Cuối cùng cũng có thể nói ra câu này, Tuyết Huỳnh vẫn rất trân trọng cơ hội trao đổi quà Halloween cho nhau.

 

Nhưng lúc cô vừa mới vòng lại chỗ ngồi để lấy socola thì điện thoại đột ngột đổ chuông.

 

Chuông thông báo đột ngột này đã khiến cô sững sờ, vội vã cúi đầu nhìn màn hình theo bản năng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Vừa nhìn cô lại không khỏi sửng sốt.

 

Là Trần Lạc Xuyên chậm chạp nhắn lại.

 

Cô : [Đẹp lắm!]

 

Trần Lạc Xuyên: [Ha ha ha! Cảm ơn!]

 

Nói thế nào thì so với mấy người Tiền Phi Phi và anh Siêu, quả nhiên tin nhắn trả lời của Trần Lạc Xuyên hơi lệch nhịp, mang tính khách sáo.

 

Trì Thanh vẫn đang đứng trước mặt cô. Hình như Giang Tuyết Huỳnh cảm nhận được tầm mắt của anh, nhưng không dám chắc chắn Trì Thanh có nhìn thấy hay không.

 

Tim cô vô thức đập mạnh, chợt nhớ tới quãng thời gian trước cô đã nói với Trì Thanh rằng mình không có quan hệ gì với Trần Lạc Xuyên.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ai dè hôm nay lại không khéo bị anh nắm được điểm này. Mặc dù gặp may đúng dịp, nhưng khó mà tránh khỏi việc anh sẽ sinh nghi khi cô cố ý lừa anh.

 

... Cô muốn nói rằng cô thật sự không cố ý lừa anh, liệu anh có tin không?

 

“Tôi...” Cũng không biết cô nghĩ gì nữa, có lẽ là sợ giấu giấu giếm giếm càng mang tới cảm giác bịt tai trộm chuông cho người khác. Cô vô thức đẩy điện thoại về phía Trì Thanh, cố ý để anh nhìn thấy “Là Trần...”

 

“Cậu không cần để cho tôi xem.” Trì Thanh bỗng dời tầm mắt, lạnh lùng cắt ngang cô ngay: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy thứ này.”

 

Giang Tuyết Huỳnh nhạy bén nhận ra Trì Thanh đang hứng thú bỗng trở nên lạnh nhạt.

 

“...”

 

Cô chợt ngơ ngác.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Tuyết Huỳnh lại đảo mắt, cố ý ồ lên, chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng này:

 

“Đúng rồi, tôi vẫn chưa đưa socola cho cậu.”

 

Cô cố gắng gạt những suy nghĩ rối bời này ra khỏi tâm trí, rồi xoay người đi lấy socola trong hộc bàn.

 

“Tặng cậu này, Halloween vui vẻ!”

 

Nhưng bầu không khí ban nãy còn được xem là ấm áp, lại bị tin nhắn đột ngột ập đến này phá sạch sành sanh.

 

Trì Thanh nhận lấy socola, chỉ nói hai từ cảm ơn chứ không nói gì nữa, rồi bỏ đi.

 

...

 

Giang Tuyết Huỳnh nhìn chằm chằm bóng lưng bỏ đi của Trì Thanh, rồi lo lắng cắn chặt môi.

 

Cô định đuổi theo, nhưng lại thoáng cảm thấy không ổn cho lắm.

 

Cô không biết Trì Thanh lại để ý chuyện cô có quan hệ với Trần Lạc Xuyên như vậy.

 

Trong lúc cô do dự, Trì Thanh đã bỏ đi rồi. Cô đứng tại chỗ một lúc, không có việc gì làm, đành phải nhét điện thoại vào trong hộc bàn, tiếp tục làm bài tập.

 

 

Trì Thanh vừa quay về chỗ ngồi, Trương Thành Dương và Tưởng Nhạc Thiên tiến hành chỉ trích và tra tấn một cách vô tình.

 

Bọn họ chỉ trích anh làm việc giữa chừng rồi bỏ chạy, để lại mấy người bọn họ phát đường.

 

“Chẳng phải chỉ bảo tôi cùng các cậu đi mua đường thôi sao?” Thiếu niên lạnh nhạt ngước mí mắt lên, không hề có tâm lý gánh trách nhiệm ngồi xuống.

