Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử

Quyển 2 - Chương 12: (H nặng) Ngày đẹp chẳng ngờ xa cách lâu

Chương 12

Ngày đẹp chẳng ngờ xa cách lâu

Dịch: Hallie / Beta: Raph

---

Đầu óc lạnh buốt tê tái, lúc tiến vào hậu huyệt cảm giác lạ lẫm rất kịch liệt nhưng cũng không đau đến nỗi nào. Thẩm Kính Tùng thậm chí còn chẳng nhíu mày, y vừa nhìn thấy người phía dưới trong tấm bích họa thừa hoan bằng hai chỗ là đã có dự cảm số phận đã định.

Thật ra y rất bài xích giao hợp bằng hậu huyệt. Tuy y dùng nữ huyệt để phủ phục dưới thân Ngọc Trần Phi, nhưng vốn dĩ đó là nghĩa vụ của Hợp loan nhi. Y cũng coi như là chấp nhận số phận. Hậu huyệt vốn không phải là nơi để giao hợp, cố gắng tiếp nhận bộ phận sinh dục chẳng khác gì làm trai gái giao hợp đúng nghĩa. Nếu không phải ôm mối tình si sâu đậm với Ngọc Trần Phi như hôm nay để hắn nói gì nghe nấy, thì chắc chắn y sẽ không ngoan ngoãn để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Thế nhưng Thẩm Kính Tùng không biết việc này cũng làm đôi bên vui vẻ, muốn ngừng cũng không được. Huống chi Ngọc Trần Phi đã dùng hương "Thôi Tình Hoa", tỉnh lược được màn dạo đầu cọ sát đầy trúc trắc, lát nữa buộc y phải sốt sắng xin tha mới thôi.

Trong lúc đợi dược hiệu phát tác, Ngọc Trần Phi lại cầm lên một đôi kẹp chuông* vàng đính hạt mã não. Bầu ngón tay thô ráp lại vân vê, đầu nhũ cương cứng dựng lên, dưới ánh nắng càng đậm màu hơn trước kia, lúc bị kẹp giống như bị người ta véo mạnh một cái, cơn đau truyền thẳng xuống nữ huyệt, dương cụ cũng khó chịu mà ngẩng đầu.

Tiếp theo đó, Ngọc Trần Phi chọn một chùm hạt châu vàng khắc hoa văn nổi, to chừng quả vải, hoa lá chằng chịt, gồ ghề như quả óc chó. Ngọc Trần Phi nắm trong lòng bàn tay một lát, nó đã nóng lên xoay vòng vòng, lúc áp sát vào bắp đùi ẩm nóng của Thẩm Kính Tùng càng thêm hối hả, có thể nghe thấy tiếng ù ù, giống như sinh vật sống vội vã ngấu nghiến sau khi tỉnh giấc ngủ đông, làm cho Thẩm Kính Tùng sinh ra nỗi sợ khó hiểu.

Ngọc Trần Phi đặt Miến linh* vào đế nhụy, rung động tốc độ cao liên tục làm cả người y nảy lên, cổ tay kéo dây xích phát ra tiếng vang. Ngọc Trần Phi đặt hạt châu trên miệng đế, xoay tròn, nhấn vào, dòng điện liên hoàn phóng vào mãnh liệt như nỏ bắn cho đến khi đạt được cao trào không cho nghỉ ngơi chút nào.

[*Miến linh: có nghĩa là "Quả chuông Miến Điện", vì được du nhập từ Miến Điện, đây là dụng cụ đặc sắc nhất trong 5 bửu bối khuê phòng của phụ nữ thời xưa. Ờm... thì nó là chuỗi hạt kích thích cửa sau ver cổ đại :v -Raph-]

"A...a..." Y ngửa đầu ưỡn ngực, nhấc eo lên, thở gấp từng hơi như sắp tắt thở. Hai chân đầy mồ hôi kẹp chặt tay Ngọc Trần Phi, nôn nóng vặn vẹo.

