Với tư cách là ‘học sinh cũ’ của lớp 9A3, việc Hứa Lê giơ tay còn chấn động hơn cả Giang Tuyết Huỳnh, chấn động đến mức ai ai cũng không lường trước được, mọi người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí dường như đang sôi lên sùng sục.

 

Có thể do lo sợ trước cơn thịnh nộ của cô Hạ cũng có thể do Hứa Lê thúc đẩy mà lần lượt cũng có lẻ tẻ vài người giơ tay lên.

 

Cảm xúc của cô Hạ bây giờ mới có chút hòa hoãn.

 

Trong số vài người đó, cô giáo thẳng tay bỏ qua bạn cùng bạn cũ với Trì Thanh là Giang Tuyết Huỳnh, ngữ khí của cô Hạ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, gọi tên Hứa Lê: “Vậy Hứa Lê chuyển qua đó ngồi đi.”

 

Học sinh nữ được gọi tên cũng rất nghiêm túc, nhanh chóng thu dọn hộp bút, sách vở, đeo ba lô đến trước mặt Trì Thanh.

 

“Trì Thanh ơi, tôi ngồi ở đây nhé.”

 

Chàng trai cụp hàng mi dài cong cong xuống, không thèm nhìn Hứa Lê, ngữ khí xa cách: “Tùy cậu.”

 

Hứa Lê cũng chả để ý, đặt đồ dùng học tập lên trên bàn.

 

Hứa Lê trông rất xinh đẹp, làn da trắng ngần, giọng nói ngọt ngào, lúc nói nhỏ, giọng vừa trong trẻo vừa nhẹ nhàng, là một nữ sinh vô cùng bắt mắt trong lớp. 

 

Bởi vì dáng người nhỏ nhắn nên rất dễ cho người khác có cảm giác muốn bảo vệ cô ấy.

 

Khác xa so với Giang Tuyết Huỳnh.

 

Cô ấy dũng cảm hơn Giang Tuyết Huỳnh.

 

Thiếu nữ chưa bao giờ chùn bước trước sự lãnh đạm của Trì Thanh.

 

Xế chiều ngày hôm ấy, trời mưa bay bay, khi đi qua cây hoa hồng trắng trước bảng thông báo của nhà trường, cô bị những bông hoa đó hớp hồn nhưng lại không dám hái. Do đó, cô chỉ còn cách ngồi xuống chọn lựa cẩn thận những bông hoa bị rơi trên nền đất.

 

Khi về đến phòng học cô nhìn thấy Hứa Lê và Trì Thanh đang ngồi cùng nhau.

 

Trong lớp có rất ít người, sắc trời u ám, ánh đèn lờ mờ.

 

Eo của chàng trai nhỏ gầy, đôi chân dài để dưới gầm bàn chật hẹp, có thể do trời mưa nên trông anh hơi mệt mỏi, tư thế kiêu ngạo nằm gục trên bàn, đôi lông mày rậm vì khó chịu mà hơi nhíu lại.

 

Hai cánh cửa mở to, mưa hắt nhẹ vào khuôn mặt trắng sứ của chàng trai, sắc màu trắng trong như băng như ngọc.

 

Hứa Lê đang ngồi bên cạnh nói gì đó với Trì Thanh.

 

Cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc đen mềm mại xõa ở sau gáy, dưới góc váy lộ ra mắt cá chân nhỏ gầy trắng trẻo.

 

Trì Thanh trông có vẻ bực mình, cầm quyển sách toán ở trên bàn che mặt nhưng vẫn trả lời những câu hỏi của Hứa Lê.

 

Giang Tuyết Huỳnh nắm chặt những bông hoa hồng trắng trong tay, hạt mưa còn lưu lại trên những cánh hoa trắng dường như thấm sâu vào trong tim.

 

Cô không nghe rõ bọn họ đang nói gì nhưng có thể cảm nhận được hơi lạnh từ hạt mưa, cô có chút ngơ ngác thất thần.

 

Thật ra cô cũng hơi để ý.

 

Bởi vì Hứa Lê dũng cảm hơn cô.

 

Những sự việc làm khó cô dường như chẳng đáng để nhắc đến trước mặt Hứa Lê.

 

Khi cô ấy nhanh tay lẹ chân làm những việc mà cô muốn làm thì cô mới ý thức được bản thân nhát gan và yếu đuối đến nhường nào.

 

Thậm chí có thể nói là tiếc nuối.

 

Mặc dù nói ra có chút vô vị nhưng từ sau khi cô và Trì Thanh cắt đứt mối quan hệ, không còn nói chuyện với nhau nữa, cô lại không nhịn được chú ý đến Trì Thanh và Hứa Lê.

 

Thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ dường như có sức mạnh đặc biệt, cô ấy không hề kiêng dè ánh mắt của người xung quanh.

