Nhìn bàn tay người đàn ông lặng lẽ thu lại.

Tô Chiết:...

Vừa rồi ngài định cho nó ăn đúng không!

Chắc chắn là ngài định cho nó ăn!

"Cậu chủ, ngài làm gì thế?"

"Không làm gì cả".

Tô Chiết nhìn cái móng đang đè lên chân người bên cạnh của Golden, "Vừa rồi ngài đang định cho Em Trai ăn bánh đúng không?"

Khuôn mặt Diêm Quan Thương bình tĩnh, tựa như người mới bị vạch trần không phải hắn, giọng nói mang theo sự ghét bỏ: "Ai cho nó chứ".

Tô Chiết:...Chó

Lúc mới định đi pha trà, trong đầu anh đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở trong công viên thành phố.

Sau khi anh ôm chiếc diều trở về, Diêm Quan Thương đang đen mặt cầm tăm trúc cho Golden liếm kẹo bông.

Có một lần chắc chắn có lần thứ hai, Tô Chiết quay lại định nhắc nhở theo bản năng, nào ngờ mới quay đầu lại trông thấy một màn như vậy.

Diêm Quan Thương cho Golden ăn bánh không phải chuyện anh bất ngờ, nhưng anh vẫn không nghĩ người đàn ông này thế mà lại chịu chia đồ ăn cho một con chó.

Sự việc có tình yêu như vậy, đặt trên người bình thường thì sẽ không cảm thấy có gì lạ, nhưng nếu đặt trên người Diêm Quan Thương thì đúng là có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chẳng lẽ đây chính là đồng loại thu hút lẫn nhau? Nhưng cho dù có tình cảm anh em đi chăng nữa, đồ ăn vặt cũng không thể cho được.

Tuy vừa rồi đối phương phủ nhận hành vi của mình, nhưng Tô Chiết hoàn toàn không tin, dù sao anh cũng tận mắt trông thấy, huống hồ cái miệng của Diêm Quan Thương vốn luôn cứng, đến chết cũng vẫn cứng.

Nhìn người đàn ông bị vạch trần vẫn không lộ ra sắc mặt hối cải, Tô Chiết nhẹ giọng niệm kinh bên tai hắn.

Diêm Quan Thương này làm việc gì cũng mạnh mẽ ngang ngược, đã nhận việc là quyết hoàn thành, thế nên anh nhất định phải thấm nhuần tư tưởng tốt cho hắn, mới có thể xua tan ý nghĩ trong đầu đối phương.

"Cậu chủ, trong bánh có rất nhiều thứ chó không thể tiêu hóa được, ăn vào sẽ sinh ra rất nhiều bệnh tật cho nó.

Thỉnh thoảng cho nó ăn thức ăn của con người cũng được, nhưng số lần nhiều lên, sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định với cơ thể".

Diêm Quan Thương cao lớn ôm hộp bánh ngồi trên ghế sofa, tình cảnh hiện giờ hệt như thằng bé đi mua đồ ăn ngoài bị bố mẹ tóm được, Golden bên chân cũng không dám ho he tiếng nào.

Hắn không hiểu tại sao từ sau khi cậu hộ lý này tới, cậu ta luôn luôn tiến hành đủ loại dạy bảo với hắn, mà cậu ta còn luôn dùng âm thanh thầm thì nhỏ nhẹ khiến hắn không thể nào tức giận cãi lại được, nhưng không cãi lại thì khó chịu không xuôi, cuối cùng chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

Giọng nói người kia còn vang ở bên tai, Diêm Quan Thương càng lúc càng đen mặt, âm thanh lạnh lùng: "Biết rồi".

Tô Chiết không sợ hắn, cái dáng vẻ này của hắn anh đã thấy rất nhiều.

"Vậy tôi đi pha trà cho ngài".

Nói xong anh cất bước đi, nhưng chưa được mấy bước lại xoay người: "À, đúng rồi, cậu chủ".

Diêm Quan Thương: "Gì?"

Tô Chiết mở miệng: "Trên bánh kem có chocolate vụn, chó ăn vào sẽ chết".

