Hai người cùng nhau dắt Golden trở về, nhưng cho dù Tô Chiết đã cố gắng tiêu diệt một quân địch của phe đối diện, trên cánh tay rắn chắc của Diêm Quan Thương vẫn bị muỗi đốt cho không ít.

Vừa rồi ở bên ngoài hóng gió còn chưa cảm nhận được mấy, về nhà không bao lâu hắn đã ngứa ngáy khó chịu, giơ tay lên gãi.

Đến khi Tô Chiết thay quần áo trở về, cánh tay của hắn đã đỏ bừng một mảng.

Hàng lông mày của Tô Chiết giật giật, anh vội vàng đi đến bên cạnh Diêm Quan Thương: "Cậu chủ, tay của ngài sao vậy?!"

Âm sắc màu mè, cộng thêm ngữ điệu vùng Tiêu Tác, tạo ra cảm giác người ở bên đang nức nở chực khóc.

(*) Tiêu Tác: là một thành phố cấp địa khu thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.

Người không biết còn tưởng rằng cánh tay của hắn sắp đứt ra rồi.

"Cậu chủ, ngài không được gãi nữa, hai cánh tay ngài đều đã đỏ".

Diêm Quan Thương lạnh nhạt, "Tôi chỉ gãi một bên".

Nói xong, hắn chỉ vào cánh tay phải của mình.

Tô Chiết nghi ngờ, "Vậy tại sao cánh tay trái ngài lại đỏ?"

Sắc mặt Diêm Quan Thương lạnh lẽo cứng đờ: "Trong lòng cậu còn không tự hiểu?"

Tô Chiết:...

À, là vết đập muỗi lúc nãy của mình.

Thấy cánh tay người ở bên đỏ bừng một mảng, Tô Chiết cúi người xuống gần quan sát, sau đó mở miệng hỏi: "Cậu chủ, tại sao ngài lại bị đốt nhiều như vậy?"

Diêm Quan Thương: "Cậu không có?"

Tô Chiết nhìn khắp người mình, một vết muỗi đốt cũng không thấy.

Anh ăn ngay nói thật: "Không có".

Đáy lòng Diêm Quan Thương mất thăng bằng, "Tại sao chỉ mình tôi có?"

Suy nghĩ của Tô Chiết rất linh hoạt: "Có lẽ là muỗi thiên vị ngài".

Diêm Quan Thương:...

Không cần cũng được.

Con muỗi có độc, cánh tay Diêm Quan Thương hiện ra từng vết sưng lớn, Tô Chiết trông vào, nhất thời hơi ngứa tay, dù sao chọc ngã tư đường trên vết muỗi đốt là một phần bản năng của con người.

Nhưng nếu làm thế, chắc chắn lửa lòng của đối phương cũng bùng cháy.

Ở chung nhiều năm như vậy, Tô Chiết biết Diêm Quan Thương là người cực kỳ ghét chuyện tiếp xúc thân thể, ngoại trừ việc bắt tay không thể tránh khỏi trong giới kinh doanh, ngay cả cái ôm hình thức đơn giản hắn cũng không muốn làm, đối phó qua loa cũng không chịu.

Nhưng địa vị của hắn còn ở đó, cho dù không nịnh nọt khách sáo thì người khác cũng không nói câu gì.

Trước đó Tô Chiết giúp đỡ cho hắn, phần lớn chỉ đụng chạm vào quần áo bên ngoài, nhưng hiển nhiên cũng khiến cho người đàn ông này sinh ra chút chống đối và khó chịu.

Cho nên vừa rồi khi đi ra khỏi nhà, gần như anh chỉ giúp hắn chỉnh sửa gọn gàng kính râm và mũ xong, đã lập tức thu tay lại.

Sau khi bỏ đi ý muốn trong lòng, anh thấy người ta ngứa quá độ, bắt đầu đứng dậy đi tìm kiếm mấy món đồ.

Đầu tiên anh mở hòm y tế, sau đó lại đi tới nhà vệ sinh tầng một, không tìm được đồ mình cần, anh liền tìm tới cô giúp việc.

Lúc Tô Chiết xuất hiện, trên mặt vẫn là nụ cười nho nhã lịch sự: "Cô ơi, cô đang bận ạ?"

