Si Triền

Chương 21: Bá đạo bức hôn

Edit: Khuynh Khuynh

_____________________________________

Nàng khẽ gật đầu với Diêm An, sau đó xoay người, nhẹ nhàng nói: “Ta tên là Bộ Mạch Nhiên, quấy rầy, Diêm nguyên soái.”

Diêm An vỗ vỗ râu, vừa lòng gật đầu, nói: “Tốt tốt tốt, còn có, con không cần gọi ta là Diêm nguyên soái, gọi ta là bá phụ được rồi, hắc hắc, có lẽ không lâu nữa phải nên sửa miệng.”

Cảm nhận được ánh mắt ý vị thâm trường của hắn, da dầu Bộ Mạch Nhiên run lên, nàng có một loại dự cảm không rõ.

Lời nói của Diêm Liệt Dương đã chứng thực dự cảm của nàng.

“Đúng vậy, Nhiên Nhi, không bao lâu nữa nàng sẽ là nương tử của ta, đến lúc đó phải gọi là cha.” Diêm Liệt Dương cười, làm lộ ra răng nanh trắng noãn, để Bộ Mạch Nhiên cảm thấy vô cùng chói mắt.

“Khoan đã, khi nào thì ta nói sẽ thành thân với ngươi?” Bộ Mạch Nhiên nhíu mày, chẳng lẽ lúc nãy khi đang mê man nàng đã đem mình bán đi sao?

Diêm An trừng lớn mắt, vừa rồi hắn nhìn thấy con mình động thủ động cước, cô nương nhà người ta cũng không phản ứng, còn tưởng rằng năng lực hành động của nó cũng giống như trên chiến trường nhanh chóng, đã đem cô nương người ta thu phục xong mới đem về nhà, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này.

“Dương Dương, đây là có chuyện gì?” Hắn không tự chủ được mà hỏi.

“Đừng gọi con là Dương Dương.” Diêm Liệt Dương không hờn giận nhìn hắn, nói: “Phụ thân, người về phòng trước đi, con cùng Nhiên Nhi có lời muốn nói.”

Ánh mắt Diêm An đảo qua hai người bọn họ, nói: “Được rồi, ta sẽ không quấy rầy các con, nói chuyện cho rõ ràng đi.”

Nói xong liền hớn hở rời đi. Trên thực tế, hắn đối với năng lực của con mình tràn ngập tự tin, không lo lắng nó sẽ không thu phục được cô nương gia, cho nên hắn vô cùng yên tâm, thật cao hứng đi tìm thê tử của mình khoe khoang.

Nhìn bóng lưng Diêm An rời đi, Bộ Mạch Nhiên thầm than: Nơi này không có một người nào nhận ra nàng, chỉ có cực phẩm biến thái như Diêm Liệt Dương mới có thể đem chuyện nhỏ như vậy nhớ kỹ.

Trong khi Bộ Mạch Nhiên còn đang suy nghĩ, cực phẩm biến thái kia giờ phút này đang nhìn nàng từ trên cao xuống, nói: “Vừa rồi nàng có ý gì? Vì sao muốn phủ nhận?”

Bộ Mạch Nhiên hồi phục tinh thần lại, nhìn thấy tất cả mọi người đều đã đi rồi, nàng cũng không khách khí: “Ta mới phải hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có ý gì? Ta khi nào thì đáp ứng gả cho ngươi?”

“Có ý gì nàng không hiểu sao?” Diêm Liệt Dương nhăn mày rậm, nói: “Mười ba năm trước, lúc ấy nàng mới năm tuổi, ta tám tuổi, nàng đã chính miệng đáp ứng sẽ làm nương tử của ta, ta đến nay còn nhớ kỹ, nàng vừa rồi cũng nói nàng nhớ rõ, như thế nào, chẳng lẽ nàng muốn đổi ý?”

Diêm Liệt Dương âm u nhìn nàng, sự bình thản cùng lễ phép vừa rồi biến mất không còn tâm hơi.

Bộ Mạch Nhiên vừa nghe, âm thầm trợn trắng mắt, trầm tĩnh nói: “Đó là trẻ con đùa giỡn, ngươi cũng tin sao?”

Lúc ấy nàng cảm thấy đùa cũng vui, cho nên mới cùng hắn chơi cái gì mà “gạo nấu thành cơm”. Bất quá nếu biết hắn sẽ nhớ kỹ như vậy, bây giờ còn đem ra đối chất với nàng, nàng mới không chơi đùa loạn kiểu này.

“Ta làm sao không tin, qua mười ba năm, ta chưa cưới, nàng chưa gả, đây đã thuyết minh chúng ta có duyên phận. Hơn nữa, ta rất rõ ràng ta thích nàng. Ta cũng nhìn ra được, nàng đối với ta không có chán ghét, cho nên chúng ta là một đôi trời đất tạo nên.” Ngữ khí Diêm Liệt Dương rất là tự tin, ngẩng đầu nói: “Huống hồ, diện mạo ta cũng không thua người khác, không có ham mê bất lương, gia thế tốt, ta tin tưởng chỉ cần ở chung ta một thời gian dài, nàng chắc chắn sẽ thích ta.”

Thời điểm nói xong một câu cuối cùng, Diêm Liệt Dương liền nâng cao chân mày, chờ mong nhìn nàng.

