Mí mắt Diêm Tòng Trí giật giật.

Tô Chiết không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác, nói nhiều sẽ sai nhiều, trước đó hai người họ đã từng gặp nhau vài lần, sơ ý một cái có khả năng lộ tẩy sẽ không hay.

Tô Chiết xuất phát từ lễ phép, chào hỏi người ta, "Tôi còn chút chuyện, tôi đi trước".

Ai ngờ Diêm Tòng Trí ngăn cản trước người anh, không định nhường đường, thậm chí hắn ta lại bắt đầu một vòng khen ngợi mới, hắn ta muốn làm cho anh vui lòng sau đó buông lỏng cảnh giác với mình, "Hôm nay tôi thấy cậu nói chuyện cùng ông nội, không hề e sợ, thật dũng cảm".

Thân phận hiện giờ của Tô Chiết chỉ là một cậu hộ lý nhỏ, thấp cổ bé họng, mới nãy suýt chút nữa đã náo loạn không vui với ông cụ Diêm, trong một gia tộc lớn như thế này vốn chỉ là một người vô hình, căn bản sẽ không có ai quan tâm tới.

Nói đến chuyện thu hút ánh mắt người ta thì chỉ có thể nhắc đến tình huống phổ cập pháp luật cho ông cụ, nhưng trong một tình cảnh lúng túng như thế, người khác đều sẽ cảm thấy anh đắc tội với ông cụ, sẽ không có ai chịu đến đây làm quen cùng anh.

Tô Chiết ngước mắt lên nhìn về phía đối phương, nhiều năm làm việc giữa chốn thương trường, không có khả năng anh không nhìn ra người này đang cố ý tiếp cận mình.

Con ngươi phía sau tròng kính tối sầm, không đáp lời hắn ta.

Thân phận hiện giờ của anh là người bên cạnh Diêm Quan Thương, người có lòng tốt đối xử với Diêm Quan Thương ở chốn này e rằng chỉ có một người duy nhất – người chú Diêm Thủ Lâm.

Diêm Tòng Trí thấy anh không nói câu nào, tưởng đối phương được mình khen ngợi vừa lòng, tiếp tục mở miệng: "Tôi rất tán thưởng sự can đảm của cậu".

Tô Chiết thuận theo câu chuyện: "Tôi không có gì can đảm cả".

Diêm Tòng Trí: "Không, tôi thấy cậu rất can đảm".

Nói xong còn khẳng định thêm: "Cả hai mắt đều nhìn thấy".

Tô Chiết lùi một bước kéo dài khoảng cách với hắn ta: "Ngài có từng nghĩ tới một khả năng?"

Diêm Tòng Trí ngạc nhiên: "Khả năng gì?"

Tô Chiết: "Ngài đã nhìn nhầm".

Diêm Tòng Trí:...

Khá lắm, căn bản không hề bị mình xoay vòng vòng.

Diêm Tòng Trí nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không ngờ cậu hộ lý nhỏ này lại khó nói chuyện như vậy.

Nụ cười thêm một lần nữa phủ lên trên gương mặt hắn ta, "Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy rất khâm phục cậu thôi, tôi đã bị sự dũng cảm lúc nãy của cậu gây ấn tượng.

Nói thật với cậu, tôi chưa từng gặp được người nào thẳng thắn như cậu".

Tô Chiết nhất thời nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì.

Dứt lời, Diêm Tòng Trí lại tiếp tục: "Tôi hi vọng có thể làm bạn với cậu".

Tô Chiết uyển chuyển từ chối: "Không được đâu".

Ánh mắt Diêm Tòng Trí khó tin: "Tại sao?"

Tô Chiết lý lẽ hùng hồn: "Mẹ tôi không cho tôi kết bạn với người lạ".

Diêm Tòng Trí ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy thì cậu đúng là đứa con ngoan của mẹ".

Tô Chiết ngượng ngùng nói: "Có ai bảo không phải đâu".

Diêm Tòng Trí:...

Diêm Tòng Trí hít sâu một hơi, ép chính mình tỉnh táo lại.

Mặc dù hiện giờ hắn ta đã hận không thể ra tay bóp chết đối phương, nhưng đối phương là hộ lý bên cạnh Diêm Quan Thương, làm cho đối phương theo phe mình là việc quan trọng nhất, hắn ta không thể phạm sai lầm vào thời khắc mấu chốt này.