 

Được rồi, Trương Thành Dương nhìn phương hướng anh đi tới, xa xa có thể nhìn thấy một bóng dáng đang múa bút thành văn ở trên bàn, chợt lóe lên một suy nghĩ.

 

“Cậu và Giang Tuyết Huỳnh là tình huống gì vậy?” Cậu ấy không nhịn được hỏi. Cậu ấy đã kìm nén nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng không thể kiềm nén được nữa.

 

Vừa dứt lời, Trương Thành Dương nhận ra rất rõ Trì Thanh đã khựng lại, nhưng trên mặt lại không biểu hiện cảm xúc gì, không biết có đang lắng nghe hay không.

 

... Xảy ra chuyện gì thế?

 

Trương Thành Dương không khỏi liếc nhìn về phía Giang Tuyết Huỳnh lần nữa.

 

“Sao cậu không hỏi tôi và Diệp Điềm Linh là tình huống gì?” Tưởng Nhạc Thiên bỗng đứng bên cạnh nói chen vào.

 

“Ồ, vậy cậu và Diệp Điềm Linh là tình huống gì thế?” Nhìn ra Trì Thanh không muốn nói chuyện, nên Trương Thành Dương cũng thuận thế xuống ngựa. Hơn nữa cậu ấy cũng rất hứng thú với vấn đề này.

 

Tưởng Nhạc Thiên đang tràn đầy đắc ý không có chỗ nào phát ti3t, khóe miệng khẽ cong lên đợi người tới hỏi.

 

Cứ như thế, cậu ấy đã được ngãi đúng chỗ ngứa, thản nhiên nói: “Cô ấy đã đồng ý sẽ đi chơi với tôi vào dịp Giáng Sinh rồi.”

 

Trì Thanh hoàn toàn không hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ. Trương Thành Dương và Tưởng Nhạc Thiên trò chuyện rất hăng say, nhưng trên mặt anh lại không có nhiều cảm xúc dư thừa. Nhưng lúc nghe Tưởng Nhạc Thiên nói đi chơi vào dịp Giáng Sinh, bấy giờ anh mới khẽ nhúc nhích, như hơi nghiêng mặt qua.

 

Tưởng Nhạc Thiên biểu hiện rất cảnh giác với Diệp Điềm Linh – cô gái theo đuổi trước đây này: “Gì thế? Tôi nói cho cậu hay, Diệp Điềm Linh đã đồng ý với tôi rồi, nếu cậu đổi ý cũng đừng...”

 

“?”

 

Thiếu niên quay về chỗ ngồi liền cúi đầu bày socola trên tay. Bị Tưởng Nhạc Thiên đột ngột điểm danh, nên hơi lag với cuộc trò chuyện: “Gì cơ?”

 

Tưởng Nhạc Thiên: “Gì cơ là sao hả?”

 

Trì Thanh: “Lúc nãy tôi không chú ý lắng nghe.”

 

Trương Thành Dương: “Diệp Điềm Linh đó.”

 

“Cô ta làm sao?”

 

Tưởng Nhạc Thiên: “...”

 

Trương Thành Dương: “...”

 

Tưởng Nhạc Thiên: “Tôi không biết nên mắng cậu quá lãnh khốc vô tình, hay vui mừng đây.”

 

“Do đó?”

 

Lúc nói câu này, Trì Thanh vẫn luôn giày vò miếng socola, không hề có dấu hiệu muốn ăn, nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt, định vuốt phẳng giấy gói kẹo nhăn nheo.

 

Tưởng Nhạc Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt của “tình địch”, rồi lặp lại lần nữa, định thăm dò ra manh mối: “Cô ấy đã đồng ý đi chơi với tôi vào dịp Giáng Sinh rồi.”

 

Thiếu niên chẳng thèm ngước mắt lên nhìn: “Vậy thì chúc mừng cậu.”

 

Tưởng Nhạc Thiên sửng sốt.

 

Không phải, nghe thấy cậu ấy hẹn Diệp Điềm Linh đi chơi, mà anh thật sự không có cảm xúc gì ư?

 

Đều là nam sinh, nên trong lòng Tưởng Nhạc Thiên biết rất rõ tính chiếm hữu của con trai mạnh đến cỡ nào.

