*Trong thần thoại Hy Lạp, Sisyphus hay còn có cách gọi khác là Sisyphos là vị vua của Ephyra. Ông đã bị trừng phạt vì sự xảo quyệt và gian dối của bản thân bằng cách buộc phải lăn một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh, họ bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá cho đến muôn đời.

 

Trì Thanh đi băng qua dãy nhà trệt thấp bé nhếch nhác.

 

Anh hạ tầm mắt xuống thật thấp, liên tục bước qua những vũng nước dưới chân và rác rưởi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, ngang qua hết quán hàng này tới hàng quán khác, ‘Quán ăn đêm Hâm Phúc’, ‘Món nướng Đông Bắc’, ‘Đồ xào Đầu Trọc’.

 

Những bảng hiệu chằng chịt cao thấp nằm xen vào nhau, đèn bảng hiệu xanh đỏ tỏa ra thứ ánh sáng tối mờ.

 

Khoảnh trời trên đỉnh đầu bị những sợi dây phơi sà thấp xuống chia năm xẻ bảy thành những khối nhỏ, áo ngực, qu@n lót rực rỡ được treo một cách hớ hênh trên đỉnh đầu.

 

Đây là một khu dân cư nghèo trong nội đô Nam Thành.

 

Thiếu niên bình tĩnh đi vào con ngõ nhỏ ngập đầy nước bẩn, bước tới trước một ngôi nhà nhỏ có treo biển ‘Cho thuê’, đi lên trên tầng hai, mở cửa ra.

 

Bà cụ Trì đang còng lưng xào rau trong phòng bếp nhỏ xíu. Trì Thanh bước tới, cúi đầu thành thạo giành lấy cái muôi xào: “Bà à, để cháu làm.”

 

Hơi dầu mỡ trong phòng bếp thực sự quá gay mũi đối với người già, ban nãy bà cụ còn cố gắng gượng làm nhưng cơ thể thực sự không đứng vững nổi nữa, bà ấy đấm lưng, cũng không từ chối.

 

Phòng khách nhỏ đến mức chỉ xoay người thôi cũng thấy vướng víu, huống hồ trong phòng khách còn được nhồi thêm một chiếc ti vi và tủ lạnh cũ kĩ, khoảng không gian dư ra chất đầy các thứ bao tải, giấy lộn, vỏ chai nước bỏ đi và một vài món đồ linh tinh khác.

 

“Tan học rồi à?” Bà cụ hỏi: “Sao hôm nay cháu về muộn thế?”

 

Thiếu niên lưu loát đảo khoai tây thái sợi trong nồi: “Dạ.”

 

“Giáo viên dặn dò chút chuyện nên dạy quá giờ ạ.”

 

Bà cụ đã lớn tuổi, trí nhớ suy giảm, không hề phát hiện ra cháu trai mặc một bộ đồ khác, còn hỏi: “Bà đợi mãi không thấy cháu về nên định xào trước mấy món chờ cháu về ăn.”

 

Mấy việc này vốn do Trì Thanh làm, thiếu niên không cho bà cụ tuỳ ý vào trong bếp.

 

Trì Thanh đổ khoai tây thái sợi ra đ ĩa, tiếp tục xào thêm hai món rau nữa: “Không cần đâu, để cháu về rồi nấu, thắt lưng của bà không khỏe mà.”

 

Anh nấu nướng xong xuôi mới bước tới đằng trước chiếc tủ nhét đầy đồ, lục trong đống giấy lộn ra một chai rượu đế đã gần hết, rót một chén rượu nhỏ, cụp mắt để nó lên mặt bàn nhỏ không có ai ngồi.

 

Bà cụ ngẩn người trong giây lát, lộ vẻ khó hiểu ra mặt: “… Thanh Thanh.”

 

Nhưng bà ấy không hỏi ra miệng.

 

Trước khi nhà họ Trì phá sản, bà cụ vốn là người thanh lịch, dịu dàng, nhã nhặn, không thích nói chuyện trong bữa ăn, đợi ăn xong, bà ấy mới hỏi: “Hôm nay cháu có nhiều bài tập không?”

