Tô Chiết:...

Nụ cười trên mặt Tô Chiết có một khoảng khắc cứng đờ, trong giây phút ấy anh không thể tin tưởng được mình đang nghe thấy thứ gì.

Trước đó anh luôn một mực không hiểu vì sao người dịu dàng như Diêm Tình Anh lại có thể làm chị em với Diêm Quan Thương, giờ khắc này đột nhiên thắc mắc của anh đã có lời giải đáp.

Tất cả mọi chuyện đều có dấu vết để điều tra.

Anh yên lặng đem đầu chó của Golden hướng về trước mặt Diêm Tình Anh, ý đồ để cho đối phương nhìn rõ quả đầu ranh giới ngày hè nơi Địa Trung Hải.

Chính chị xem đi, chị thấy nó có đẹp không?

Đứa cả đã bị trọc, đứa thứ hai không thể theo sát phía sau.

Tông đơ cạo lông lớn như vậy, cạo cho hamster không phải là tạo hình nghệ thuật nữa, chỉ cần một đẩy thôi, cả năm sợ cũng không dài ra được.

Tô Chiết hướng đôi mắt sang đứa con trai thứ hai đã quay về phòng ngủ, bắt đầu tranh thủ quyền lợi cho con: "Thực ra trước kia tôi đã từng suy nghĩ đến đề nghị như cô Diêm vừa mới nói, sau đó tôi cảm thấy không cần thiết nên chưa cạo".

Diêm Tình Anh khó hiểu nhìn anh, "Sao lại thế?"

Tô Chiết đáp rất tự nhiên: "Hamster tương đối bớt lo".

Diêm Tình Anh:?

Tô Chiết: "Khi nó nóng, lông sẽ tự rụng."

Diêm Tình Anh nghi ngờ, "Vậy tại sao lại cạo lông cho Golden?"

Nụ cười trên mặt Tô Chiết vẫn giữ y nguyên, "Lúc trước không biết nó sẽ rụng lông."

Diêm Tình Anh: "Vậy trước kia lúc nó rụng lông..."

Tô Chiết cười càng tự tin, "Lúc ấy cứ tưởng rằng lông nó tự rụng."

Diêm Tình Anh:...

Thì ra là thế.

Tô Chiết nhắm mắt mím môi.

Nam Minh Tinh à, bố chỉ có thể giúp con đến chỗ này.

Trước khi cơm tối bắt đầu, Quý Vân Đoan đã tỉnh giấc ngủ, vừa kịp ăn tối với mọi người trong nhà.

Có lẽ do câu nói ăn đồ nướng ban trưa của cậu đã làm cho bé con gặp ác mộng, sau khi ngủ xong một giấc tỉnh dậy, nỗi sợ của bé con với cậu vẫn chưa giảm bớt, cả bữa cơm không dám ngẩng đầu lên nhìn Diêm Quan Thương lần nào.

Sau bữa cơm tối, mấy người lớn ở lại phòng khách cùng xem phim hoạt hình với Quý Vân Đoan một lát.

Tám giờ tối, Diêm Tình Anh định dẫn con trai về phòng đi ngủ.

Nhìn hai chị em như có lời muốn nói, Tô Chiết mở miệng: "Để tôi dẫn cậu Vân Đoan lên phòng ngủ".

Diêm Tình Anh đồng ý, đúng lúc cô đang định nói xấu chồng mình với Diêm Quan Thương, nhưng con trai còn ở đây, cô không tiện mở miệng, dù sao con trai còn ở trước mặt sao có thể nói xấu bố nó cho được.

Lúc này Tô Chiết nhận việc dỗ con ngủ hộ cô, hai mắt cô lập tức sáng bừng.

Diêm Tình Anh nói lời cảm ơn: "Làm phiền cậu rồi".

Tô Chiết xua xua tay: "Không có gì"

Vừa nói anh vừa nhìn về phía Diêm Quan Thương.

Những lời như thế đáng lẽ phải tuôn ra từ miệng ngài ấy mới đúng.

Tô Chiết mang theo Quý Vân Đoan về phòng dành cho khách ở tầng hai, giúp cậu bé vệ sinh cá nhân, sau đó bắt đầu dỗ ngủ.

Quý Vân Đoan thay đồ ngủ xong nằm ở trên giường, Tô Chiết ngồi xuống mép giường.