Lời mới nói ra, Diêm Quan Thương cứng đờ người.

Hắn lạnh lùng nói, "Đồn nhảm".

Đối mặt với lời cãi lại của người đàn ông, Tô Chiết không nói thêm, đi vào trong bếp.

Golden rất có mắt, lúc Tô Chiết ở đó sẽ không bám lấy Diêm Quan Thương.

Nhưng Tô Chiết vừa đi, nó lập tức đè móng lên đùi hắn, giống như biết rõ trong nhà này người nào có tiếng nói hơn.

Nó giương mắt trông mong nhìn hộp bánh trong tay Diêm Quan Thương, hy vọng anh trai có thể cho nó một miếng.

"Gâu!"

Diêm Quan Thương lạnh mặt: "Mày ăn sẽ chết".

"..."

Lúc Tô Chiết quay trở về, Golden đã không còn ở bên chân người đàn ông nữa, mà đang nằm sấp trước cửa sổ sát đất, chổng mông về phía bọn họ.

Mà lúc này mặt Diêm Quan Thương cũng đen sì, hiển nhiên mới nãy hai anh em đã cãi nhau một trận hoành tráng, cuối cùng chia ly trong khó chịu.

Tô Chiết nhìn mà không nói câu gì, chỉ cần đối phương không chia đồ ngọt cho chó là được.

Anh cúi người đặt khay lên bàn, cầm chén trà đưa cho Diêm Quan Thương: "Cậu chủ, uống một hớp trà đi".

Lúc này bánh kem đã còn chưa tới nửa hộp, Diêm Quan Thương vươn tay nhận trà, ra vẻ uống một hớp nhỏ.

Mười giờ tối hai người ai trở về phòng người nấy, Tô Chiết kết thúc một ngày bận rộn vào phòng tắm tắm vội rồi thay quần áo ngủ ngã xuống giường.

Anh nhìn trần nhà lấp lánh trên đỉnh đầu, chỉ một cái đèn chùm này thôi cũng đã đủ tiền lương cả năm của anh rồi.

Có lẽ do bôn ba suốt một ngày, Tô Chiết nhìn trần nhà một hồi mí mắt càng lúc càng nặng, ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nhưng khi tỉnh giấc thì anh lại rất rõ ràng.

Tô Chiết quấn chăn nhìn thời gian trên điện thoại di động, ba giờ sáng.

Lúc này ngoài cửa phòng của anh truyền tới âm thanh gõ cửa, sức lực không lớn, giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng sượt qua.

Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh này có chút đáng sợ.

Tô Chiết thầm đọc một lượt tư tưởng cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, đứng lên, cẩn thận bước từng bước tới bên cửa, sau đó mạnh mẽ mở cửa ra.

Bên ngoài trống rỗng.

Tô Chiết sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tô Chiết: "Ma...!ma..."

"120".

Một giọng nói vang lên, sau lưng Tô Chiết nổi một lớp da gà, cúi đầu nhìn lại thì đã trông thấy Diêm Quan Thương uể oải ngồi dựa vào cánh cửa.

Lông mày Tô Chiết nhảy dựng, vội ngồi xuống, "Cậu chủ, ngài làm sao thế?!"

Lúc hỏi thăm, anh không quên lấy di động ra gọi 120.

Diêm Quan Thương: "Tôi..."

"Cậu chủ, sao ngài lại thành thế này, lúc tối ngài còn khỏe lắm mà, ngài ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện".

Giọng nói của đối phương ngập tràn lo lắng, tựa như rất hoảng sợ với tình trạng của hắn hiện giờ, Diêm Quan Thương rất bất ngờ.

Hắn đang định mở miệng thì lại nghe được người bên cạnh tiếp tục nói: "Nếu ngài có mệnh hệ gì, tiền lương của tôi phải làm sao bây giờ".

Diêm Quan Thương:...

Người đàn ông lạnh giọng: "Chưa chết được".

Sau khi trở về phòng, Diêm Quan Thương liền vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.