Bằng không sau này muốn cài kẻ nằm vùng đến bên cạnh Diêm Quan Thương sẽ rất khó khăn.

Diêm Tòng Trí nhắm mắt lại, mỉm cười: "Tôi không có ác ý, cũng không định lấy cậu ra làm trò cười, chỉ đơn thuần muốn kết bạn với cậu".

Nói xong, hắn gỡ cây trâm cài trước ngực mình xuống: "Cái này coi như lễ gặp mặt".

Một hộ lý nho nhỏ chắc rằng chưa từng thấy qua món đồ gì tốt, cái trâm cài áo này thực sự quý giá, không có khả năng không khiến người khác động lòng.

Diêm Tòng Trí cười cười như đã tóm được người: Cái này còn không bắt được cậu sao.

Nhưng không đợi Diêm Tòng Trí mừng thầm xong, Tô Chiết đã đẩy trâm cài áo quay lại: "Tôi không cần".

Diêm Tòng Trí lại thêm lần nữa bày tỏ khó hiểu: "Tại sao?"

Tô Chiết: "Tôi là Đảng viên".

Diêm Tòng Trí:?

Tô Chiết: "Không lấy của nhân dân một cây kim một sợi chỉ".

Diêm Tòng Trí:...

Trên mặt Diêm Tòng Trí nhất thời tràn đầy kinh ngạc.

Tô Chiết yên lặng nhìn đối phương, trong lòng xuất hiện một suy đoán lớn mật.

Tô Chiết: Cậu ta đang dùng một đống lý do xấu hổ này để lôi kéo làm quen với mình đấy hả?

Chắc là không phải đâu, không phải đâu.

Tô Chiết nhìn Diêm Tòng Trí, ánh mắt dần phức tạp: "Ngài đang lôi kéo làm quen với tôi sao?"

Diêm Tòng Trí sững sờ: "Cậu nghe ra được?"

Tô Chiết:...

Quả nhiên người nhà họ Diêm mỗi người có một sự kỳ diệu khác biệt.

Diêm Tòng Trí thành thật nói: "Là do vấn đề biểu đạt của tôi?"

Tô Chiết nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Diêm Tòng Trí đuổi theo không rời: "Hay là lời tôi nói có vấn đề?"

Thấy người không trả lời, Diêm Tòng Trí giật mình: "Chẳng lẽ đúng là vấn đề của tôi thật".

Tô Chiết chết lặng: "Không, không phải vấn đề của ngài".

Nhìn đứa trẻ cuống lên kìa.

Thật ra vừa rồi Tô Chiết cũng nhìn ra được đối phương đã cố gắng nói chuyện với anh như thế nào, nhưng...

Tô Chiết lắc đầu, tuổi còn quá trẻ.

Gen di truyền của nhà họ Diêm không phải cứ muốn khống chế là khống chế được, từ ông cụ Diêm bảy mươi tuổi đến tận Quý Vân Đoan bốn tuổi đều không thể thoát ra, chứng tỏ bộ gen này có khả năng di truyền không hề tầm thường.

Diêm Tòng Trí tiến lên một bước: "Tôi không có vấn đề gì, vậy nghĩa là hai chúng ta có thể làm bạn, phải không?"

Tô Chiết khéo léo hiểu lòng người: "Người có vấn đề là tôi".

Diêm Tòng Trí:...

Dứt lời, ánh mắt của Diêm Tòng Trí nhìn về phía Tô Chiết càng phức tạp: "Cậu ở bên cạnh anh Thương bao lâu rồi?"

Tô Chiết: "Sắp ba tháng".

Nét mặt Diêm Tòng Trí hiện rõ sự kinh ngạc.

Chỉ ở chung có ba tháng đã bị tên chó kia đồng hóa rồi sao?!

Thấy uyển chuyển tốc chiến tốc thắng không thành, vậy thì chỉ có thể nói thẳng.

Con người ai chẳng có thói hư tật xấu, đứng trước lợi ích không ai không xiêu lòng, mà hắn ta rất biết cách lợi dụng thứ này.

