Tô Chiết nhớ tới lời bà Diêm đã nói lần trước, Diêm Quan Thương là một người rất kén ăn, mà vừa rồi anh nấu cơm xong, đối phương không hề có bất cứ phản ứng kỳ lạ nào, cũng không nhìn ra chút gì miễn cưỡng.

Huống hồ Diêm Quan Thương là người căn bản không bao giờ miễn cưỡng chính mình.

Tô Chiết liếc mắt nhìn đồ ăn mình mới tự làm, một người giỏi bắt bẻ như Diêm Quan Thương còn có thể ăn, nói khác đi thì đồ ăn anh làm cũng vẫn còn tạm được.

Tô Chiết mở miệng nói với Tô Đản ở đầu bên kia: "Tại sao em không nghĩ do anh nấu ăn ngon?"

Tô Đản nghe xong, im lặng một hồi: "Anh".

Tô Chiết tiếp lời: "Ừ?"

Tô Đản tận tình khuyên bảo, "Làm người đừng nói lời trái lương tâm".

Tô Chiết:...

Nhớ tới khi còn bé từng mấy lần nấu cơm cho Tô Đản, lúc đó thằng bé cũng không lên án anh như bây giờ.

Hàng lông mày của Tô Chiết cau chặt.

Thời kỳ phản nghịch của thằng nhóc này tới rồi!

Nhưng thời kỳ phản nghịch có phải tới hơi trễ...

Tô Chiết: "Nhưng trước kia anh nấu cơm cho em, em đều ăn hết cả mà?"

"Ăn ngon và ăn hết không hề liên quan đến nhau".

"Thế thì nó liên quan đến cái gì?"

"Nó có liên quan rất lớn đến mạng sống của em".

Tô Chiết:...

Có thể nhận ra đồ ăn anh nấu khó ăn không phải ở mức độ tầm thường, lúc trước trong nhà khó khăn, bình thường hai anh em đều ăn cơm ở nhà, như thế có thể tiết kiệm được một ít chi phí, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Lúc đầu, Tô Chiết xung phong tự mình nấu cơm, Tô Chiết năm đó trong lòng Tô Đản vô cùng cao lớn, quả thực là tiêu chuẩn của sự hoàn mỹ, trong lòng cậu nhóc anh trai không gì không làm được, đương nhiên sẽ không nghi ngờ anh trai mình nấu cơm khó ăn.

Cậu không hề có suy nghĩ định tìm thêm một sự lựa chọn nào khác.

Về sau cậu mới hiểu ra, năm đó mình còn quá trẻ tuổi.

Chờ khi anh trai nấu cơm xong bưng lên bàn, Tô Đản ăn đồ ăn anh trai nấu, phản ứng đầu tiên của cậu là có phải anh trai bê nhầm đồ ăn cho lợn từ nhà bên cạnh đến hay không.

Đầu lưỡi nhất thời mất đi vị giác.

Sau khi ăn xong, cậu tự hoài nghi cuộc đời, quả nhiên anh cậu cũng là người có khuyết điểm.

Sau đó nữa, cậu phát hiện ra, đồ ăn anh nấu còn không bằng đồ ăn cho lợn, bởi vì cậu mang đến cho lợn ăn, lợn còn không thèm ăn.

Hóa ra, lợn còn được ăn ngon hơn cậu.

Vì để có năng lượng có sức khỏe, tất cả chuyện nấu cơm sau này đều bị Tô Đản cướp đi, cậu điên cuồng theo mẹ học tập, cuối cùng mới an ổn vượt qua những năm tháng cấp ba.

Tô Chiết không ngờ Tô Đản phản ứng lớn đến vậy, nửa tin nửa ngờ: "Khó ăn như thế thật sao?"

Tô Đản nhớ lại, lắc đầu: "Chuyện cũ đã phủ bụi nhiều năm, không thể hồi tưởng lại".

Tô Chiết:...

Có thể thấy được bữa cơm năm đó để lại cho Tô Đản bóng ma tâm lý không nhỏ, trách không được anh nấu cơm mới hai ngày, thằng nhóc này đã nhất quyết cướp đi tự mình tới làm.