 

Trong tiết Thể dục, cô lấy hết can đảm chủ động nói Trì Thanh không khỏe, cần được nghỉ ngơi.

 

Chủ động đi cùng với Trì Thanh.

 

Chủ động rủ anh đi canteen.

 

Khen anh học giỏi toán, mượn vở ghi của anh, nhờ anh chỉ bài.

 

Thậm chí không ngần ngại cắt đứt liên lạc với những người như Phương Hiểu Linh.

 

Kha Tiểu Tiêu nói Phương Hiểu Linh rất khó chịu.

 

“Hôm đó tớ thấy Phương Hiểu Linh đang giằng co với Hứa Lê.” Kha Tiểu Tiêu nằm bò trên bàn khẽ nói với cô: “Tớ cảm thấy Hứa Lê rất do dự, cậu ấy nói thật ra đã để ý Trì Thanh từ lâu rồi nhưng vẫn luôn không dám.”

 

Kha Tiểu Tiêu cảm thán: “Quả thật tớ không nhìn ra điều đó, mấy bạn nam thích Hứa Lê của lớp mình sắp phát điên luôn rồi.”

 

Nhưng cô ấy vẫn dám bước lên phía trước một bước.

 

Hứa Lê càng ngày càng đến gần với Trì Thanh hơn.

 

Lúc Hứa Lê gọi Trì Thanh sẽ hơi do dự, kéo dài ngữ điệu một chút, từ ‘Thanh’ nói rất nhẹ, ngữ khí giống như đang làm nũng.

 

Trì Thanh quay mặt lại liếc Hứa Lê, không hề bị dao động, vẻ mặt vô cảm, nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”

 

Hứa Lê ngẩng đầu nhìn anh, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên mặt cô ấy, cô ấy thật thà hỏi: “Không phải tên được dùng để gọi hay sao? Sao không thể gọi cậu như vậy?”

 

Nếu như đây là một câu chuyện nói về sự chữa lành những tổn thương trong tâm hồn, vậy thì cuối cùng nam chính cũng đợi được nữ chính. 

 

Dần dần có tin đồn Hứa Lê thích Trì Thanh, còn về Giang Tuyết Huỳnh lâu lâu lại bị nhắc đến nhưng cũng rất nhanh bị lãng quên.

 

Giang Tuyết Huỳnh ngồi trước bàn học, mắt khép hờ, tay cầm chiếc bút bi đen gạch vài nét linh tinh lên vở ghi.

 

Suy nghĩ và cảm xúc mấy ngày nay của cô cũng giống như những nét vẽ nguệch ngoạc này vậy.

 

Sao cô phải để ý đến Trì Thanh như vậy, không phải bởi vì cảm thấy bản thân ‘không giống họ’ thôi sao?

 

Cô là một ‘người quan sát’ đứng ngoài đám đông, ý thức được rõ ràng những việc xảy ra trước mắt hoàn toàn không đúng, mà người duy nhất có thể giúp được Trì Thanh chỉ có cô.

 

Tâm lý này chắc chắn tốt hơn cả ‘cứu phong trần’*.

 

*‘Cứu phong trần’: Là một bộ hý kịch kinh điển, tên đầy đủ là ‘Triệu Phán Nhi phong nguyệt cứu phong trần’ của nhà viết kịch Quan Hán Khanh (thời Nguyên).

 

Chỉ là sự xuất hiện của Hứa Lê đã phá vỡ mọi thứ.

 

Giang Tuyết Huỳnh đã từng nhìn thấy câu nói này trên mạng, những người tự ti thường có thói quen tô đẹp thêm cho trình độ đạo đức của mình. 

 

Cô vừa đến một nơi hoàn toàn xa lạ như trường Trung học cơ sở Nam Thành này, rất cần có loại cảm giác thỏa mãn với cảm xúc của bản thân và đề cao giá trị của chính mình.

 

Cô không thể vì để thỏa mãn lòng đồng cảm và giá trị của mình, cho dù Trì Thanh có dầm mưa cũng không để Hứa Lê thay cô đưa ô cho anh. 

 

Chỉ bởi vì người làm những điều đó không phải bản thân cô.

 

Đúng vào lúc này, chuông ra chơi vang lên.

 

Giang Tuyết Huỳnh thu lại sự đa cảm ban nãy, đi theo Kha Tiểu Tiêu xuống canteen ăn cơm.

 

Sau khi ăn cơm xong, cô và Kha Tiểu Tiêu không đi cùng nhau nữa.

 

Giang Tuyết Huỳnh không ngờ được rằng mình lại gặp Trì Thanh đúng lúc này.

Đây là lần chạm mặt đầu tiên sau khi cô và Trì Thanh không còn nói chuyện với nhau nữa.

 

Giang Tuyết Huỳnh nghĩ một lát, vẫn nên lễ phép gật đầu với Trì Thanh, coi đó là lời chào.

