S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 5 - Chương 7: Vương quốc bóng đêm

Bạch Ngọc Đường ngồi chờ trong xe, thấy Triển Chiêu vênh mặt ra khỏi quán cà phê, lao vào xe, sập cửa, bộ dạng y hệt một con mèo thành công cào người, đắc thắng trở về.

“Thế nào Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường bật cười, “Bình thường toàn bắt nạt người khác, hôm nay gặp đối thủ hửm?”

Triển Chiêu trừng con chuột kia, “Tôi bắt nạt ai, có mà cái người trong kia í!”

“Thu hoạch được gì rồi?” Bạch Ngọc Đường khởi động xe, lái về hướng cảnh cục.

“Lưu được số điện thoại, có chuyện cần giúp thì cứ tìm ông ta, thế có tính là thu hoạch không?” Triển Chiêu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên “A!” một tiếng.

“Sao thế?” Bạch Ngọc Đường quay sang hỏi anh.

“Ừm…” Triển Chiêu nhìn khắp chung quanh, “Vừa rồi hình như tôi thấy…”

“Thấy gì?” Bạch Ngọc Đường dừng xe lại.

“Là Cá Chạch buổi trưa ấy.” Triển Chiêu chưa chắc chắn lắm, “Trời tối quá, nó cũng đen xì, tôi chỉ thấy cái dáng thôi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng Triển Chiêu chỉ, bên đó là một dãy phố buôn bán, trong đó có một tòa nhà có kiến trúc khá bắt mắt, bên trên trưng biển neon —– Vương Quốc Bóng Đêm, hình như là một quán bar.

Đúng lúc đó, một cảnh sát giao thông đi tới gõ vào kính cửa sổ xe Bạch Ngọc Đường, “Chỗ này không cho phép đỗ xe!”

Bạch Ngọc Đường xuất thẻ cảnh sát cho anh ta nhìn, nói là đang thi hành nhiệm vụ, sẽ đi ngay lập tức.

Cảnh sát giao thông gật đầu, vừa định rời đi thì bị Bạch Ngọc Đường gọi lại.

“Kia là chỗ thế nào?” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Vương Quốc Bóng Đêm, hỏi.

“À…” Anh cảnh sát đáp, “Vương Quốc Bóng Đêm là một câu lạc bộ.”

“Kiểu câu lạc bộ gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừm… Tôi cũng chỉ nghe nói thôi.” Anh cảnh sát ghé lại gần: “Bề ngoài thì đó là một quán bar, nhưng thật ra là một câu lạc bộ cá cược đấu vật.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, gật đầu. Sau khi người cảnh sát giao thông rời đi, cả hai tiếp tục lái về cảnh cục.

“Có lẽ tôi nhìn nhầm rồi.” Triển Chiêu xoa xoa ấn đường, “Cái chỗ như thế không phải là chỗ cho trẻ con đi vào.”

“Ừ…” Bạch Ngọc Đường gật đầu không nói gì thêm, tập trung lái xe, nhưng lại thoáng thấy ngờ vực.

Lúc cả hai trở về văn phòng, tất cả mọi người đang ngồi quanh một bàn làm việc.

“Làm trò gì vậy?” Bạch Ngọc Đường đi vào.

“Sếp, bọn em đang đố Bạch Trì.” Triệu Hổ hớn hở đáp, “Cậu ta mà nhớ hết bản đồ toàn thành phố S thì còn hữu dụng hơn cả GPS (1).”

(*) GPS:Global Positioning System – Thiết bị định vị toàn cầu.

Bạch Ngọc Đường cười, nhưng Triển Chiêu bên cạnh lại sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn anh, “Sao vậy?”

“Khu vực Vương Quốc Bóng Đêm… Xem ra cũng có hệ thống đường ngầm kiểu cũ dưới lòng đất.” Triển Chiêu nói.

“Vương Quốc Bóng Đêm?” Mã Hán đột nhiên chau mày, nói, “Tôi có nghe thủ hạ của Ngô Cường nhắc tới cái tên này, người đó nói trước khi Ngô Cường chết đã từng đến Bóng Đêm… Bóng Đêm này và Vương Quốc Bóng Đêm liệu có phải là một không?”

“Ở đây cũng có!” Vương Triều tìm kiếm trong túi vật chứng, rút ra một chiếc túi đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Sếp, anh xem, cái này lấy được từ ví của Hắc Ngư.”

Bạch Ngọc Đường cầm nhìn, đó là một hộp diêm, vỏ màu đen, chữ màu đỏ —- Vương Quốc Bóng Đêm.

“Sếp, khu vực đó thuộc phạm vi của Trần Tiệp.” Tưởng Bình tra cứu tài liệu, “Câu lạc bộ ấy chắc tám chín phần là của cô ta.”