Quý Vân Đoan mở to đôi mắt nhìn Tô Chiết, nhỏ giọng nói: "Chú ơi, cháu vẫn hơi sợ cậu".

Nhìn đứa trẻ buồn bã này.

Tô Chiết vươn tay vuốt mi mắt cậu bé khép lại.

Không, đây không phải vấn đề của cháu.

Đổi thành những đứa trẻ khác nó cũng giống y như cháu vậy.

Nhưng Tô Chiết vẫn kiên nhẫn giảng giải, bởi vì anh cảm nhận được rõ ràng, Diêm Quan Thương thích Quý Vân Đoan.

Nếu như hắn không thích cậu bé, dựa theo tính cách của hắn, đừng nói đến chuyện tâm sự hàn huyên, hắn sẽ trực tiếp bỏ qua không thèm để ý tới.

Tô Chiết: "Thực ra cậu chỉ không biết nên ở chung với Vân Đoan thế nào thôi".

Quý Vân Đoan mở to hai mắt ra: "Vân Đoan cũng không biết nên ở chung với cậu như thế nào, Vân Đoan sợ cậu".

Tô Chiết đắp chăn cho cậu bé: "Có một phương pháp có thể khiến Vân Đoan không sợ cậu nữa".

Quý Vân Đoan tích cực hỏi: "Cách gì thế chú?"

Tô Chiết vuốt tóc cậu bé: "Cháu nghĩ xem bình thường mình thích người nào nhất, sau đó tìm điểm chung giữa người đó với cậu Quan Thương, thế là được rồi".

Quý Vân Đoan hăng hái, "Thật hả chú?"

Tô Chiết: "Đúng vậy".

Quý Vân Đoan nghe xong, khuôn mặt lập tức xuất hiện nụ cười: "Được ạ, để Vân Đoan nghĩ đã".

Mười phút sau, gương mặt nhỏ nhắn vốn đang mỉm cười của Quý Vân Đoan chuyển dần thành bình thản rồi trầm tư, cuối cùng biến thẳng thành nhíu mày.

Tô Chiết:...

Thật sự một điểm cũng không nghĩ ra được hả?!

Sau đó đột nhiên anh nhận ra, người họ đang nói tới là Diêm Quan Thương.

Tô Chiết bắt đầu tự ngẫm lại.

Có phải anh đã làm khó cậu bé rồi không.

Lại qua một hồi lâu, thấy cậu bé thực sự không nghĩ ra được, Tô Chiết chủ động xuất trận: "Cháu có thể ngẫm xem, cậu Quan Thương và bố của cháu có điểm nào giống nhau không?"

Quý Vân Đoan: "Điểm giống nhau của bố và cậu Quan Thương ạ?".

Tô Chiết: "Ừ."

Hai mắt Quý Vân Đoan đột nhiên sáng bừng, sắc mặt vui sướng nói: "Vân Đoan nghĩ ra rồi, hai người họ đều..."

Tô Chiết mỉm cười: "Đều..."

Quý Vân Đoan: "Hai người họ đều là bạn nam ạ".

(bạn bé dùng từ男生 – nam sinh)

Tô Chiết:...

Anh cũng không biết anh vừa mong đợi điều gì.

Nhưng anh biết bé con cố hết sức rồi.

Sau khi tìm ra một điểm Quý Vân Đoan càng thêm phấn khởi: "Hơn nữa...!hơn nữa..."

Không biết nghĩ đến cái gì, Quý Vân Đoan nóng vội đến mức lắp bắp, tựa như cậu bé vừa tìm ra thêm một điểm trong trò chơi tìm điểm tương đồng.

"Hơn nữa, ngực của cậu Quan Thương lớn y như của mẹ cháu ấy".

Tô Chiết:...

Lời vừa nói ra, Tô Chiết nhất thời ngốc ngay tại chỗ, anh không ngờ điểm chú ý của bé con lại mới mẻ và kỳ quái đến vậy.

Tô Chiết nhắm mắt lại, muốn hất nó ra khỏi đầu mình.

Nhưng lời trẻ nhỏ không biết kiêng dè, anh không thể nào phủ nhận chi tiết này được, dù sao lúc anh mới nhận chức năm đầu tiên, anh cũng từng không nhịn được nhìn chằm chằm vào dáng người của sếp, lúc ấy anh thực sự yêu thích dáng vẻ của Diêm Quan Thương những lúc hắn mặc trang phục trang trọng.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi thở của một kẻ trời sinh để đứng đầu.