Sắp phóng tinh, mắt ngựa* khép mở liên tục, Ngọc Trần Phi chọn một xâu chuỗi to chừng hạt gạo, nhét từng hạt vào lỗ tinh, chỉ chừa lại một đoạn chuỗi bóng loáng tròn vo lộ ra bên ngoài để cho người ta chơi đùa.

[*mắt ngựa = lỗ sáo.]

Dương cụ của Thẩm Kính Tùng thô to thẳng tắp, màu đỏ thịt vừa nhìn đã thấy lộ ra bất thường. Ngọc Trần Phi loạt xoạt trong lòng bàn tay, hạt châu trong lỗ tiểu lần lượt chen chúc cọ xát vào nhau, bụng dưới co rút trong chua xót mà sung sướng, lúc kéo ra đẩy vào càng sinh ra loại khoái cảm khủng khiếp tới mất kiểm soát.

Miến linh vẫn chèn ép âm đế, đế nhục sưng tấy bị miệng chuông kẹp chặt, giống như bị một cái miệng nhỏ điên cuồng hút chặt, hồn phách như muốn thăng thiên. Cả người y run rẩy, bắp thịt cánh tay căng cứng, hai tay quấn chặt vào dây xích, xích cắm thẳng vào lòng bàn tay mà hoàn toàn không thấy đau.

Trên bờ ngực màu mật săn chắc, mồ hôi đổ bóng lóa dưới ánh nắng, hạt mã não trên đầu nhũ giống như giọt nước đọng trên cánh sen xanh, khẽ động đậy hút mắt. Thắt lưng cố gắng nhấc lên cao, chỉ có chiến sĩ cưỡi ngựa thần sầu và kĩ nữ lão luyện mới có thể đong đưa hông lơ lửng như y, mềm dẻo như dương liễu, như rừng khô khát cầu mưa xuân.

Thân thể của y dường như đã mê đắm cái khoái cảm dai dẳng khi dương cụ bị chặn đầu, phải phát tiết bằng nữ huyệt, dâm thủy tuôn trào nhiều hơn lúc bình thường. Cả người y chững lại trong giây lát, rồi kiệt sức ngã xuống, nghiêng đầu nhắm mắt thở dốc, trên mặt chỉ có vẻ yếu đuối vì sức cùng lực kiệt.

Chưa hòa hoãn được bao lâu, y phát ra một tiếng kêu rên như tiếng khóc. Thì ra là miến linh trơn, trượt theo huyệt khẩu, chui vào nữ huyệt, nhảy nhót khắp nơi, phát ra tiếng nước bì bõm. Y hoảng sợ khép chân, nữ huyệt cũng đóng chặt theo. Miến linh càng bị kẹp chặt thì càng rung hơn, chắn ngay trên hoa tâm, run rẩy điên cuồng, phút chốc khơi lên bể dục, cả người y khó chịu rúc thành một cục, thắt lưng vẫn bị thúc hết lần này đến lần khác, mông cũng động đậy theo, ngọc thế* trong cúc huyệt thò đầu ra, lúc thì nuốt lúc thì nhả.

[*Ngọc thế: dương vật giả.]

Ngọc thế kia đã được ngâm trong hậu huyệt nóng hổi một lúc lâu, dịch hương trơn nhẵn sớm đã trôi đi hết, ngọc bích cũng tựa như phai màu sương, trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy thịt bên trong đang dây dưa thòm thèm đến thế nào. Bây giờ dược hiệu đã phát tác, chỉ có điều khoái cảm ở huyệt trước quá mạnh làm cho y tạm thời không để tâm được đến cái khác mà thôi.

Y hít thở nông mà lộn xộn, đi tìm Ngọc Trần Phi bằng ánh mắt mờ mịt, chẳng biết lại ngấn lệ từ lúc nào, mang vẻ khẩn cầu vô cùng đáng thương. Miến linh đang giở trò trong nữ huyệt, nhưng lại không phải dương cụ thật nên chỉ càng làm cho y thêm dục cầu bất mãn.

