Trong lúc Gelroy còn đang vận dụng hết can đảm để bắt đầu chuyến đi tới gia đình Liam thông báo cho họ về tình trạng hiện thời của cậu ta, Gabrielle đã lấp đầy các ngày dài của cô bằng những nghĩa vụ xã hội và các công việc sửa soạn cho lễ cưới. Vào tối muộn cô sẽ rời phòng mình tới coi sóc Liam trong lúc anh còn đang ngủ. Đội cận vệ đứng canh chừng ngay trước cửa. Cha Franklin giải thích với bệnh nhân của mình khi lần đầu tiên anh mở được mắt ra, rằng tu viện này là một nơi tôn nghiêm, do đó được coi là đất thánh của những người kính chúa, ông cũng sẽ không để bất kì kẻ ngoại đạo nào lợi dụng thời cơ mà làm tổn thương thêm cho Liam. Ông bảo Liam rằng Lady Gabrielle đã đến cùng với đội cận vệ để chuẩn bị cho đám cưới, và ông nhờ họ giúp đỡ. Trong tình trạng yếu ớt của mình, Liam không hề cự lại. Anh biết họ đang canh chừng cho anh, nhưng anh lại không hề trò chuyện với họ và khi họ nói với nhau, thì bằng một thứ tiếng mà Liam chưa bao giờ nghe thấy và cũng không tài nào hiểu nổi.

Vì Liam đã tỉnh, Cha Gelroy báo rằng ông sẽ đi đưa tin cho anh, và ông bắt đầu lên đường vào lúc sáng tinh mơ ngày hôm sau. Màn đêm buông xuống ông mới quay về. Lúc gõ cửa phòng Gabrielle, cô mừng rỡ gặp lại ông, nhưng cũng ngạc nhiên vì ông đã quay về quá nhanh so với chuyến đi có tầm quan trọng đáng kể này. Cô bắt ông ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế kê ở ban công, phục vụ ông chu đáo, và rồi bắc thêm một cái ghế nữa đối diện.

“Cha khỏe chứ, thưa Cha?” cô hỏi.

“Ta khỏe,” ông đáp lại, “Còn con, quý cô?”

“Cũng rất tốt ạ, nhưng con khá là tò mò. Cho phép con hỏi, làm sao cha lại hoàn thành chuyến đi nhanh đến vậy nhỉ?”

“Ta đã phóng miệt mài trên lưng ngựa,” ông khoe khoang.

Một người hầu đứng ngay ngưỡng cửa với chiếc khay trên tay. Gabrielle vẫy tay ra hiệu, và cô ta mang một ly nước lạnh tới cho vị linh mục. Cha Gelroy cám ơn bằng một nụ cười mỉm cùng cái gật đầu rồi uống một ngụm lớn.

“Lãnh chúa MacHugh có mừng trước tin tức về em trai không? Anh ta nhẹ nhõm chứ?”

“Ta hình dung là anh ta vui sướng và nhẹ nhõm,” ông trả lời. “Con thấy đấy, ta không đến đất của MacHugh. Ta nghĩ sẽ khôn… à… khôn ngoan hơn,” ông lặp lại, “là đến lãnh địa của Buchanan và báo cho Lãnh chúa Buchanan biết tin để cậu ta lãnh cái vinh dự được chuyển lời cho Lãnh chúa MacHugh. Người Buchanan là đồng minh với người MacHugh, đất của họ cũng gần với tu viện hơn.”

“Con hiểu,” Gab đặt hai tay vào lòng một cách ngay ngắn và hỏi. “Thế Lãnh chúa Buchanan có vui mừng và nhẹ nhõm trước cái tin ấy không?”

“Ta hình dung là có,” ông có vẻ hơi chút bẽn lẽn.

“Cha không biết?” cô bối rối.