 

Mấy chàng trai trên mạng đều coi nữ sinh là tài nguyên, không hề vui vẻ khi nữ trong nước gả cho đàn ông nước ngoài.

 

Nói thế nào thì Diệp Điềm Linh cũng là người đẹp cấp bậc hoa khôi, chân trước còn tỏ tình với anh, chân sau đã đồng ý đi hẹn hò. Cho dù anh không thích, cũng không có cảm giác thật sao?

 

Nếu nói trong lòng Tưởng Nhạc Thiên không hề kiêng kỵ là giả. Dù gì điều kiện của người anh em tốt này cũng quá tốt, hơn nữa còn chiếm cơ hội trước.

 

Nếu cậu ấy lơ là một tý...

 

Khụ khụ, dù sao cũng cướp cô em mà, nên rất xấu hổ.

 

Nhưng trông Trì Thanh thật sự không có hứng thú, trái lại còn giày vò miếng socola.

 

Đối với người không có hứng thú, tình cảm lạnh nhạt đến mức khiến người khác giận sôi.

 

Có lẽ anh hứng thú với miếng socola trước mặt này hơn người đang sống sống sờ sờ như Diệp Điềm Linh.

 

Mắt thấy miếng socola này sắp bị bóp đến mức không còn hình dạng gì, cuối cùng thiếu niên cũng mất hứng. Nhưng anh không vứt đi, trái lại còn cất vào cặp.

 

Sau đó anh lấy bài thi ra bắt đầu làm đề.

 

Cánh tay lạnh lẽo trắng trẻo đè lên trên bài thi, lông mi rũ xuống, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào vào trong đề thi. Cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở xa cách người sống chớ gần.

 

Tưởng Nhạc Thiên hết cách, đành phải quay đầu tiếp tục tìm kiếm Trương Thành Dương để tán gẫu: “Cậu nói thử xem, nếu tôi tỏ tình với cô ấy vào hôm Giáng Sinh, liệu cô ấy có đồng ý không?”

 

Trương Thành Dương: “Tôi cảm thấy cậu có thể thử.”

 

Cả tiết tự học buổi tối này, tâm trí của Tưởng Nhạc Thiên đã hoàn toàn bay tới lễ Giáng Sinh còn hơn một tháng nữa. Hơn nữa còn trò chuyện rất sôi nổi với Trương Thành Dương.

 

Trì Thanh là kiểu người không mấy để ý đến tạp âm xung quanh, mà nhanh chóng tập trung sự chú ý. Nhưng hôm nay anh không hề có tâm trạng, anh chỉ mới miễn cưỡng giải được vài đề, đã ghi nhớ toàn bộ quá trình tỏ tình vào hôm Giáng Sinh của Tưởng Nhạc Thiên.

 

Tỏ tình.

 

Thiếu niên chống cùi chỏ xuống bàn, quay đầu nhìn tuyết đêm ngoài cửa sổ.

 

Hoa tuyết xào xạc rơi xuống cây, tung bay dưới ánh đèn đường.

 

Lúc nãy đọc được tin nhắn trả lời kia đã khiến anh chợt cảm thấy bất lực, bó tay toàn tập.

 

Ban đầu khi nhận được tin nhắn trả lời của Giang Tuyết Huỳnh, anh đang đá bóng trên sân bóng ở đầu đường.

 

Vì trời quá lạnh, nên trên sân cỏ vắng vẻ không một bóng người.

 

Nhưng hoàn cảnh như vậy lại cực kỳ yên tĩnh với anh, nên đã dứt khoát đứng trước khung thành chuyền bóng qua lại.

 

Dù là chơi bóng rổ, bơi lội hay đá bóng, về cơ bản đều không có gì khác biệt đối với Trì Thanh. Bởi vì hồi bé anh hay bị bệnh hen suyễn, nhưng lúc đó tính anh không phục, cũng để chứng minh cơ thể khỏe mạnh, nên môn thể thao nào anh cũng từng thử qua.

 

Sau khi nhận được tin nhắn, Trì Thanh đã mở túi đeo một bên bị ném dưới đất, lấy điện thoại ra, cụp mắt nhìn.