"Ưm..." Y vô thức đưa lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc của mình, "Cầu xin đệ, Tiểu Phi, vào đi... vào đi... Ta rất muốn đệ."

Rõ ràng là đàn ông mình đồng da sắt, mà bây giờ lại dùng giọng mũi hệt như mèo con cún con đang khóc nức nở với chủ.

Trước đây, đến giây phút này, Ngọc Trần Phi đều sẽ tha cho y, nhưng hôm nay lại chẳng mảy may quan tâm.

Tuy Thẩm Kính Tùng bị trói tay nhưng chân vẫn động đậy được, khều lấy Ngọc Trần Phi lại ôm, cọ vào hắn qua lớp quần. Ngọc Trần Phi quả nhiên đã cương từ lâu, quy đầu thô to bị hai mảnh thịt mềm mại nõn nà hấp dẫn, lúc thì đâm loạn vào âm đế như roi xù xì, lúc lại bị hút nhẹ vào huyệt khẩu, đánh thức kí ức ngọt ngào đẹp đẽ khi được côn thịt chắc mẩy đâm rút trêu chọc, làm cho bên trong càng thêm trống rỗng ngứa ngáy. Cọ một lúc, lớp vải đã bị xuân thủy ấm áp thấm ướt, da kề da chen chúc, hai người không khỏi thở gấp.

Ngay lập tức có một nữ tế quỳ xuống trước mặt hắn, khuyên giải: "Điện hạ, bây giờ ngài vẫn chưa được chạm vào y, nhưng ngài có thể nhờ người khác giải quyết..."

Giọng nàng rất nhu mì, rất sốt sắng.

"Đừng mà..." Thẩm Kính Tùng đột nhiên mở miệng, nói không trơn tru nổi một câu ngắn, "Ta không muốn, ta không muốn người khác đụng vào đệ." Y cố chấp mà liên tục lặp đi lặp lại: "Ta không muốn người khác đụng vào đệ, cầu xin đệ, để ta giúp đệ..."

Thẩm Kính Tùng rất ít khi vượt quá giới hạn mà can thiệp vào suy nghĩ của người khác. Không tranh không giành chẳng phải phẩm cách của thánh nhân, chẳng qua trước đây chẳng có gì, quá khứ vô tri, tương lai vô nghĩa, đấy gọi là vô dục tắc cương (không cầu thì lại có được). Nhưng một khi đã có được thì không thể chấp nhận bị mất đi, tham lam, sân si, đố kị, tất cả đều do mình mà nên. Đối diện với Ngọc Trần Phi, bộ dạng giữ khư khư thức ăn có khó coi đến thế nào đi chăng nữa cũng không muốn để cho người khác giành lấy.

Ngọc Trần Phi cười hừ một tiếng, nắm lấy cổ chân của y, tách đôi ra lần nữa, dùng xích vàng treo lên. Hắn còn chê Thẩm Kính Tùng lèm bèm cầu xin, bèn tìm thêm một sợi khóa mõm rỗng ruột bằng ngọc, chặn miệng y lại.

Sau đó Ngọc Trần Phi cởi áo khoác, thò tay tự an ủi mình.

Mái tóc hắn đen như lông quạ, mắt như sao khuya, tuấn mĩ như thiên tiên. Áo khoác trắng xõa qua vai rơi xuống đất, giống như đuôi rồng uốn lượn xung quanh. Cho dù làm chuyện dâm đãng giữa ban ngày cũng thấy ung dung thong thả, hệt như việc đáng phải để cho người ta thấy mà sùng bái.

Con người dù có mạnh mẽ tự phụ đến thế nào chăng nữa, lúc cao trào thì hơi thở cũng có chút bất ổn, hắn hơi hơi ngẩng đầu, trên mặt ửng đỏ, ánh mắt rã rời.

Thẩm Kính Tùng nhìn mà đỏ mặt tía tai, chỉ cảm thấy dục vọng cả người cùng rục rịch theo hắn như thủy triều lên xuống. Đương lúc nóng bỏng mà không khép mở chân được, khe hở giữa chân vô cùng trống rỗng ngứa ngáy, thoáng có cảm giác không phân biệt nổi là huyệt nào muốn bị cắm vào hơn.

