"Tiểu Tiểu, uống rượu." Tương An Tư đưa ly rượu đã bị bỏ thuốc cho Nghiêm Tiểu Tiểu, nhưng không ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu lại từ chối.

"Tớ không uống rượu đâu..." Nghiêm Tiểu Tiểu xua tay, ngay cả bia cậu còn chưa bao giờ uống nữa là.

"Rượu này ngon lắm, uống thử một ngụm thôi." Tương An Tư dí ly rượu vào sát miệng cậu, nhất định phải bắt cậu uống một ngụm cho bằng được.

"Không ngon gì hết, tớ không muốn uống nữa." Nghiêm Tiểu Tiểu nhăn mặt nhăn mày, Tequilla quá khó uống, cậu thấy cay gần chết, thật không biết bạn thân uống được bằng cách nào nữa, còn nói uống ngon lắm mới ghê chứ.

"Được, không ép cậu nữa, không uống thì không uống. Tự dưng tớ muốn đi toilet, cậu ngồi đây chờ tớ nha." Tương An Tư gật đầu, đứng dậy rời đi.

Cậu ta đã cho Nghiêm Tiểu Tiểu uống thuốc kích tình, chỉ cần Nghiêm Tiểu Tiểu uống một ngụm thì cũng đủ cho dục vọng tới đốt người, hiện tại cậu ta phải tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

"Ừ, nhanh trở lại nhé." Nghiêm Tiểu Tiểu không hề phát hiện mình đã uống phải thuốc kích tình, càng không nghĩ tới bạn thân không phải là đi toilet, mà là đi đẩy mình vào địa ngục.

Tương An Tư đi rồi, Nghiêm Tiểu Tiểu chỉ có một mình, ánh mắt dâm uế của bọn đàn ông vẫn luôn tơ tưởng cậu càng thêm rõ ràng, như thể đang canh thời cơ xông lên, bắt cậu để ăn thịt...

Phút chốc, từ túi quần có tiếng đàn du dương cầm dễ nghe truyền đến, Nghiêm Tiểu Tiểu nhanh tay bắt di động.

"Tiểu Tiểu, em đang ở đâu vậy? Ồn quá."

Giọng nói dịu dàng tao nhã giúp cho Nghiêm Tiểu Tiểu thả lỏng thần kinh căng thẳng nãy giờ được một chút, thành thật trả lời: "Em đang ở một quán bar tên là Kiss Guns."

"Sao tự dưng lại đến Kiss Guns, mau rời khỏi nơi đó, nơi đó là..." Giọng nói của Thiệu Đại Hổ lập tức thay đổi, lo lắng nói, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu mới nghe được một nữa thì điện thoại đã bị người khác giựt lây

Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức ngẩng đầu, người lấy di động của cậu là một ông béo hơn năm mươi tuổi mang dáng vẻ ăn không ngồi rồi. Trên người gã đeo đầy trang sức bằng vàng, cả người đầy tục khí, phía sau có hai vệ sĩ mặc áo đen đi theo, nhìn dáng vẻ của gã hình như là ông chủ quán bar này.

Nghiêm Tiểu Tiểu đã đoán đúng, ông già xấu xí dữ tợn kia chính là ông chủ của Kiss Guns, nói một cách quen thuộc hơn thì chính là "Tú Bà", dưới tay nuôi rất nhiều cậu trai bao, là một kẻ cực kỳ đáng sợ.

Nhìn cặp mắt tràn đầy tính toán như là đang xem hàng hoá để cẩn thận đánh giá mình, nói rõ hơn là đang đánh giá mình được bao nhiêu giá trị, Nghiêm Tiểu Tiểu rất không thoải mái, vừa định lên tiếng nói gã trả lại di động thì gã đã dữ tợn mở mồm: "Là hàng ngon, hôm nay kiếm được khá lắm."