Huống hồ trước mặt chỉ là một cậu hộ lý cả nửa đời cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Nụ cười trên mặt Diêm Tòng Trí càng sâu: "Thật ra hôm nay tôi tới tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp một việc".

Tô Chiết: "À, hóa ra là vậy".

Diêm Tòng Trí: "Việc là..."

Tô Chiết: "Tôi không làm."

Khóe miệng Diêm Tòng Trí co giật, cố đè nén lửa giận trong lòng: "Cậu có thể nghe về thù lao tôi trả cho cậu trước, sau đó mới quyết định làm hay không làm, được chứ?"

Tô Chiết dừng bước chân đang định bỏ đi, không phải vì thù lao, mà vì anh muốn xem đứa trẻ ngốc nghếch này có chuyện tranh đấu gia tộc nào đang muốn kể cho anh nghe.

Diêm Tòng Trí thấy người không còn ý định rời đi, hai mắt tỏa sáng, nhưng không biểu hiện rõ ra ngoài.

"Từ khi anh Thương xảy ra chuyện, tôi vẫn luôn lo lắng cho anh ấy, nhưng bởi vì công việc bận rộn nên chưa có thời gian tới thăm, hơn nữa..."

Tô Chiết tiếp lời cho người ta: "Hơn nữa thế nào?"

Diêm Tòng Trí lộ vẻ mặt khó xử: "Hình như anh Thương rất ghét tôi, chuyện này làm tôi đau lòng vô cùng."

Tô Chiết vỗ vỗ vai đối phương: "Không sao đâu".

Diêm Tòng Trí nhìn về phía anh.

Tô Chiết: "Ngài cũng có thể ghét ngài ấy".

Diêm Tòng Trí:...

"Không, tôi đã quyết định mình phải dùng ơn báo oán đối xử thật tốt với anh Thương, nhưng tôi không biết bình thường anh ấy thích làm gì, thích cái gì, cho nên tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi tìm hiểu về anh ấy, sau đó báo lại cho tôi".

Tô Chiết nhướng mày: "Ví dụ?"

Diêm Tòng Trí: "Ví dụ như mỗi ngày anh ấy làm gì, gặp mặt những ai, khi gặp mặt thì trò chuyện những gì..."

Tô Chiết chen lời: "Có cần tài liệu trong phòng làm việc không?"

Diêm Tòng Trí: "Vậy thì càng tốt".

Dứt lời, bầu không khí yên tĩnh quỷ dị suốt hai giây.

Diêm Tòng Trí:...

Đối phương đã nhìn ra, Diêm Tòng Trí không tiếp tục giấu diếm, đổi sắc mặt: "Cậu đã biết rõ tôi muốn cậu làm gì rồi nhỉ".

Tô Chiết trả lời: "Làm gián điệp, báo cáo tình hình của Diêm Quan Thương cho ngài".

Diêm Tòng Trí: "Không sai, tôi sẽ trả cho cậu số thù lao tương ứng".

Nói xong hắn ta duỗi ra một bàn tay: "Năm triệu".

Diêm Tòng Trí tự tin nở nụ cười, thế nào, động lòng chưa?

Ai ngờ tiếng nói của đối phương rất bình thản: "Tôi không làm"

Con ngươi của Diêm Tòng Trí co lại.

Tô Chiết khoát tay: "Tôi không thiếu năm triệu này".

Diêm Tòng Trí:???

Hiện giờ lương của hộ lý đã cao đến độ này rồi sao?

Tô Chiết không quan tâm đến đối phương nữa: "Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước".

Diêm Tòng Trí căn bản không ngờ người lại trung thành với Diêm Quan Thương đến vậy, tiến lên ngăn cản đối phương mở cửa đi ra: "Chẳng lẽ cậu chịu đựng Diêm Quan Thương còn chưa đủ hả?!"

Chỉ bằng cái tính chó của hắn, không ai có thể chịu đựng được lâu.

Đừng nói ông cụ Diêm không thích đứa cháu đích tôn Diêm Quan Thương này, ngay cả những người thân xung quanh cũng không có mấy ai thích hắn.

Người thì kiêu ngạo tự cao, xem bản thân mình là trung tâm, không hề có năng lực đồng tình và đồng cảm của người bình thường.