Vì tư thế banh rộng này mà miến linh leng keng lăn ra khỏi nữ huyệt, thấm đầy dâm thủy, động đậy giữa hai chân y. Âm thần diễm hồng bóng loáng khép mở, hệt như một cái miệng nhỏ tham lam muốn nuốt nó lại vào trong nhưng không thể nuốt được. Ngọc thế trong hậu huyệt tựa như tan chảy, càng lúc càng nhỏ, làm y không thấy thỏa mãn, nhục huyệt ngứa ngáy ngọ nguậy không ngừng, kẹp lấy nuốt vào như lẽ đương nhiên, chỉ mong nó thô thêm một tí, dài thêm một tí, trêu đùa hung hăng một phen mới ngừng được cơn nghiện đang ăn mòn xương cốt.

Ngọc Trần Phi cúi người rửa sạch tay, ngón tay lạnh băng hờ hững vờn trên người Thẩm Kính Tùng. Tay hắn đi tới đâu, Thẩm Kính Tùng nâng hông vặn eo tới đó, giống như người lữ khách khát khô trên sa mạc.

Cuối cùng ngón tay vén hai cánh âm thần của y, như có như không ấn nhẹ vào hoa đế đang sưng nóng.

Thẩm Kính Tùng nhất thời ưỡn hông, ưm a một cách khốn khổ.

Ngọc Trần Phi nhét miến linh vào lại, rồi lấy một chiếc kẹp vàng có hạt thực hoa nhục hồng thạch*. Chiếc kẹp vàng này chế tác tinh tế, bên trong lót nhung tơ, lúc kẹp vào âm đế mũm mĩm như đậu nành sẽ cảm thấy chẳng khác gì lông gai châm chích, tê dại đễn nỗi khiến y hận không thể tự thò tay khẩy, chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở bất lực.

Lúc này mấy lỗ khiếu của y đều bị điều giáo mở ra hết, trên mâm vàng cũng chỉ còn một món đồ cuối cùng, một chuỗi ngọc sáng lóa xâu bằng dây vàng. Dây vàng trước tiên thắt trên ngực, siết chặt đến nỗi cơ ngực căng phồng gồ lên, sau đó xuyên qua hai kẹp nhũ, rồi quấn quanh cuống kẹp.

Món đồ chơi này thiết kế vừa hay rất hữu dụng, thứ kẹt trong khe âm hộ là một chuỗi ngọc sừng tê giác, hõm sâu vào khe thịt không bằng phẳng, chặn lại đường hậu huyệt, liên tục chen chúc giữa hai cánh mông cong săn chắc rồi chia ra lượn về cuống kẹp, sau khi bấu vào còn chừa lại một đoạn dài giống như dây xích thú.

Ngọc Trần Phi kéo nhẹ chuỗi hạt trong khe thịt, nhấc hờ lên. Thẩm Kính Tùng như đang trông chờ, run rẩy ưỡn hông lên cao. Đến khi Ngọc Trần Phi thả tay lại, chuỗi hạt búng ngược trở về như dây roi da, làm cả người y run lên kịch liệt, miệng ngậm khóa mõm há to, nước bọt không thể nuốt được, liên tục chảy ra khóe miệng.

Trời đã về chiều, bầu trời rực lửa chân phương ánh lên mặt nước dưới chân, lấp lánh rực rỡ như tấm giấy vàng. Hồng liên dần nở rộ, từng cánh rồi lại từng cánh, tựa như mộng cảnh trùng điệp, nở rộ xong rồi lại truyền đến mùi hương ngọt nào của sự héo tàn.

Trong ánh mặt trời buông, ngực Thẩm Kính Tùng đầy mồ hôi bóng như hổ phách màu mật ong đậm. Vàng bạc và bảo thạch không còn sáng chói hút mắt, nhưng lại có cảm giác rực rỡ mê hoặc trong bóng mờ. Chúng điểm tô và giam cầm xác thịt mang đầy vết thương nông sâu của người anh hùng, đẹp đẽ, dâm dục, còn thêm một chút bẩn thỉu của sự bị chà đạp.