Nếu tỉ lệ dáng người của Diêm Quan Thương được xem là bữa cơm trưa ông trời ban tặng, vậy thì tính kỷ luật và tự giác của hắn lại khiến nó cao thêm một cấp bậc.

Người đàn ông này rèn luyện lâu dài, cơ bắp săn chắc đẹp đẽ, chẳng sợ mặc áo sơ mi trắng mộc mạc cũng thể hiện được ra sức mạnh hơn người, khác biệt hoàn toàn với tính cách cáu bẳn ấu trĩ của hắn, cả người toát ra hơi thở đậm hormone của một người đàn ông trưởng thành.

Cơ ngực săn chắc mạnh mẽ, giống như Quý Vân Đoan nói, có đôi khi cúc áo sơ mi của hắn sẽ bị cơ ngực làm cho biến dạng.

Bả vai hắn rất rộng, là một chiếc móc áo trời sinh, cơ lưng cân xứng không đến mức quá đà, nhưng chỉ cần một hành động cũng đủ khiến đường cong lập tức xuất hiện rõ ràng, bùng lên hương vị hoang dã.

Cộng thêm gương mặt của hắn, người vừa nhìn thấy chân đã mềm.

Chủ đề được bắt đầu, Quý Vân Đoan lại tiếp tục chơi trò chơi tìm điểm giống nhau, nhưng nghĩ nửa ngày vẫn chưa nghĩ được điểm kế tiếp.

Tô Chiết nhìn đầu cậu bé sắp bốc khói đến nơi, lại kéo bé xuống nằm ngay ngắn trên giường thêm lần nữa.

"Không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa, đến giờ Vân Đoan phải đi ngủ rồi".

Nhưng có lẽ do trưa nay đã được đi ngủ, Quý Vân Đoan không hề cảm thấy buồn ngủ, thậm chí cậu bé đang rất phấn khởi, tay nhỏ tóm lấy áo Tô Chiết: "Chú ơi, chúng ta chơi tiếp đi".

Tô Chiết kiên nhẫn khuyên nhủ, "Hôm nay muộn quá rồi, mai lại chơi tiếp."

Quý Vân Đoan bắt đầu nũng nịu, "Nhưng Vân Đoan muốn chơi, Vân Đoan không buồn ngủ".

Thái độ Tô Chiết kiên quyết: "Không được".

Miệng nhỏ của Quý Vân Đoan mở ra, giả bộ định khóc.

Tô Chiết: "Cậu Quan Thương tới kìa".

Cậu bé con lập tức nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Tô Chiết:...

Trong lúc nhất thời, Tô Chiết không phân biệt được, Quý Vân Đoan chịu đi ngủ là do tự nguyện hay cậu bé đã bị ép buộc.

Tô Chiết vươn tay vỗ vỗ, chờ Quý Vân Đoan chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, anh lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho bà Diêm.

Tô Chiết: "Chị à, đứa nhỏ có ưu điểm rồi".

Bà Diêm:!

Diêm Quan Thương có ưu điểm rồi?

Bà Diêm không kịp chờ đợi: "Ưu điểm gì vậy?"

Tô Chiết nghiêm túc trả lời: "Ngăn chặn trẻ con khóc lóc".

Bà Diêm:...

Bà Diêm trầm tư: "Đây cũng được xem là ưu điểm sao?"

Tô Chiết: "Dạ...!sao lại không tính chứ?"

Bà Diêm lập tức thoải mái: "Đặt trên người nó thì đúng là ưu điểm thật".

Hiệu quả ngang ngửa sói xám trong cuốn truyện của trẻ em.

Chốc lát sau, Diêm Tình Anh trở về phòng, Tô Chiết thấy cô thì lịch sự đi ra ngoài.

Diêm Tình Anh: "Tối nay rất cảm ơn cậu".

Tô Chiết: "Đừng khách khí".

Sau đó anh xuống tầng dưới tìm Diêm Quan Thương.

Lúc này người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, như có như không vuốt cái đầu trọc của Golden, không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, biết là Tô Chiết, hắn mở miệng hỏi: "Sao lông của nó còn chưa mọc?"

Tô Chiết: "Cậu chủ, phải tốn thêm ít thời gian".

Diêm Quan Thương nhíu mày: "Chẳng lẽ cứ để nó xấu như vậy?"

Tô Chiết: "Tại sao cậu chủ lại cảm thấy nó xấu?"