Lúc bố Diêm Tòng Trí xảy ra chuyện, đối phương hoàn toàn có năng lực cứu bố hắn ta ra, nhưng Diêm Quan Thương không làm thế, tại vì sao? Chẳng phải vì tính tình trời sinh tàn nhẫn của hắn hả?

Thời còn bé sau khi biết được sở thích của Diêm Quan Thương, hắn ta đã từng cười nhạo, thế nên đối phương không muốn cho hắn ta dễ chịu, bố hắn ta xảy ra chuyện, cho dù là người thân trong nhà, Diêm Quan Thương cũng không muốn ra tay cứu.

Diêm Tòng Trí biết Diêm Quan Thương đang trả thù mình.

Trả thù thuở còn bé hắn đã bị họ mang ra làm trò cười, không chỉ riêng mình Diêm Tòng Trí, những người khác cũng sẽ y như hắn ta vậy, dù sao lúc ấy người nào cũng bật cười.

Ngày hôm đó, Diêm Tòng Trí vẫn nhớ rõ, hắn ta cùng bố mình về nhà lớn chơi, vừa vào cửa đã thấy Diêm Quan Thương mặt mũi bầm dập ngồi trên ghế.

Bên cạnh có người giúp việc nói, Diêm Quan Thương ở trường đã đánh nhau với không ít người, có hai học sinh bị đánh thảm đến mức phải nhập viện.

Khi đó Diêm Quan Thương trong mắt hắn ta không phải là một người biết đánh nhau, cũng không giống người có tính chó tàn nhẫn như hiện tại, mọi người ai cũng khen hắn là một đứa trẻ ngoan.

Lúc ấy bố Diêm Tòng Trí hỏi Diêm Quan Thương tại sao lại đánh nhau, đến tận bây giờ Diêm Tòng Trí vẫn nhớ như in những lời đối phương nói.

"Bọn họ cười cháu, cười nhạo sở thích của cháu".

"Cháu thích thứ gì vậy?"

"Judy ạ".

Mà Judy Diêm Quan Thương nhắc tới là một con thú bông, trong ấn tượng của Diêm Tòng Trí chỉ có con gái mới chơi thứ đồ đó.

Một cậu nhóc choai choai lại thích đồ chơi của con gái.

Dứt lời, trong phòng khách tràn ngập tiếng cười, tất cả mọi người đều bật cười, Diêm Tòng Trí và bố mình, ngay cả những người hầu bên cạnh cũng không nhịn được.

Hiện tại Diêm Tòng Trí vẫn nhớ đến biểu cảm của Diêm Quan Thương năm ấy, ngập tràn bối rối và kinh ngạc.

Năm đó Diêm Quan Thương mười ba tuổi học lớp 7, Diêm Tòng Trí mười một tuổi học lớp 6, vẫn là độ tuổi của những đứa trẻ.

Diêm Tòng Trí thấy đối phương thích chơi những thứ đồ chỉ con gái mới thích, cười nhạo vài câu, đối phương lại nhớ tới giờ, có thể thấy được lòng dạ hẹp hòi đến chừng nào.

Người như vậy sẽ chỉ cậy quyền cậy thế đi đe dọa người khác, xưa nay không bao giờ suy nghĩ cho ai, không có người nào thích hắn, cũng không có ai định yêu thích hắn.

Diêm Tòng Trí: "Hắn là một kẻ thích soi mói, hà khắc với tất cả mọi người, nếu đi theo hắn, sớm muộn gì cậu cũng chết mệt".

Tô Chiết: "Không sao, tôi lại thích cái cảm giác mạng sống treo trên sợi tóc như vậy".

Diêm Tòng Trí:...

Diêm Tòng Trí cắn răng: "Cậu nhất quyết khăng khăng một mực đi theo hắn? Hiện giờ tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, cho dù cậu có làm tốt đến đâu, chỉ cần cậu đắc tội với Diêm Quan Thương, hắn sẽ không cho cậu sống yên ổn nữa".

Tô Chiết nghe xong, hơi khó hiểu nhìn Diêm Tòng Trí, không biết tại sao đối phương lại có suy nghĩ này.

Người như Diêm Quan Thương có thể chó thật đấy, trong mắt nhân viên hắn cũng vô cùng đáng sợ, nhưng tính cách của hắn không hề hẹp hòi.