Tô Chiết cúi đầu nhìn đồ ăn mình nấu, cảm thấy lần này mình làm cũng được, dù sao giám khảo không phát biểu bất cứ ý kiến phê bình nào, Diêm Quan Thương không phê bình tương đương với khen ngợi.

Tô Chiết tràn đầy tự tin, "Anh cảm thấy anh đã tiến bộ, đợi lần sau về nhà anh sẽ nấu cho em ăn".

Tô Đản nghe xong trái tim đập thình thịch, "Không...!không cần đâu anh".

Tô Chiết: "Tại sao?"

Giọng nói Tô Đản sâu xa trầm lắng, "Gặp nhau sao bằng hoài niệm".

Tô Chiết:...

Hương vị đó cả cuộc đời này cậu không tài nào quên được.

Nhưng nói ra lại sợ anh cậu thương tâm, dù sao anh cậu vẫn luôn cố chấp trên một số phương diện rất nhỏ nhặt.

"Ý của em là, anh vất vả quá rồi, không cần phải nấu cơm cho em nữa.

Đương nhiên em cũng rất thích anh nấu cơm, cơm anh nấu với em mà nói...!với em mà nói..."

Tô Chiết cất giọng chờ mong, "Với em mà nói thế nào?"

Tô Đản hắng giọng, lời lẽ chân thành: "Cơm anh nấu đối với em mà nói tựa như thỏ cần đôi cánh, cá cần xe đạp".

Tô Chiết:...

Em ngậm miệng lại đi.

Tô Chiết hỏi thăm về mẹ một hồi, sau đó mới cúp điện thoại chuẩn bị ăn cơm.

Nhìn những món ăn có màu sắc bình thường trên bàn, anh cảm thấy chắc chắn nó sẽ không đến nỗi khó ăn.

Anh cầm đũa lên gắp đồ ăn, bỏ vào miệng.

"Phụt..."

Tô Chiết:...

Sao cái đĩa thức ăn này ngọt đến đáng chết vậy?

Tô Chiết nhớ lại, hẳn là lúc bỏ gia vị vào anh đã nhầm lẫn đường và muối.

Anh vốn định tự an ủi chính mình, nhưng đồ ăn thực sự quá khó nuốt.

Lúc này trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời răn dạy của sư môn.

Thay vì nâng cao chính bản thân mình, chi bằng đi chửi bới người khác.

Tô Chiết nhìn bàn cơm, đồ ăn anh làm theo Baidu.

Ok, vấn đề ở chỗ Baidu rồi.

Chắc hẳn khi Tiểu Điềm Điềm biết được suy nghĩ của anh lúc này, nhất định anh ta sẽ hết sức vui mừng.

Sư môn đã có người kế nhiệm.

Cuối cùng vì không lãng phí lương thực, Tô Chiết vội vàng nuốt sạch đồ ăn mình làm, còn tiện đường nghĩ luôn đến chuyện sáng mai ăn gì.

Sau đó anh quay về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Buổi tối cô đầu bếp báo tin vui cho Tô Chiết, nói con dâu của cô sinh em bé rất thuận lợi, mẹ tròn con vuông, Tô Chiết gửi lời chúc mừng tới cô.

Vốn định để cho cô nghỉ thêm mấy ngày, nhưng đối phương không muốn, dù sao mức lương trong nhà cao như vậy, cô hứa hẹn trưa ngày hôm sau sẽ quay về.

Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết rời giường tới nhà bếp làm bữa sáng.

Anh lấy điện thoại di động trong túi quần ra, thuần thục mở Baidu, chuẩn bị cho cuộc chiến với nồi niêu xoong chảo.

Chờ khi anh làm xong đồ ăn, Diêm Quan Thương cũng từ tầng trên đi xuống.

Tô Chiết tự nhiên chào hỏi: "Cậu chủ, chào buổi sáng".

Trước kia những người giúp việc trong nhà đều sợ hắn, không có ai dám nói chuyện với hắn, lời chào hỏi thoải mái như vậy rất hiếm gặp.

Diêm Quan Thương nghe thấy, có cảm giác bất ngờ, là lạ nhưng không chán ghét, "Ừ" một tiếng trả lời.