Ai ngờ ngủ chưa được bao lâu thì cơ thể khó chịu, ban đầu là bị tiêu chảy buồn nôn, đầu cũng theo đó mà choáng váng, cả người đều mất sức, cuối cùng hắn phải dựa vào ý thức còn sót lại của mình đi xuống tìm người.

Nhưng chưa đi được mấy bước đã ngã xuống, rõ ràng đã không còn sức lực.

Tô Chiết nghe đối phương nói, tuy rằng giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng có thể nghe ra yếu ớt trong đó.

Tô Chiết nhìn sắc mặt đã hơi tái nhợt của hắn, "Cậu chủ, ngài cố chịu một lát, tôi gọi 120 rồi".

Nhìn thấy gương mặt hắn toát mồ hồi, chắc hẳn đang khó chịu, anh biết đối phương không thích tiếp xúc thân thể nên cầm tay áo ngủ lau qua trán cho hắn.

Hiển nhiên đối phương cảm thấy mất tự nhiên vì hành động này, bản năng sinh ra né tránh, Tô Chiết không để ý, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Diêm Quan Thương: "Cậu chủ, hiện giờ ngài còn đi lại được không?"

Diêm Quan Thương khó chịu không thể trả lời.

Tô Chiết xoay người, kéo cánh tay người đàn ông đặt lên vai của mình, sau đó sử dụng tất cả sức mạnh của bản thân, cuối cùng...!quỳ bịch một cái xuống mặt đất.

Tô Chiết:...

Thực sự không ngờ người đàn ông này lại nặng như vậy.

Diêm Quan Thương cao khoảng một mét tám mươi chín, khung xương lớn, Tô Chiết nhất thời không vác nổi, cuối cùng đành phải ở tầng hai chờ xe cứu thương.

Không lâu sau, nhân viên cứu thương tới nơi.

Sếp bị ốm, Tô Chiết cũng sốt ruột, vội vàng chạy theo lên xe, ngay cả đồ ngủ cũng chưa thay, nhưng vẫn không quên mang kính râm và mũ.

Dù sao sau khi xuất viện, người đàn ông này chắc chắn không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình.

Sau khi đến bệnh viện, Diêm Quan Thương được chuẩn đoán bị ngộ độc thức ăn, đẩy tới một gian phòng bệnh truyền dịch.

Tô Chiết ở bên tai hắn nói khẽ: "Cậu chủ, tôi đi nộp tiền trước".

Nói xong, anh vội vàng đi trả tiền khám chữa bệnh cùng tiền xe cứu thương.

Diêm Quan Thương nằm trên giường, tất cả các giác quan cơ thể khó chịu kêu gào, trong lòng đang nghĩ tại sao mình lại bị ngộ độc thực phẩm.

Tất cả đồ ăn hôm nay của hắn không hề khác những thứ bình thường hắn vẫn ăn, chỉ có duy nhất một thứ khác biệt...

Ngay lúc Diêm Quan Thương còn đang suy nghĩ, một chiếc giường bệnh được đẩy đến ngay cạnh giường của hắn, y tá ghi chép tên họ của bệnh nhân đọc: "Giường bệnh số 9, bệnh nhân Chu Trạch Tường".

Diêm Quan Thương:...

Đúng như hắn nghĩ.

Lúc này Chu Trạch Tường đang suy yếu nằm trên giường bệnh, cả người khó chịu suýt trợn trắng cả mắt lên, nhưng vừa nhìn sang giường bên cạnh mình, cậu ta đã cứng người.

"Lão Diêm".

Diêm Quan Thương không nói gì.

Chu Trạch Tường vươn cổ nhìn hắn: "Sao mày lại ở đây?"

Diêm Quan Thương: "Sao tao lại ở đây, mày không tự biết hả?"

Chu Trạch Tường: "..."

Cậu ta không ngờ bánh kem đã hết hạn sử dụng.

"Tao muốn nói tao không cố ý, mày có tin tao không?"

"Tin".

"Lão Diêm, quả nhiên là anh em tốt".

Diêm Quan Thương: "Không thì mày đã chẳng ở chỗ này".

Chu Trạch Tường:...