Lúc Nghiêm Tiểu Tiểu còn đang nghi ngờ gã nói thế là ý gì thì gã đã ra lệnh cho hai tên cường tráng phía sau: "Đem nó lên sân khấu, tao muốn hôm nay phải có trò vui."

Nghiêm Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng đã bị hai tên cường tráng lôi đến trước sân khấu. Chàng thanh nhiên đang ca hát trên đó hướng Nghiêm Tiểu Tiểu lộ ra một nụ cười cổ quái rồi đi xuống, chuyển nhượng sân khấu lại cho ông chủ toàn quyền xử lý.

"Mấy ông muốn làm cái gì? Mau thả tôi ra!!" Nghiêm Tiểu Tiểu thét lớn, dùng sức giãy dụa. Mặc dù không biết họ định làm gì mình, nhưng nhất định không phải là chuyện tốt.

"Câm miệng, cấm ồn ào!" Gã chủ mắng, cầm microphone cười nói với những vị khách bên dưới, "Chúc quý vị một buổi tối tốt lành, đêm nay chúng tôi có một món hàng mới muốn đấu giá, chính là cậu thiếu niên phương Đông xinh đẹp này. Xin mời ra giá, vẫn là quy tắc cũ, khởi điểm là 500 Bảng Anh. Cậu ta đã được cho uống thuốc, rất nhanh sẽ trở nên dâm đãng, cho nên vị nào có được cậu ta sẽ được hưởng thụ đủ."

Hễ có cậu bé nào xinh đẹp đến tay, gã chủ sẽ lập tức mở cuộc đấu giá tại Kiss Guns, mượn cơ hội này kiếm thêm chút đỉnh, trước đây bán đấu giá toàn là người Anh, Nghiêm Tiểu Tiểu chính là người ngoại quốc đầu tiên.

Cả quán bar lập tức sôi hừng hực, những vị khách đã sớm thèm thuồng nước dãi chảy dài ba tấc thì kích động vô cùng, lập tức có kẻ huýt sáo ra giá. "Được! Tao đã sớm muốn đ* nó, không ngờ nó cũng được ra bán, thật sự là quá tốt, tao ra 550 Bảng Anh!"

"Tao ra 600 Bảng Anh."

"Tao ra 700."

"Tao ra 800...."

Khách hàng ở đây ai cũng muốn có được Nghiêm Tiểu Tiểu, đêm nay có thể tận tình đùa giỡn thiếu niên đến từ nước khác, muốn biết liệu cơ thể của người phương Đông có phải càng mê người hơn so với của người phương Tây không. Huống chi gã chủ còn nói nó bị hạ dược, lúc chơi đùa chắc chắn sẽ càng hăng hái....

Nghiêm Tiểu Tiểu sợ ngây người, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, cậu lúc nào nói mình bán đấu giá chứ, những người này có phải bị điên rồi hay không. Gã chủ còn nói cậu bị bỏ dược, sau khi vào đây cậu cùng lắm cũng chỉ nhấp một ngụm do bạn thân đưa, chẳng lẽ...

Không, không thể nào, bạn thân sao có thể bỏ thuốc mình được, nhưng từ lúc cậu ấy đi toilet đã khá lâu rồi, sau còn chưa quay lại?

"Tiên sinh, ngài có lầm chỗ nào không? Tôi chưa bao giờ nói sẽ bán mình cả, ngài thả tôi đi đi." Nghiêm Tiểu Tiểu lo lắng nói với gã chủ, định ra tay với hai gã áo đen cường tráng đang xách mình, nhưng lại phát hiện cả người mềm yếu vô lực, trong thân thể bỗng dưng có một cỗ khô nóng khác thường.

Nghiêm Tiểu Tiểu trong lòng kinh hãi, sao có thể như vậy, cảm giác này, cậu rất quen thuộc, nó chỉ xuất hiện lúc cậu phát tình, xem ra cậu thật sự bị bỏ thuốc....

Hết chương 52.