Tô Chiết kéo đối phương ngồi xuống: "Cậu chủ, hôm qua ngủ có ngon không?"

Diêm Quan Thương: "Cũng được".

Tô Chiết đem bữa sáng đặt lên bàn, hai người cùng nhau ăn sáng.

Nhìn đối phương ăn một miếng cháo bí ngô, nhớ tới lời tối hôm qua của Tô Đản, Tô Chiết suy nghĩ một lát, căng thẳng hỏi thăm: "Cậu chủ, đồ ăn có ngon không?"

Diêm Quan Thương: "Lúc nào cô đầu bếp trở lại?"

Tô Chiết:...

Nhìn thì tưởng hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng lại giống như câu trả lời chính xác.

Tô Chiết đưa một thìa cháo bí đỏ vào miệng, lúc ngẩng đầu thì trông thấy hành động của Diêm Quan Thương.

Người đàn ông đưa tay cầm lọ muối ở bên cạnh lên, sau đó thả vào trong chén cháo trăm triệu hạt đường.

Tô Chiết chần chừ một lúc, mở miệng hỏi thăm: "Cậu chủ, đồ ăn có ngon không?"

Lần này Diêm Quan Thương không hề do dự: "Ngon".

Tô Chiết:...

Anh hiểu rồi.

Hôm qua đồ ăn anh làm quá mức ngọt ngào.

Trong thế giới của Diêm Quan Thương, ngọt = ngon.

Nghe được giọng điệu mất mát trong câu nói lúc trước của đối phương, giống như đã bị đả kích, Diêm Quan Thương không định an ủi người khác, nhưng khi giọng nói của đối phương mất đi sự chờ mong lúc vừa rồi, bàn tay cầm thìa của hắn lại dừng lại vài giây ngắn ngủi.

Sắc mặt hắn bình thản không nhìn thấu cảm xúc, mất một hồi lâu mới nói một câu: "Đồ ăn hôm qua cậu làm rất ngon".

Tô Chiết:...

Rõ ràng là khen ngợi, tại sao anh không vui nổi.

Tô Chiết thử thăm dò: "Vậy trưa nay tôi lại nấu cơm cho ngài ăn nhé?"

Lời mới nói ra, Tô Chiết trông thấy bàn tay cầm thìa của người đàn ông cứng đờ.

Tô Chiết:...

Trong lúc nhất thời, anh không biết mình nên buồn hay nên vui.

Sau đó anh tự giễu lắc đầu.

Đứa trẻ lớn rồi, đã biết cách nói dối để an ủi người khác.

Ăn sáng xong, hai người cùng ngồi trên ghế sofa nghe thời sự buổi sáng giống như mọi hôm.

Bên tai Diêm Quan Thương yên tĩnh, cậu hộ lý nhỏ không còn lẩm bẩm hỏi hắn vấn đề về đồ ăn nữa, nhưng bởi vì đối phương không hỏi, hắn lại có chút không quen.

Hắn nghĩ, mình có nên bày tỏ lòng tốt an ủi đối phương một chút không nhỉ.

Ý nghĩ này mới sinh ra, Diêm Quan Thương đã lắc mạnh đầu.

Hắn phải tìm cơ hội đuổi người đi, an ủi người ta làm gì?

Nhìn thấy hành động đột ngột của người đàn ông, Tô Chiết: "Cậu chủ, ngài bị điện giật sao?"

Diêm Quan Thương:...

Lại nghe TV một lát, Tô Chiết đứng dậy định đi pha trà, đúng lúc này điện thoại di động trong túi rung lên.

Lấy ra, người gọi đến hiển thị "Ngụy Mẫn".

Tô Chiết hơi bất ngờ, từ khi anh xin nghỉ việc ở công ty, hai người họ sắp không liên lạc với nhau đến gần hai tháng.

Một người là trợ lý đặc biệt của Diêm Quan Thương, một người là thư ký tổng giám đốc, lại có mối quan hệ từ hồi còn đi học, cả hai đều là người chiến thắng trong những cuộc cạnh tranh ngầm, không thể nghi ngờ, họ chính là những người bạn tốt.

Tô Chiết nhận điện thoại.

Chỉ nghe thấy âm thanh uể oải từ bên kia truyền tới: "Tô Chiết".