Bộ Mạch Nhiên kinh dị nhìn hắn, trong khóc thét: Nàng sai lầm rồi, nàng thật sự sai rồi. Nàng đã bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt. Vừa rồi ở Hầu phủ, biểu hiện của hắn lạnh nhạt, lạnh lùng thâm trầm, cho nên nàng một chút cũng không lo hắn bất lợi với mình. Không nghĩ tới có một ngày mình cũng nhìn lầm người, nguyên lai, người này vẫn giống như trước đây, đối với chuyện mà hắn đã nhận định, mười đầu trâu cũng kéo không lại. Chỉ nghe điều hắn muốn nghe, ý kiến của người khác hoàn toàn không lọt vào tai.

Nàng bây giờ đã không còn gì để nói với hắn nữa.

Diêm Liệt Dương gắt gao nhìn chằm chằm vào Bộ Mạch Nhiên, thấy nàng không để ý tới mình, khuôn mặt có chút không nhịn được, hai má nổi lên một chút thẹn thùng. Nếu không phải làn da của hắn màu đồng cổ, phỏng chừng đã bị người nhìn thấy.

“Nhàm chán! Những lời nói lúc trước ta sẽ không thừa nhận, khi đó ta còn nhỏ, còn có, ta cũng không thích ngươi.”

Bộ Mạch Nhiên bíu môi, cũng không nói lúc ấy trên thực tế nàng đã trưởng thành rồi. Nhưng chỉ cần nàng không thừa nhận, hắn có năng lực thế nào. Nghĩ nghĩ, nàng lấy hòm thuốc trên ghế đá mang lên lưng, xoay người một cái, bước đi.

“Đứng lại, chẳng lẽ nàng cho rằng ta không dám làm gì nàng.” Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, lắc mình một cái liền đứng trước mặt Bộ Mạch Nhiên, chặn đường đi của nàng.

“Không có, ta biết ngươi là loại người nào, cũng biết mình nên làm gì.” Bộ Mạch Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Rời khỏi đây là quyết định tốt nhất đối với chúng ta. Chuyện trước kia hãy quên đi, chỉ là trẻ con đùa một hồi với nhau mà thôi.”

Bộ Mạch Nhiên thừa nhận, nàng nhìn người rất chuẩn, rất ít khi nhìn lầm. Cho nên nàng mới có thể ở một nơi xa lạ như vậy có cuộc sống tốt, không có vì hành động vô thức hoặc nói lầm mà đắc tội người nào.

Còn nữa, nhìn thấy bước chân của Diêm Liệt Dương, Bộ Mạch Nhiên biết mình căn bản không phải là đối thủ của hắn, một chút khinh công kia của nàng chỉ có thể khoa tay múa chân, ở trước mặt hắn hàn toàn không có cấp bậc.

Đáng tiếc, lần này nàng vẫn nhìn lầm rồi.

Hai tay Diêm Liệt Dương nắm chặt thành quyền, gân xanh bạo khởi, khuôn mặt hé ra tia âm u, băng lãnh nhìn nàng, nửa ngày, thấy Bộ Mạch Nhiên vẫn bỉnh thản nhìn mình, huyệt thái dương bỗng giật mạnh, miệng mở ra, rốt cuộc cũng có mấy câu thốt ra từ kẻ răng: “Nhưng mà, ta vẫn nhớ rõ. Hơn nữa vẫn luôn đợi nàng.”

Bộ Mạch Nhiên ngạc nhiên.

Diêm Liệt Dương vươn tay nắm chặt hai tay nàng, nói: Cho nên, nàng phải ở lại Diêm phủ. Nàng là nương tử của ta, chuyện này sẽ không thay đổi.”

Bộ Mạch Nhiên trừng hắn, nói không ra lời, nàng chưa từng thấy người nào bá đạo như vậy, chỉ vì một lời vui đùa lúc trước mà bắt nàng lấy hắn. Bởi vì quá mức khiếp sự, mà nàng hiện tại không thể nói ra lời nào.

“Ta có bệnh. Thân thể ta vô cùng yếu, không thể gả cho ngươi.” Trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, Bộ Mạch Nhiên linh quang chợt loé, thốt ra một câu này.

Sẽ không có nam nhân nào thích một nữ nhân không thể sinh con, bởi vì thân thể của nàng không thể chịu được kích động, cho nên chuyện giường chiếu chắc chăn không làm được. Thử hỏi có ai sẽ lấy một nữ nhân như vậy?

Diêm Liệt Dương trầm tĩnh lại, nói: “Ta sẽ tìm được một đại phu giỏi để chữa cho nàng, ta tin tưởng, thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có đại phu lợi hại hơn so với sư phụ của nàng, sau đó thân thể của nàng sẽ tốt hơn. Cón có, nàng đừng tưởng rằng ta đag vui đùa, ta là thật sự muốn cùng nàng ở chung một chỗ.”

Hắn thương tiếc nhìn Bộ Mạch Nhiên, nói: “Còn có, nàng không cần xem nhẹ mình, ta cũng không xem nhẹ nàng, cho nên nàng đừng hạ mình xuống như vậy, ta không thích nàng nói thế.”

Bộ Mạch Nhiên quẫn bách. Nhưng trong lòng lại không biết vì sao, hơi hơi nóng lên.