Bị hắn trả thù, không, không thể nói trả thù được, Diêm Quan Thương coi đó là một trò chơi, mà đối thủ cũng phải xứng tầm vừa mắt hắn.

Những người không có năng lực đầu cơ trục lợi kiếm chút ơn huệ nhỏ, Diêm Quan Thương căn bản không để vào mắt, cũng lười liếc nhìn.

Giống như ông tổng giám đốc bị hắn ép suýt nữa nhảy lầu kia, tất cả mọi người đều cho rằng đối phương kiếm lợi từ chỗ Diêm Quan Thương nên bị hắn trả thù.

Thực ra chỉ có anh và Ngụy Mẫn biết, Diêm Quan Thương đường đường chính chính xem vị tổng giám đốc đó như một đối thủ có thể cùng chơi đùa, dù sao nhiều năm như vậy người có thể kiếm chỗ chui trong hợp đồng của hắn không có mấy ai.

Diêm Quan Thương lập tức coi trọng người này, vốn tưởng có thể cùng đối phương chiến một trận, ai dè ông tổng giám đốc kia lại chịu không nổi muốn nhảy lầu.

Lúc này mới có cái câu nói mất hết tính người mà Diêm Quan Thương nói với bạn bè: "Không ngờ ông ta lại kém cỏi như vậy".

Tô Chiết nhìn Diêm Tòng Trí lắc đầu: "Không đâu, ngài ấy không phải người như vậy".

Diêm Tòng Trí không thể tin: "Cậu đang nói Diêm Quan Thương là người tốt?"

Tô Chiết:...!Đâu có, ngài ấy là một kẻ xấu xa thật mà.

Diêm Tòng Trí: "Cậu coi trọng Diêm Quan Thương ở điểm nào, sao lại khăng khăng một mực theo hắn?"

Tô Chiết không còn cách nào, đành phải cất giấu lương tâm, nịnh hót một hồi: "Thật ra cậu chủ là người rất ưu tú, ưu điểm cũng nhiều, tôi đi theo cậu chủ, cảm thấy tương lai của mình tiền đồ vô lượng..."

Diêm Tòng Trí: "Hắn vẽ bánh cho cậu rồi hả?"

Tô Chiết lắc đầu: "Không có".

Diêm Tòng Trí bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cậu bị hắn thao túng tâm lý rồi!"

Tô Chiết:...

Ngay lúc Diêm Tòng Trí còn muốn tranh luận cùng Tô Chiết, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, có người tới, Tô Chiết nắm chắc cơ hội thừa dịp người kia mở cửa, lẻn ra ngoài, vội vàng trở về phòng khách tìm Diêm Quan Thương.

Trong lòng anh trầm tư không biết nên nói chuyện Diêm Tòng Trí với đối phương thế nào, mặc dù bình thường Diêm Quan Thương mặt chó lòng cũng chó không quan tâm đến ai, nhưng sau khi chuyện đôi mắt hắn bị mù truyền ra ngoài, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác khó chịu.

Tô Chiết nghĩ, chắc hẳn đối phương sẽ quan tâm đến thứ gọi là tình cảm giữa những người thân thích như thế này.

Nhưng chờ khi Tô Chiết trở về anh lại phát hiện ra bầu không khí có chút trầm trọng.

Ông cụ Diêm đang bàn luận gì đó với những người lớn tuổi trong nhà, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua chỗ Diêm Quan Thương.

Mà người đàn ông vẫn thản nhiên không quan tâm ngồi trên ghế, tư thế y như lúc anh rời đi.

Tô Chiết đứng sau lưng Diêm Quan Thương, nhẹ giọng mở miệng: "Cậu chủ, tôi về rồi".

Diêm Quan Thương nghe thấy giọng nói của đối phương, cảm thấy cậu hộ lý nhỏ đã rời đi quá lâu: "Sao giờ mới về?"

Tô Chiết: "Lạc đường".

Diêm Quan Thương nhíu mày, không ngờ cậu hộ lý nhỏ thật sự kém phương hướng đến thế: "Vậy sao cậu quay về đây được?"

Tô Chiết: "Đi vòng quanh Trái Đất một vòng".

Diêm Quan Thương:....