Diêm Quan Thương: "Cậu cảm thấy nó đẹp?"

Tô Chiết:...

Con trai à bố xin lỗi, bố không thể nói lời trái lương tâm mình.

Tô Chiết ho khan một tiếng, nói: "Không sao đâu".

Diêm Quan Thương: "Tại sao?"

Tô Chiết: "Hiện giờ cậu chủ không nhìn thấy, mắt không thấy tâm không phiền".

Diêm Quan Thương: "Vậy còn cậu?"

Tô Chiết: "Tôi đối với nó có lớp kính lọc của tình cha con".

Diêm Quan Thương:...

Tô Chiết ngồi xuống bên cạnh Diêm Quan Thương, thử hỏi thăm: "Cậu chủ có thích Vân Đoan không?"

Diêm Quan Thương cứng miệng, hắn không phải người biết thể hiện tình cảm, "Không có cảm giác gì".

Tô Chiết đổi cách nói khác: "Nhưng mới nãy tôi cùng Vân Đoan nói chuyện với nhau, cậu bé đã nói cậu bé rất muốn thích cậu chủ".

Diêm Quan Thương không đau không ngứa.

Tô Chiết: "Cậu bé nói cậu bé rất muốn vui chơi cùng với ngài".

Diêm Quan Thương: "Sau đó thì sao?"

Tô Chiết: "Sau đó tôi đã dạy cậu bé làm cách nào để thích cậu chủ".

Mặc dù không thành công.

Diêm Quan Thương nghe anh nói thế, cơ thể chợt dừng: "Cậu dạy thằng bé thích tôi?"

Tô Chiết khẽ gật đầu: "Đúng thế".

"Tôi hi vọng cậu chủ có thể chơi đùa cùng với bạn nhỏ".

Người đàn ông im lặng không nói tiếp, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, thật lâu sau hắn mới cất giọng lạnh lùng: "Không cần".

Tô Chiết không biết mình lại nói nhầm câu nào chọc người đàn ông này giận, nhưng anh vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Cần chứ".

Anh nói bên tai hắn rằng: "Làm bạn với trẻ nhỏ có rất nhiều chỗ tốt".

Sắc mặt Diêm Quan Thương lạnh băng, giọng điệu khinh thường: "Tốt chỗ nào?"

Tô Chiết thả ra một điểm tốt: "Cậu bé sẽ đem kẹo cho ngài".

Diêm Quan Thương:...

Tô Chiết nhìn đối phương, "Ngài không cân nhắc thật sao?"

Nói gần nói xa, ý của anh là muốn hắn vui vẻ ở chung với Quý Vân Đoan.

Diêm Quan Thương đứng dậy, không nói thêm, trở về tầng ba.

Tô Chiết coi như nói đùa, không định đuổi theo, ở lại phòng khách vuốt lông cún.

Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết rời giường thay quần áo ra khỏi phòng, còn đang ngẫm nghĩ tình trạng của hai cậu cháu ngày hôm nay sẽ như thế nào.

Rất có khả năng kết cục sẽ biến thành Quý Vân Đoan bị dọa khóc thét.

Nhưng lúc đi đến khúc cua cầu thang xuống tầng một, Tô Chiết lại ngửi thấy một đợt hương thơm.

Tô Chiết đi về phía phòng ăn, trông thấy một cảnh tượng vô cùng hài hòa.

Chỉ thấy ghế ăn trẻ em của Quý Vân Đoan đang được kê sát bên cạnh Diêm Quan Thương, không những không khóc không nháo còn nói nói cười cười, hình ảnh tỏ rõ hai cậu cháu có mối quan hệ rất tốt đẹp.

Hoàn toàn không còn sự sợ hãi ngày hôm qua.

Tô Chiết tưởng rằng mình nhìn lầm, cho đến tận khi Quý Vân Đoan trông thấy anh, hưng phấn mở miệng, trong giọng nói không kiềm chế được vui sướng, muốn nhanh nhanh chóng chóng chia sẻ với anh.

Quý Vân Đoan: "Chú ơi, thì ra gà nhỏ vịt nhỏ nướng lên ăn ngon thật".

Dứt lời, hai mắt Tô Chiết nhìn về phía bàn ăn, chỉ thấy trên đó bày ra hai đĩa thịt nướng.

Tô Chiết:...

Thiếu niên giết rồng cuối cùng lại biến thành rồng dữ..