 

Trì Thanh thu dọn bát đũa: “Bình thường ạ.”

 

Bà cụ thương cháu: “Cháu cứ để bát đũa ở đó đi, cháu đi học cả ngày rồi, để bà dọn cho.”

 

Anh mang bát đ ĩa tới chỗ bồn rửa bát, không để bà cụ có cơ hội làm: “Không cần đâu, bà cứ nghỉ ngơi đi ạ. Người cháu ám mùi dầu mỡ ghê lắm, dọn dẹp xong cháu tiện thể đi tắm luôn.”

 

Sau khi rửa sạch hết bát đũa, cất vào tủ bát, Trì Thanh mới vào phòng tắm để tắm rửa.

 

Bóng đèn tối mờ không có chụp đèn treo lắc lư trên đỉnh đầu, soi sáng những viên gạch men ố vàng khiến chúng trông càng bẩn thỉu hơn.

 

Anh nhanh chóng cởi chiếc áo phông trắng ra, cơ thể tái nhợt tr@n trụi của thiếu niên hiện lên trong gương, hàng mi dài và dày cụp xuống, nét mặt lạnh tanh.

 

Trước bồn rửa tay có để một con dao găm nhỏ, mũi dao lóe lên ánh sáng lạnh lùng, sắc bén dưới ánh đèn lờ mờ.

 

Thực ra, lúc này suy nghĩ trong đầu anh cũng rối bời.

 

Lúc xế chiều, Hứa Lê đột nhiên gọi anh lên trên sân thượng tỏ tình, rồi Phương Hiểu Linh tới. Bọn Ngô Tiệp đột nhiên xuất hiện, anh bị lột s@ch quần áo, chỉ còn độc mỗi chiếc quần xì, sau đó thì Giang Tuyết Huỳnh tới.

 

Tất cả những chuyện này cứ như thể một giấc mơ, anh mắc kẹt trong mơ, không biết mình phải làm gì hay là mình có thể làm được gì.

 

Trì Thanh bình tĩnh nhìn mình trong gương một lúc, sắc mặt của thiếu niên vẫn chán chường, lạnh nhạt như mọi khi.

 

Thế nhưng, trong lòng anh hiểu rõ, trạng thái của anh không hề bình tĩnh như những gì anh nhìn thấy qua gương, cũng không hề thờ ơ như anh tỏ ra ở trường.

 

Anh giống như một sợi dây thun đã kéo căng hết cỡ, chẳng biết sẽ đứt vào lúc nào.

 

Mũi dao xẹt qua vị trí trái tim, hàng mi cụp xuống, một cơn ớn lạnh rùng mình chợt thoáng qua.

 

Lưỡi dao nhấn xuống rồi lại buông ra. Trong cơ thể anh dường như có một con quái vật khiến toàn thân anh cảm thấy ngột ngạt.

 

Anh đột nhiên nhớ tới một bộ phim khoa học viễn tưởng kinh điển mình từng xem… ‘Quái vật không gian’.

 

Con quái vật này giống như con bọ trong lồ ng ngực ở bộ phim đó đang giãy giụa muốn đục thủng lồ ng ngực để chui ra ngoài.

 

Thế nhưng nó không có cách nào, không làm gì được, nó cảm thấy bất lực.

 

Anh không nghĩ ra được cách gì để con quái vật đó đục thủng được lồ ng ngực mình chui ra ngoài.

 

Trì Thanh nhìn con dao găm một lát, con dao găm dường như biến thành một chiếc lược sắt. Thời cổ có một biện pháp tra tấn tên là ‘chải rửa’, người bị tra tấn sẽ bị lột s@ch đồ, dội nước sôi, sau đó người ta sẽ cầm lược sắt cào lên cơ thể cho tới khi chỉ còn xương cốt trơ trọi.

 

Thiếu niên ngã xuống nền đất, máu chảy lênh láng thành sông.