Cô giúp việc thấy anh, vội vã cười nói: "Không bận, có chuyện gì thế Tiểu Tô?"

Tô Chiết cũng không vòng vo: "Cậu chủ bị muỗi đốt, trong nhà có dầu thơm không ạ?"

Cô giúp việc sững sờ, sau đó mới nói: "Không có, cậu chủ không cần món đồ này".

Tô Chiết ngạc nhiên: "Do không thích mùi của nó ạ?"

"Không phải, trước giờ cậu chủ chưa bao giờ dùng nó, bởi vì ngài ấy thấy nó không cao cấp".

Tô Chiết:...

Quả đúng là sếp.

Sau khi cô giúp việc rời đi, Tô Chiết tìm một siêu thị trên nền tảng giao hàng nhanh, đặt dầu thơm.

Bởi vì khu biệt thự này không có giấy thông hành thì không thể đi vào, Tô Chiết cố ý ra ngoài nhận hàng, chờ khi trở về anh đã trông thấy mấy đầu vết muỗi đốt trên cánh tay Diêm Quan Thương bị hắn gãi đến mức bắt đầu xuất hiện màu đỏ máu.

"Cậu chủ, ngài bôi chút đồ này vào có lẽ sẽ đỡ hơn đấy".

"Thứ gì vậy?"

Tô Chiết không nói thẳng: "Là một loại thuốc nước có thể làm dịu vết muỗi đốt".

Nói xong, anh nhờ cô giúp việc mang tới một chiếc khăn tay nhỏ, thấm ướt dầu thơm, định xoa lên tay hắn.

Không đợi động tác của Tô Chiết hoàn thành, người đàn ông đã giành lấy khăn tự mình xoa lấy.

Mùi bạc hà mát mẻ lan vào chóp mũi, mặc dù có chút gay nồng, nhưng sau khi xoa lên quả thật đã dễ chịu hơn trước.

Tô Chiết: "Ngài cảm thấy thế nào, còn ngứa nữa không?"

"Tạm ổn".

Diêm Quan Thương không mặn không nhạt hỏi: "Nhãn hiệu gì?"

Tô Chiết nở nụ cười tự tin: "Nhãn hiệu quốc dân cũ, doanh nhân như ngài bình thường hẳn là không quá chú ý đến".

"Tên gọi là gì?"

Tô Chiết: "Six God.*" =>

Chưa từng nghe qua.

Diêm Quan Thương không nói gì nữa, sau khi xoa dầu thơm thì trở về phòng.

Tô Chiết xem thời gian, thấy không còn sớm, cũng trở về tầng hai, định rửa mặt nghỉ ngơi.

Mấy ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ, năm nay đoán chừng cũng không thể về nhà, đến lúc đó phải nhớ gọi điện báo cho gia đình.

Một ngày bôn ba, Tô Chiết từ nhà tắm đi ra, biến thành con cá ướp muối ngã nhào xuống giường, nhìn trần nhà có chút chói mắt trên đỉnh đầu, trong lòng suy nghĩ đến Diêm Quan Thương, không biết lúc nào đối phương mới khỏe lại được.

Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết bị ánh sáng lẻn vào khe hở rèm cửa đánh thức, lúc xuống tầng một thấy không có người nào, liền quay sang phòng ăn tìm kiếm.

Người đàn ông mặc một bộ đồ ở nhà sẫm màu, đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa.

Món ăn trên bàn không ít, nhưng trong tay đối phương chỉ có cháo trắng đơn giản cùng thịt xông khói và trứng chiên.

Diêm Quan Thương ăn vài miếng đã dừng hành động, đưa tay tìm kiếm một hồi, không bao lâu sau thì tìm được một lọ gia vị nhỏ.

Cái lọ gia vị nhỏ luôn một mực đặt ở chỗ đó, Tô Chiết ngắm mấy ngày, nhưng bởi vì thân lọ không phải chất liệu trong suốt, căn bản không nhìn ra bên trong nó có thứ gì.

Sau đó anh thấy ngón tay thon dài của Diêm Quan Thương khẽ vặn nắp lọ, lộ ra một lỗ hổng, vung vung lên miếng trứng cùng thịt xông khói, ngay cả bát cháo trắng cũng không bỏ qua.

"Cậu chủ, ngài có cần tôi giúp gì không?"