 

“Ê.” Không ngờ được rằng, Trì Thanh dừng bước, sắc mặt nhàn nhạt gọi cô: “Giang Tuyết Huỳnh.”

 

Giang Tuyết Huỳnh không nói gì, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu: “?”

 

Chàng trai hôm nay mặc một chiếc áo hoodie và quần dài màu xám nhạt.

 

Ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt của anh. Sợi tóc đen tuyền dưới ánh mặt trời của anh giống như phát ra ánh sáng lờ mờ.

 

“Mấy ngày hôm nay cậu cứ nhìn tôi làm gì thế?”

 

Anh rất bình tĩnh ném cho cô một câu hỏi bất ngờ.

 

Khiến cô ngơ ngác, khuôn mặt trắng ngần phảng phất đỏ ửng lên.

 

Mấy ngày gần đây quả thực cô quá mức để ý đến Hứa Lê và Trì Thanh, vốn tưởng rằng bản thân đã che giấu rất tốt không ngờ rằng vẫn không thể qua được ánh mắt của Trì Thanh, chàng trai này có trực giác vô cùng nhạy cảm.

 

“Cậu sợ Hứa Lê?” Ngay sau đó Trì Thanh thốt ra một câu với ngữ khí khó hiểu.

Toàn thân Giang Tuyết Huỳnh nổi hết cả da gà, cô mở miệng, miễn cưỡng thốt ra một câu: “Tôi, tôi không có ý như thế.”

 

Trì Thanh bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy có ý gì?”

 

Giang Tuyết Huỳnh: “...”

 

Người này dường như mãi mãi không thể học được cách nói chuyện với người khác.

 

“Cậu hiểu nhầm rồi, tôi không có ý gì cả.” Giang Tuyết Huỳnh khẽ hít sâu một hơi rồi lại chầm chậm thở ra, cuối cùng vẫn cố gắng nhẹ nhàng, tự nhiên hết mức trả lời câu hỏi của anh.

 

Chàng trai chỉ liếc cô một cái: “Có lẽ.”

 

Anh ngập ngừng: “Cậu có thể có ý gì đó.”

 

Trước mắt Giang Tuyết Huỳnh chầm chậm hiện lên dấu chấm hỏi: “?”

 

Mờ mịt khó hiểu giống như người nước ngoài đang làm phần nghe hiểu của tiếng Trung ở trên mạng.

 

Rốt cuộc ý trong lời nói của Trì Thanh là gì?

 

Cô hơi lo Trì Thanh sẽ tiếp tục hỏi.

 

Nhưng sau khi vứt câu nói không đầu không đuôi này cho cô, hình như anh có hơi hối hận, nhìn dáng vẻ lơ tơ mơ của cô, mím chặt môi, không nói gì thêm, lướt qua cô ra khỏi canteen.

 

Nhìn bóng hình Trì Thanh rời đi, Giang Tuyết Huỳnh thầm thấy ngại ngùng, biết lời tiếp theo có thể sẽ gieo rắc hiềm nghi không đáng có nhưng cô vẫn để ý, không nhịn được mở miệng.

 

“Trì Thanh!”

 

Trong canteen người tới người lui, giọng nói của cô không quá to, thậm chí còn hơi run vì lo lắng.

 

Nhưng tai của chàng trai rất thính, vẫn nghe thấy tiếng của cô, mặc dù vẫn quay lưng về phía cô nhưng chân cũng đã dừng bước.

 

Nếu đã mở miệng, Giang Tuyết Huỳnh chỉ muốn nhân cơ hội vẫn còn can đảm mà mau chóng nói hết những lời muốn nói.

 

“Tôi cứ cảm thấy Hứa Lê…”

 

Cô hơi ngập ngừng, khéo léo đổi cách nói khác.

 

“Tôi đang hơi để ý Hứa Lê.”

 

Cô không biết mối quan hệ của Hứa Lê với Trì Thanh đã tiến triển đến mức độ nào.

 

Người ngoài cuộc vẫn không nên xen vào, cô có chút bảo thủ.

 

“Giang Tuyết Huỳnh.” Cuối cùng Trì Thanh cũng mở miệng.

 

Nhưng câu vừa nói ra lại khiến Giang Tuyết Huỳnh kinh ngạc như rơi xuống vực sâu.

 

“Đừng lại gần tôi.” Anh nói.

 

Máu toàn thân của Giang Tuyết Huỳnh như đông lại, sắc đỏ trên mặt dường như xông lên tận đỉnh đầu.

 

Cô mím môi, dường như có làn nước dâng lên trong đôi mắt cô.

 

“Tôi biết rồi.”

 

Cô tự chuốc nhục vào thân, quay người đi, một mình trở về phòng học.

 

Vừa dịch ghế chuẩn bị ngồi xuống bỗng cô nghe được tin.

 

Hứa Lê đang chuẩn bị tỏ tình với Trì Thanh.