 

Thiếu niên mặc áo sweater màu đen mỏng manh, vì vừa mới vận động mà làn xa trắng trẻo lạnh lẽo đã lấm tấm mồ hôi. Tuyết phủ kín bầu trời, mồ hôi lại bị bốc hơi thành hơi nước trắng.

 

Cô nói quãng thời gian này không có quan hệ gì với Trần Lạc Xuyên.

 

 Anh nhét điện thoại lại vào túi, tiếp tục đá bóng, nhưng so với ban nãy, rõ ràng đã mất đi sự chính xác, đá trượt mấy cái liên tiếp.

 

Sau vài lần, cuối cùng Trì Thanh cũng từ bỏ, cầm quả bóng lên chuẩn bị quay về.

 

Lúc mới đến tay chân anh còn lạnh đến mức đông cứng, nhưng trên đường về, lồ ng ngực chảy bỏng còn nóng hơn cả mồ hôi dưới tuyết gấp trăm lần.

 

Vào mùa này, có thể nhìn thấy khá nhiều cặp tình nhân ở bên đường.

 

Bình thường hầu như anh đều phớt lờ lướt qua, nhưng lần này, Trì Thanh lại không khỏi ngừng bước.

 

Chỉ vì sau khi có người mình thích, mỗi chớp mắt đều có thể liên tưởng đến cô.

 

Nhìn thấy đôi tình nhân ôm nhau cùng đợi xe buýt ở bên đường, anh sẽ nghĩ đến cô.

 

Nhìn thấy đôi tình nhân cầm một ly trà sữa chen nhau uống, anh liền nghĩ đến cô.

 

Nhìn thấy người khác mặc đồ cặp, quấn khăn quàng cổ cùng kiểu, anh lại nghĩ đến cô.

 

Nhìn thấy nữ sinh đợi nam sinh lột hạt dẻ rim đường, anh cũng nghĩ đến Giang Tuyết Huỳnh.

 

Không chỉ nghĩ đến Giang Tuyết Huỳnh, thậm chí anh còn tưởng tượng phong phú dứt khoát đổi đầu cặp tình nhân ở bên đường kia thành dáng vẻ của anh và Giang Tuyết Huỳnh.

 

Dần dà anh ngày càng bất mãn về việc tiếp xúc vụn vặt trong cuộc sống.

 

Anh muốn đến gần, ở bên cô mọi lúc mọi nơi, muốn đan chặt mười ngón tay vào nhau, rồi ôm lấy cô, thậm chí là... hôn cô một cách quang minh chính đại.

 

Lúc đó, anh muốn nhìn thấy cô.

 

Thiếu niên khẽ cụp mắt, móng tay vô thức cào vụn cỏ trên quả bóng, nhưng tim lại đập điên cuồng. Trong lòng sôi trào như có luồng khí phách hào hùng nóng bỏng.

 

Anh biết chỉ cần anh muốn, không ai có thể làm tốt hơn anh.

 

Tất nhiên Trần Lạc Xuyên cũng không ngoại lệ.

 

Mãi đến hôm nay, anh vẫn cho là thế.

 

Anh hăng hái tùy ý nhiều năm như vậy, Trần Lạc Xuyên thật sự bé nhỏ không đáng được nhắc đến, nên anh chẳng thèm để vào mắt.

 

Nhưng bây giờ Trì Thanh lại đột ngột phát hiện, có lẽ trong tim Giang Tuyết Huỳnh địa vị của Trần Lạc Xuyên còn vững chắc hơn anh nghĩ.

 

Nhưng không sao, nếu anh vẫn chưa làm tốt thì anh không ngại làm tốt hơn.

 

Trương Thành Dương và Tưởng Nhạc Thiên vẫn đang ầm ĩ.

 

Hai người đã nói đến việc hôm Giáng Sinh phải tặng quà gì rồi, còn không quên kéo anh vào.

 

“Này, Thanh chó.” Trương Thành Dương chống tay xuống bàn của anh: “Giáng Sinh cậu có kế hoạch gì với Giang Tuyết Huỳnh không...”

 

Trương Thành Dương còn chưa nói xong.

 

Thiếu niên trước mặt đã cụp mắt giật bài thi về phía mình: “Tránh ra!”

 

Xem ra anh không cảm thấy hứng thú.