Tô Chiết đột nhiên mở miệng, bàn tay đang cầm lọ gia vị của người đàn ông cứng đờ, hiển nhiên lúc nãy hắn không phát hiện ra anh đã đến, giọng điệu lạnh lẽo trả lời: "Không cần".

Tô Chiết tò mò chiếc lọ nhỏ trong tay hắn: "Cậu chủ, ngài bỏ gia vị gì thế?"

Diêm Quan Thương bình tĩnh trả lời: "Muối".

Tô Chiết hiểu rõ, quay người định đi vào phòng bếp thì đúng lúc bắt gặp cô đầu bếp.

Cô đầu bếp thấy anh: "Tiểu Tô à, cháo của cháu ở bên kia kìa, có cần gì nữa không, cô làm thêm cho cháu".

Tô Chiết lễ phép mỉm cười: "Không cần đâu ạ, cháu chỉ pha một tách cà phê thôi, cám ơn cô".

"Thằng bé này, khách khí quá".

Cô đầu bếp nhìn Tô Chiết, càng nhìn lại càng ưng, người đâu mà vừa phong độ lại vừa lễ phép, ai ai cũng tôn trọng, hơn nữa lại vừa đẹp trai vừa biết kiếm tiền, quả thực là nhân vật xuất sắc ứng tuyển cho vị trí con rể.

Đáng tiếc, nhà cô chỉ có con trai, nếu như cô có con gái, chắc chắn phải tranh thủ giành giật.

"Cô ơi".

"Sao vậy Tiểu Tô?"

"Khẩu vị của sếp Diêm vẫn nặng như thế ạ?"

Vừa rồi anh đã thấy Diêm Quan Thương vẩy không ít muối vào trong bát.

Nhưng có nói thế nào thì mắt của Diêm Quan Thương vẫn đang trong giai đoạn dưỡng bệnh, cũng coi như là một nửa bệnh nhân, vẫn nên ăn ít muối một chút.

"Chuyện này ấy à, cậu chủ đúng là rất thích ăn mặn".

Cô đầu bếp, "Trên bàn ăn có một lọ muối nhỏ, thỉnh thoảng cậu chủ sẽ thêm vào một chút, trước đó cô không chú ý đâu, sau mới biết được là do ngài ấy tự mình chuẩn bị".

Tô Chiết hiểu ra, sau đó bưng bát cháo của mình quay lại phòng ăn.

Lúc này đã có người giúp việc khác đang thu dọn chén đũa Diêm Quan Thương vừa sử dụng, mà đối phương đã sớm không còn bóng dáng.

Tô Chiết ngừng nhìn ngó, mau chóng ăn bữa sáng để đi tìm sếp.

Nhưng có lẽ do hôm nay cô đầu bếp hơi vội vàng, món trứng chiên quên cho thêm muối, Tô Chiết nâng mắt nhìn lọ muối trên bàn ăn, sau đó đưa tay vẩy một ít lên trứng.

Tô Chiết gắp trứng lên, cắn một miếng, giây tiếp theo suýt chút nữa anh đã phun thẳng nó ra ngoài.

"Khụ...!khụ...!khụ".

Tô Chiết không thể tin nhìn lọ muối nhỏ.

Bên trong lọ thế mà lại là đường!

Lọ muối nhỏ có hai gương mặt, chỗ để cất tiền cũng không thể cải trang giỏi như nó.

Không ngờ Diêm Quan Thương lại thích ăn đồ ngọt.

Với nguyên tắc không được làm lãng phí đồ ăn, Tô Chiết ăn sạch bữa sáng của mình rồi mới đi tìm Diêm Quan Thương.

Lúc này người đàn ông đang ngồi trong phòng khách nghe tin tức buổi sáng, từ sau bữa tản bộ tối qua đến giờ, mặc dù Golden vẫn chưa dám tiến tới gần hắn, nhưng e sợ hôm qua đã giảm đi không ít, hiện giờ đang nằm sấp cách chỗ Diêm Quan Thương không xa.

Tô Chiết nhớ lúc tới đón cậu cún cưng hôm qua, nhân viên bên đó có dặn dò, lúc nào rảnh rỗi anh phải dẫn Diêm Quan Thương tới ký hợp đồng với họ.

"Cậu chủ".

Diêm Quan Thương phát ra một âm thanh: "Ừ?"

