "Ở chỗ này tiểu là được rồi."

Bộ Mạch Nhiên quay đầu, Bộ Mạch Nhiên vô tội nhìn hắn, nói: " Nhưng là ta còn muốn đại tiện."

Nam tử trung niên lại mắng một câu: "Đi nhanh về nhanh."

"Ừ, cảm ơn thúc thúc." Bộ Mạch Nhiên cười cười, kéo tay tiểu nam hài lắc lắc hướng lùm cây thấp đi tới.

"Mẹ nó, tiểu tử này có vẻ bệnh hoạn, người như vậy cũng dám bán cho ta. Phỏng chừng khi bán đi cũng không được cái giá gì tốt."

Âm thanh của trung niên nam tử lần nữa truyền vào tai Bộ Mạch Nhiên, nàng cũng chỉ là mỉm cười.

Sau khi nói chuyện với nhau, Bộ Mạch Nhiên mới biết được tiểu nam hài có khí chất sạch sẽ này tên Nhiếp Kinh Vận, là một đứa nhỏ của gia đình giàu có, chính là mẫu thân mất sớm, phụ thân không để ý tới, cho nên hắn bị đại phòng bên kia đem bán, còn chỉ định bán vào kỹ viện.

"Vậy ngươi muốn chạy trốn ra ngoài không?"

Bộ Mạch Nhiên nhẹ giọng hỏi.

"Đương nhiên là muốn, ta không muốn bị bán vào kỹ viện."

Hai mắt Nhiếp Kinh Vận sáng ngời một đoàn hảo diễm, dường như thiêu đốt được tất cả.

"Được rồi, ta đây sẽ nghĩ biện pháp."

Bộ Mạch Nhiên thở dài trong lòng, suy nghĩ cách chạy trốn ra ngoài, bất quá thực không dễ dàng a!

Cơ hồ thẳng đến khi không nhìn thấy nam tử trung niên nữa, Bộ Mạch Nhiên mới để Nhiếp Kinh Vận ngồi xổm xuống, nàng lại chạy đến bên hồ tìm kiếm. Vừa rồi lúc ở trên xe ngựa nàng có nhìn thấy một hồ nước nhỏ, tuy rằng nàng không học y thuật gì, nhưng lúc hai tuổi đã nhận biết một loại thảo dược—Gặp Nguyệt thảo, loại thảo dược này có hiệu quả khiến cho người ta mê man, một gốc cây có thể khiến một người trưởng thành hôn mê một canh giờ, nó chỉ sinh trưởng bên hồ, cần ánh trăng chiếu vào mới có thể phát triển, hơn nửa chỉ hai mùa hạ thu mới có, cho nên nàng hiện tại mới đến đây thử thời vận.

Vận khí của nàng không xấu, ở vài chỗ thấp bên hồ tìm được mấy gốc, thật cẩn thận đem chúng bỏ vào trong lòng, Bộ Mạch Nhiên nhanh chóng lên đường trở về.