Ngọc Trần Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y. Hai mắt Thẩm Kính Tùng mở to, trong đôi mắt mờ đi đang nung nấu ánh mặt trời dần buông xuống rồi chìm sâu vào bóng đêm, ấy vậy mà lại có một chút ánh lửa, đó là hơi ấm còn lại của tình yêu, là suối nguồn để hắn dựa vào đó mà sống.

Huynh ấy yêu ta.

Ngọc Trần Phi có lòng tin tuyệt đối vào chuyện này đã từ rất lâu trước đây, nhưng vẫn không bị lung lay.

Nữ tế giục, "Điện hạ, ngài cũng nên đi thay phục trang thôi."

Ngọc Trần Phi tháo dây xích Thẩm Kính Tùng, y lập tức rúc vào lòng Ngọc Trần Phi, quấn lấy hắn giống như một con bạch tuộc, vòng qua cổ hắn, lộn xộn lên trên môi hắn, trong họng ừm à cái gì đó ấm ức như đã quên mất cách nói chuyện.

Ngọc Trần Phi ôm hôn một lúc mới thả y xuống.

Thẩm Kính Tùng chầm chậm đi một bước liền đổ ập như mưa ngọc rơi lộp độp. Kẹp ngọc trước ngực và trên âm đế đều nặng nề rơi xuống, so với lúc nằm thẳng còn sáng bóng hơn gấp trăm lần. Chuỗi hạt buộc trong khe mông theo bước đi mà cọ tới cọ lui, siết chặt vào khe thịt. Con sóng tình dục từ xung quanh ập tới, làm y tan thành một bãi nước, khe hở ẩm ướt kia lại sắp bị chà xát đến bén lửa, dâm dịch tuôn ra cũng không thể dập tắt được.

Đầu gối y run rẩy, hai chân nhũn ra, đi được hai bước lại ngừng một lúc. Y muốn đi nhanh hơn một chút nhưng không khỏi kẹp chặt chân cọ cọ, lại vì đụng một chút đã liên lụy tới cả người, nhất thời đầu nhũ và đế châu như bị nắm mạnh, Miến linh trong nữ huyệt tán loạn, ngọc thế ở hậu huyệt cắm vào điên cuồng, đầu ngọc kích thích mấy lần làm y phun trào ngay lập tức, mắt mũi tối sầm quỳ sụp trên đất.

Ngọc Trần Phi lại đỡ y, y lại bám lấy. Bây giờ y chẳng còn ngoan ngoãn chút nào, người hiểu chuyện mới ngoan. Bây giờ tới cả đầu óc cũng phóng ra sạch sẽ rồi, trong tiềm thức chỉ biết rằng mình khó chịu, chỉ biết rằng Ngọc Trần Phi là niềm tin của chính mình, nên mới muốn cầu cứu với hắn, cầu xin hắn cứu y ra khỏi khổ ải. Hai người giằng co mấy hồi, Ngọc Trần Phi mặc kệ tiếng hô kinh hãi "Việc này không hợp quy tắc!" của nữ tế, bế y ra khỏi điện.

Lúc đầu họ đi vào bằng hành lang tối từ hậu điện, ra khỏi điện lại không đi qua hành lang đẹp đẽ như thế. Phía trước điện là tường trắng cột đỏ, nguy nga lộng lẫy, rộng rãi sáng sủa, có thể cho hàng vạn tín đồ tham bái.

Sắc chiều màu hoa hồng bên ngoài điện đẹp đẽ vô cùng, trên thảm cỏ xanh biếc có một chú dê trắng khổng lồ, để cho dê trắng đưa đón, rảo quanh khắp thành có hoa tươi xanh tiếng êm dịu, thẳng đến thần cung náo nhiệt bên bờ sông.

.

.

.