Bởi vì hai người được cấp cứu đưa đến, chưa kịp xin phòng bệnh thế nên phải ở trong một phòng chung sáu người cùng nhau truyền dịch.

Tô Chiết nộp tiền xong vội vàng quay về, nhưng mới đi đến cửa phòng đã thấy Chu Trạch Tường nằm ngay giường sát bên Diêm Quan Thương.

Tô Chiết:!!!

Cũng may lúc ra cửa anh đã mang theo kính râm và mũ, anh nhanh chóng trùm hai thứ này lên người, lúc này mới đi vào.

Tuy vậy trước đó Tô Chiết đã từng gặp Chu Trạch Tường vài lần, vì sợ bị cậu ta phát hiện, anh vẫn cúi đầu đi tới.

Chu Trạch Tường vừa định hỏi thăm Diêm Quan Thương có phải vào viện vì mình không thì lại trông thấy một thanh niên mặc bộ đồ ngủ màu xanh in hình con vịt đi tới một chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Diêm Quan Thương ngồi xuống.

Giọng nói mềm mại như mây như nước, hết sức lo lắng: "Cậu chủ, ngài đã khá hơn chút nào chưa?"

Chu Trạch Tường trợn to hai mắt.

Mẹ nó chứ, cái giọng nói giống y như đúc giọng nói trong điện thoại, đây chính là người được lão Diêm bao nuôi!!!

Chàng thanh niên cao ráo mảnh khảnh, đồ ngủ vốn rộng rãi hơn đồ mặc thông thường để lộ chiếc cổ cao gầy xinh đẹp, trên người mặc áo ngủ con vịt vàng in trên nền áo màu xanh, làn da lộ ra dưới tay áo trắng nõn, thế nhưng cả gương mặt lại bị mũ và kính râm che đi một nửa, không nhìn rõ mặt.

Càng nhìn không rõ, Chu Trạch Tường càng tò mò.

Cậu ta vươn cổ lên định nhìn kỹ xem đến cùng đối phương có hình dáng ra sao.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy một người ở bên cạnh Diêm Quan Thương, khí chất của chàng thanh niên này không quá hung hãn, nghe giọng nói cũng không phải một người mạnh mẽ.

Có lẽ do Diêm Quan Thương để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người khác, Chu Trạch Tường cùng đám bạn tốt của hắn đều nhất trí rằng, người hắn thích phải là người quyến rũ nóng bỏng, hoang dã mạnh mẽ.

Dù sao người đàn ông này đối nhân xử thế quá ác độc, người bình thường ai chịu nổi hắn.

Nên tìm một người có khí chất tương tự, hai bên cùng tranh đấu anh tới tôi đi.

Nào ngờ...!Chu Trạch Tường nhìn người ngồi bên cạnh Diêm Quan Thương, không ngờ thằng chó này lại thích hình tượng ngoan ngoãn.

Thông qua lớp áo ngủ hơi rộng trên người, cho dù đã bị bọc đến kín mít, thế nhưng Chu Trạch Tường vẫn nhận ra được thân hình mảnh khảnh của người kia.

Cậu ta quay đầu nhìn lại Diêm Quan Thương.

Thể chất có thế này, lão Diêm sẽ đùa đến chết.

Tô Chiết hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ giường bên chiếu sang.

Nhiều năm làm trợ lý đặc biệt, anh đã luyện được vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh, chỉ là trong lòng vẫn hơi bối rối.

Đúng lúc này, Diêm Quan Thương cảm nhận được cổ tay áo của mình bị người kéo nhẹ.

Người đàn ông nhíu mày: "Sao thế?"

Giọng nói yếu ớt mang theo sợ hãi, tựa như muốn nói lại thôi: "Cậu chủ, anh ta...!anh ta đang nhìn tôi".

Truyện Thám Hiểm

Roẹt –

Chu Trạch Tường nhìn tấm rèm ngăn cách giường bệnh bị kéo lại:...

Không ngờ thằng chó này hẹp hòi đến vậy.

Mẹ nó chứ, tao chỉ liếc mắt vài cái thôi mà..