 

Trong tưởng tượng của anh, con dao găm này dường như cũng biến thành một chiếc lược sắt cào từng nhát lên người, kéo từng lớp da thịt xuống, cho đến khi thả được con bọ trong ngực khiến lòng anh ngột ngạt tới tột cùng ra ngoài.

 

Vết nước biến mất khỏi mặt gương, anh vứt con dao găm vào bồn rửa mặt, đi vào phòng bên cạnh, mở vòi hoa sen lên.

 

...

 

Hơi ấm trong phòng tắm dần bay hết, Trì Thanh mở cửa ra, không lập tức đi làm bài tập ngay rồi đi ngủ như trước đây mà đi sang một gian phòng ngủ nhỏ hẹp khác trước.

 

Bà cụ ngồi trong phòng khách xem ti vi một lát.

 

Trì Thanh lẳng lặng nhìn cửa phòng ngủ một hồi, mới mấy hôm trước, trong đó vẫn còn sáng lên ánh đèn mờ.

 

Anh xách thùng rác lên, bảo với bà cụ mình đi ra ngoài đổ rác nhưng trước khi đi ra ngoài, anh lại xách theo cả chai rượu đế đã sắp hết kia.

 

Thực ra anh không thích uống rượu lắm nhưng có lẽ là do trong các tác phẩm văn học, phim truyện, người ta vẫn thường hay mượn rượu giải sầu, cho nên khi con người ta cảm thấy đau khổ, cho dù là một người không uống rượu thì cũng không nhịn được mà chọn nâng chén lên như lựa chọn số một của mình.

 

Anh cứ thế ngồi trên bậc cầu thang uống hết ngụm này tới ngụm khác cho tới khi chai rượu đế bị uống hết nhẵn.

 

Có người đi ngang qua nhìn thấy anh, thiếu niên cụp mắt xuống, khuôn mặt trắng trẻo nhiễm hơi men trở nên đỏ au, mái tóc mới gội xong hẵng còn ướt sũng phủ lên trán khiến anh giống như một con chó con.

 

Chỗ này cứ đến tối là lại có rất nhiều chó hoang, nếu xui xẻo bị công nhân công trường kế bên bắt được thì sẽ phải đi canh công trường cho người ta, bao giờ xây xong, người ta sẽ giết thịt ăn. Con nào tốt số thì còn có thể chui rúc trong đêm tối của thành phố này, trốn tránh các đội bắt chó thả rông, may mắn thì sống được một hay hai năm, tuổi thọ của chó hoang luôn ngắn ngủi như vậy.

 

Trì Thanh cứ thế ngồi lặng người suy nghĩ miên man, nghĩ tới vũng nước đọng, nghĩ tới ánh trăng, nghĩ tới số phận của những con chó hoang.

 

Mãi tới khi một tiếng nghẹn ngào khe khẽ thu hút sự chú ý của anh.

 

Thiếu niên ngước hàng mi dài lên, nhìn về phía phát ra âm thanh, cách chỗ anh một quãng ngắn, không biết có một con chó con lông vàng chui ra ngoài từ lúc nào.

 

Con cún con rụt rè bước tới, vẻ mặt đầy đau đớn. Trông nó có vẻ giống chó lai giữa giống Golden với giống chó ta, đôi mắt nhỏ tròn xoe, da lông dính bết lại với nhau, mình mẩy bẩn thỉu, chân đi khập khiễng, trông hết sức đáng thương.

 

Một người một chó nhìn nhau, Trì Thanh thờ ơ chuyển mắt nhìn đi hướng khác, quẳng vỏ chai rượu vào trong thùng rác, xoay người đi lên trên tầng.

 

Cún con loạng choạng đuổi theo mấy bước, đi đến đầu cầu thang tối om, nó thoáng chần chừ, kêu lên một tiếng khe khẽ rồi xoay người bỏ đi.

 

Hôm sau, Trì Thanh dậy thật sớm.

 

Có lẽ là vì đã đưa ra được quyết định nên tâm trạng của anh chưa bao giờ bình thản như hôm nay.