"Hôm qua lúc tôi đến đón Em Trai, nhân viên có dặn ngài phải sang đó ký tên cho họ".

"Lúc nào?"

"Hôm nay".

Diêm Quan Thương nghe xong, không nói câu gì.

Mặc dù trong lòng hắn không muốn nhận nuôi chó dẫn đường, thế nhưng vấn đề liên quan đến uy tín hợp đồng lại là chuyện khác.

Chờ sau khi thời sự buổi sáng kết thúc, hắn trở lại phòng mình thay đồ.

Tô Chiết nhanh chóng giúp hắn đeo kính râm và đội mũ, cho dù tốc độ cực nhanh cũng làm cho Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn nhíu mày, Tô Chiết không thèm quan tâm, cùng hắn đi ra cửa.

Sau khi tới bộ phận liên quan, có chuyên gia đi ra tiếp đãi, Tô Chiết đứng ở bên ngoài cửa phòng khách chờ.

Đúng lúc gặp được anh nhân viên hôm qua đã dẫn Golden ra cho mình.

Anh nhân viên nhìn thấy anh, "Trùng hợp ghê, hôm nay cậu dẫn người tới ký tên hả?"

Tô Chiết mỉm cười gật đầu.

Anh nhân viên nhòm vào trong phòng tiếp khách một cái, trông thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, nuốt nước bọt, nhìn qua đúng là một nhân vật khó trêu vào.

Sau đó anh ta lại nhìn sang chú Golden trung thực ngồi dưới chân đối phương, quay đầu hỏi Tô Chiết: "Hắn sẽ không ngược đãi động vật đâu nhỉ?"

Tô Chiết trấn an: "Không đâu".

Anh nhân viên: "Thật chứ?"

Tô Chiết nở nụ cười tự tin: "Ngài ấy chỉ không có tình yêu, chứ không phải là kẻ biến thái".

"..."

Anh nhân viên nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.

Tướng mạo Diêm Quan Thương vừa nhìn qua đúng có chút khuynh hướng bạo lực gia đình.

Tô Chiết không ngờ rằng, gương mặt bạo lực gia đình của sếp nhà mình đến tận nơi đây cũng được công nhận.

Anh nhân viên: "Nếu là người không có tình yêu thương hoặc không thích động vật, rất khó nuôi dưỡng chó dẫn đường".

Tô Chiết nhìn ra được lo lắng của anh ta: "Ngài ấy sẽ từ từ thích ứng".

"Vậy thì tốt quá".

Hai người anh một câu tôi một câu nói chuyện, không lâu sau Diêm Quan Thương đã được một vị huấn luyện viên huấn luyện chó dẫn đường mời đến sân luyện tập, định dạy cho hắn một chút kiến thức và kỹ năng liên quan đến chó dẫn đường.

Tô Chiết vốn định đi theo, nhưng nhân viên lễ tân bên trong phòng lại ngăn cản: "Thưa anh, có thể phiền anh trả lời vài câu hỏi được không ạ?"

Tô Chiết vẫn duy trì nụ cười: "Được chứ".

Anh ngồi vào ghế, nhân viên lễ tân đem mẫu đơn vừa rồi mới giúp Diêm Quan Thương điền vào đưa tới.

Tất cả các câu trả lời đều rất tốt, chỉ có phần ưu điểm của người nhận nuôi là không điền được mấy chữ..

Tô Chiết:...

Không hổ là sếp mình.

Thậm chí anh đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh ban nãy.

Nhân viên lễ tân: Tôi thấy anh cùng đi với ngài Diêm, chắc là anh hiểu rõ ngài ấy hơn chúng tôi, có thể nói ra một vài ưu điểm của ngài ấy không ạ?"

Tô Chiết chìm vào im lặng.

Vấn đề mẹ ruột còn không trả lời được, sao lại vứt cho anh?

Tô Chiết mất hồn mất vía nhìn vào tờ đơn trên bàn, ưu điểm duy nhất cũng đã bị đối phương nói mất.

Im lặng hồi lâu, Tô Chiết khô héo mở miệng: Thật ra ngài ấy có rất nhiều ưu điểm".

Nhân viên lễ tân: "Ví dụ?"

"Đói biết ăn cơm, khát biết uống nước, trời mưa không những biết chạy về nhà, mà còn biết cầm cả ô"..