Lông mày Tô Chiết giật nảy: "Sao thế?"

Ngụy Mẫn đã đến bên bờ vực sắp phát điên: "Cậu tỉa bắp xong chưa?"

Tô Chiết quay đầu nhìn Diêm Quan Thương: "...!chưa xong".

Ngụy Mẫn lấy kính mắt xuống, bóp mi tâm, nghĩ tới những chuyện gần đây, đầu đau đớn.

"Gần đây cậu có thể sắp xếp đến công ty một chuyến không?"

Tô Chiết: "Có chuyện gì vậy?"

"Sau khi cậu rời đi, bộ phận thư ký trở nên loạn lạc".

"Ví dụ?"

"Máy lọc nước trong phòng nghỉ hỏng rồi".

Tô Chiết:...

Anh đã hiểu.

Nhưng trong lòng Tô Chiết, Ngụy Mẫn luôn là một cô gái đi đầu xã hội thời đại mới, có năng lực, có tự tin, thoải mái hào phóng, không ngừng bước chân tiến về phía trước.

Trong công việc cô vô cùng hoàn mỹ, anh đã thầm bội phục cô không ít lần.

Bình thường Ngụy Mẫn không phải người quá cầu toàn, hiện giờ gọi điện cho anh chắc chắn không chỉ vì chuyện cái máy lọc nước đơn giản như vậy.

"Gần đây đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ngụy Mẫn giẫm giày cao gót, tới khu hút thuốc đốt một điếu, "Cậu có biết cái dự án Ốc Trảng không?"

Tô Chiết nhớ lại một lát: "Không phải dự án đó sếp Diêm đã bàn bạc sơ bộ xong xuôi rồi hả?"

Ngụy Mẫn: "Trọng điểm ở chỗ, lúc đó sếp Diêm còn ở chỗ này".

Tô Chiết sững sờ, hiện giờ người quản lý công ty là cậu hai nhà họ Diêm, mặc dù cậu ta là một thiếu gia ăn chơi nhưng chắc hẳn vẫn có chút năng lực nhất định, "Sếp Diêm nhỏ chưa bàn xong chuyện tiếp theo của dự án hả?"

Ngụy Mẫn: "Chưa bàn".

"Vậy ngài ấy ở công ty làm gì?"

"Làm linh vật."

Tô Chiết:...

Vừa nhắc tới Diêm Nhị, Ngụy Mẫn liền đau đầu, mặc dù đối phương cũng đã cố gắng hết sức, nhưng trên phương diện năng lực cậu ta với anh trai Diêm Quan Thương của mình chẳng khác gì một trời một vực.

Giọng nói của Ngụy Mẫn mỏi mệt: "Thật ra cái dự án này đã được bên đối tác đồng ý, 100% sẽ tiếp nhận, nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?"

"Đối phương muốn ra oai phủ đầu, chúng ta mời rượu ba lần rồi vẫn không bàn tiếp được, hợp tác không thành ngược lại rượu bị nhồi không ít, sếp Diêm nhỏ hiện tại đang ở trong phòng nghỉ nói nhảm kia kìa".

Ngụy Mẫn: "Cho nên tôi mới nghĩ tới chuyện gọi cậu về".

Dù sao cũng không có người nào uống được bằng Tô Chiết.

Tô Chiết nghe được sự mỏi mệt của Ngụy Mẫn, thân là thư ký tổng giám đốc, khối lượng công việc đã không nhỏ, Diêm Nhị hiện giờ chỉ có tác dụng làm linh vật của công ty, có thể tưởng tượng được áp lực của cô lớn đến mức nào.

Tô Chiết: "Lần tới gặp mặt là lúc nào?"

Ngụy Mẫn: "Ngày mai."

Tô Chiết mở miệng an ủi người anh em tốt của mình, "Được, ngày mai tôi kiếm ít thời gian tới đó một chuyến."

"Tô Chiết..."

Nghe thấy lời nói của đối phương, Tô Chiết tưởng Ngụy Mẫn định cảm ơn mình.

Tô Chiết: "Hả?"

"Nhớ mang về cho tôi mấy bắp ngô".

Tô Chiết:....