 

Trước hết, anh quét sạch sẽ trong nhà, ngoài nhà một lượt, sau đó lau lại bằng chổi lau nhà, góc tường, khe tường, các góc khuất ít khi được dọn dẹp đều được dọn dẹp đâu vào đấy, xong xuôi anh chuyển nồi cháo mới nấu xong sang chế độ giữ ấm.

 

Anh làm rất nhẹ tay nhẹ chân nhưng bà cụ ngủ không sâu nên anh gần làm xong thì bà ấy dậy.

 

Ra khỏi cửa phòng thấy nhà cửa sáng sủa, sạch sẽ, bà cụ ngạc nhiên: “Sao cháu dậy sớm thế?”

 

Trì Thanh cũng đã làm xong hòm hòm, anh để khăn lau trong tay xuống, đáp: “Hôm qua cháu đi ngủ sớm, nay dậy không có việc gì làm nên muốn lau dọn nhà cửa một lượt.”

 

Mặc dù bà cụ rất vui nhưng bà ấy cũng thương cháu, bà ấy vội nói: “Được rồi, cháu cứ để đó đi, lo sửa soạn đi học đi chứ.”

 

Ra đến cửa, Trì Thanh dừng bước, hàng mi đen dày dài cụp xuống: “Cháu đi đây ạ.”

 

Bà cụ làm tiếp việc anh đang làm dở, vừa lau bàn vừa nói: “Cháu đi đi.”

 

Thế nhưng, không hiểu sao thiếu niên vẫn đứng không nhúc nhích, anh nói lại một lần nữa: “Cháu đi thật đây.”

 

Bà cụ ngạc nhiên: “Đi đi, sao vậy? Cháu quên đồ à?”

 

“Bà ơi.” Trì Thanh đột nhiên gọi bà ấy.

 

“Hả?”

 

Thiếu niên im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn không nói gì: “Không có gì ạ.”

 

Anh nói sang chuyện khác: “Cháu mới quét dọn nhà một lượt rồi, sau này bà đừng làm mệt quá, còn chuyện của ông nội, cháu đoán chắc mấy hôm nữa là cha cháu sẽ về ngay thôi.”

 

...

 

Rời khỏi khu làng trong đô thị, Trì Thanh tới trường Trung học cơ sở Nam Thành.

 

Lúc này đang là giờ cao điểm buổi sáng, các học sinh tốp năm tốp ba chạy về phía tòa nhà giảng dạy. Trên đường đi, Trì Thanh đột nhiên nhớ tới tác phẩm nổi tiếng của nhà văn người Pháp Albert Camus mang tên ‘Thần Thoại Sisyphus’.

 

“Chỉ có một vấn đề triết học thực sự nghiêm túc và đó là tự sát.”

 

“Loại hành vi này có thể sánh ngang với một tác phẩm vĩ đại được ấp ủ trong sự tịch mịch của tâm hồn.”

 

Kể từ khi gia đình xảy ra biến cố đến giờ.

 

Từ năm lớp tám đến năm lớp chín.

 

Rồi từ khai giảng tới giờ.

 

Anh sống ngày qua ngày giữa tiếng còi xe ô tô, giữa mùi hương của những mẻ bánh rau hẹ, giống như những người tự sát, ở một nơi hẻo lánh không muốn để người khác biết, anh lẳng lặng hoàn thiện những nghĩ suy, thức tỉnh, ngoan cố chống lại toàn bộ quá trình hết sức hoang đường này. Mỗi nhánh nhỏ trong chuỗi logic biện luận của anh không thua bất kỳ một nhà văn nào đang cẩn thận suy nghĩ nên một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời.

 

Đây là tác phẩm vĩ đại thuộc về riêng anh.

 

Trì Thanh lẻ loi một mình đi lên trên tầng, khi đi ngang qua cửa phòng học của lớp 9A3, anh vẫn không dừng bước.

 

Cứ thế đi thẳng lên trên sân thượng.