Ông hắng giọng. “Hóa ra, ta không cần phải đi tới đất của Buchanan nữa. Cha con vừa đang rời khỏi đó qua con đường mòn an toàn duy nhất, và ta có thể chặn ngài nam tước lại báo cho ông ấy cái tin vui này. Ta chắc ông ấy thích chuyển lời cho Lãnh chúa Buchanan.”

Có vẻ với Gabrielle thì vị linh mục này đã khiến một chuyến đi đơn giản trở nên khá là phức tạp. Nỗi sợ hãi Lãnh chúa MacHugh của ông quả là không tài nào hiểu nổi. Rốt cục, linh mục có tin tốt dành cho anh ta. Tại sao ông lại sợ anh ta sẽ gây tổn hại cho ông nhỉ?

“Vâng, con chắc ông ấy có.” Cô lên tiếng.

“Cha con giờ đáng lẽ phải có mặt ở đây rồi chứ.” Ông thắc mắc.

“Con sẽ rất vui được gặp ông ấy. Có lẽ ông ấy sẽ cưỡi ngựa cùng con đi loanh quanh đây. Con không muốn than phiền đâu, nhưng mong được rời khỏi tu viện này một lúc.”

“Bên ngoài mấy hôm nay đông người lắm,” ông nói. “ Có nhiều sứ giả từ các nước đến dự lễ cưới. Một vài nam tước đến từ nước Anh đã dựng lều ở đây. Và như con thấy đấy, khi họ đi đâu là mang theo toàn bộ vật dụng như ở nhà vậy. Ta có nghe nói một căn lều còn to bằng một ngôi nhà thờ của chúng ta. Đám cưới của con với Lãnh chúa Monroe hứa hẹn là một dịp hoành tráng.”

“Con lấy làm ngạc nhiên là họ đi cả quãng đường dài để đến dự buổi lễ này.”

“Với nhiều người thì đây là một sự kiện quan trọng,” ông giải thích.

Cha Franklin ngắt lời bằng một cú giộng mạnh mẽ vào cửa. Ngay khi người hầu mở cửa, vị linh mục phóng ào vào phòng. Nhìn thấy Gelroy, ông đứng khựng lại và ra hiệu để ông tham gia cùng.

“Chắc là Franklin đang muốn nói chuyện riêng với ta. Ta biết là về cái gì rồi. Ta đã lỡ mất buổi cầu nguyện chiều.” ông thanh minh. “Và ta hình dung ông ấy đang muốn thuyết cho ta một bài.”

Một lát sau, hai linh mục say sưa thảo luận, thì thầm qua lại. Sự chú ý của Gabrielle chuyển sang đại sảnh phía dưới. Cô tựa người vào lan can và thấy một linh mục đang chạy, miệng hét to với hai người khác đang rời nhà nguyện, nhưng cô không luận được ông nói gì. Đại sảnh nhanh chóng đầy ứ người, dường như ai cũng kích động cao độ, tay vẫy tứ tung và đầu lắc qua lắc lại. Một vài linh mục làm dấu thánh, quỳ xuống và bắt đầu lầm rầm cầu nguyện.

Có gì đó khủng khiếp đã xảy ra.

“Lady Gabrielle?”

Cha Gelroy gọi cô. Cái nhìn trên mặt ông rõ như ban ngày. Tin xấu.

Tâm trí cô điên cuồng với những việc ám muội có thể xảy ra. Là cha cô? Chuyện gì với ông ấy? Lạy chúa, làm ơn đừng.

Cô bày ra bộ mặt bình thản và chờ một trong hai linh mục lên tiếng.

Gelroy huých Franklin. “Ông nói đi.”

“Quý cô, là Lãnh chúa Monroe. Ngài ấy không thể cưới con được.”

“Dĩ nhiên ông ấy không thể rồi,” Frankin lẩm bẩm.

“Ông ấy không thể?” cô cố mà hiểu.

“Không, quý cô, ngài ấy không thể nào,” Gelroy thốt lên. “Ông ấy đã chết .”