Mắt mọi người đều sáng ngời lên —- Tìm được điểm chung rồi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại hỏi: “Chứng cứ chuyển giao hết cho tổ xã hội đen rồi mà, sao lại còn ở đây?”

Tưởng Bình cười khan hai tiếng, đáp: “Lúc nãy em đi đưa, người của Lam đội trưởng nói cách bọn họ phá án khác với chúng ta. Người ta là chuyên gia, mấy cái thứ lặt vặt này thì xin chúng ta rảnh rỗi, bỏ tí tâm trí, thu thập thêm chút nữa hẵng mang sang.”

Triệu Hổ vừa nghe xong lập tức bùng nổ: “Cái gì??! Trước kia tôi đã từng làm việc với tên họ Lam kia, cái thằng cảnh sát nhỏ mọn, điều tra còn sĩ diện, ông đây năm lần bảy lượt suýt teo trong tay nó, còn lắm điều.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Mặc kệ hắn, chúng ta điều tra là chuyện của chúng ta, nhưng mà các cậu cũng nên nhớ, khi phá án phải cố gắng hết sức, đừng gây xung đột.”

Dặn dò cả đội xong, Bạch Ngọc Đường đưa mắt ra hiệu với Triển Chiêu, “Đi, Miêu Nhi, chúng ta dạo qua cái câu lạc bộ đó xem sao.”

Thấy hai người rời đi rồi, Trương Long mới vỗ vai Triệu Hổ: “Đừng tức nữa, cậu không biết đó thôi, Lam Thành Lâm có thù riêng với sếp nhà mình.”

“Thù riêng gì?” Tất cả đều tụm đầu lại.

“Trước khi SCI được thành lập, hoành tráng nhất có phải đội trưởng đội Hình sự không?” Trương Long nói, “Vốn vị trí đó sẽ được thuộc về Lam Thành Lâm, nhưng mà cục trưởng Bao lại giao cho sếp nhà mình. Lúc đó sếp mới xuất ngũ, cho nên Lam Thành Lâm không phục, cố chấp nói rằng đó là nhờ mối quan hệ của cha sếp với cục trưởng Bao. Nhưng mà sau khi sếp công tác được nửa năm, cả cảnh cục đều phục, còn cứu cả tổ xã hội đen một lần.”

“Chuyện ấy thì tôi từng nghe rồi.” Mã Hán cũng hào hứng nói, “Lúc tôi còn ở đội Phi Hổ, nghe nói tổ trưởng tổ xã hội đen phán đoán sai tình huống, nhất quyết cho rằng trong một ga-ra ở ngoại ô có bang phái giao dịch, rồi đội trưởng nhà mình chạy như bay tới khăng khăng ngăn người, thiếu chút nữa thì đánh lộn với Lam Thành Lâm. Tiếp đó thì cái ga-ra kia nổ.”

“Chính thế!” Vương Triều gật đầu, “Cứu hơn hai chục mạng tổ xã hội đen đấy!”

“Thế tại sao Lam Thành Lâm không bị phạt?” Tưởng Bình không hiểu, “Gây sai lầm lớn thế kia mà?”

“Ha ha.” Trương Long cười, “Nếu mà bị phạt thì tất cả tổ viên của cái tổ đó phải bị phạt tất. Đội trưởng cứu bọn họ xong thì lái xe đi luôn, cũng không nói với ai, người biết chuyện cũng chỉ biết thế, không nhắc lại.”

“… Tôi hiểu rồi, nói cách khác là từ đó thằng nhãi họ Lam không trị được thuộc hạ, cho nên ghi hận chứ gì.” Triệu Hổ bĩu môi, quay mặt đi thì thấy Bạch Trì đang ngây ngẩn. Anh bèn vỗ cậu một cái, “Sao thể tiểu quỷ, nghe sự tích huy hoàng về thần tượng đến ngu rồi hả?”

Bạch Trì ngô nghê, không đầu không đuôi hỏi: “Vì sao anh Triển Chiêu lại biết Vương Quốc Bóng Đêm có tầng hầm ngầm? Anh í mới nhìn thoáng bản đồ thôi mà.”

Mọi người sau khi hiểu được Bạch Trì đang nói về cái gì, không nhịn được bật cười. Mã Hán vỗ vỗ vai cậu: “Chú em còn non lắm… Phải tiếp tục cố gắng.”

Vương Triều kéo ghế lại ngồi, vẫy Bạch Trì: “Lại đây, anh kể cho cậu chiến tích huy hoàng của tiến sĩ Triển.”

………

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lái xe tới “Vương Quốc Bóng Đêm”.

Đẩy cửa ra, bên trong cũng không đến nỗi ngột ngạt như tưởng tượng, một quán bar rất bình thường, bày trí khá tao nhã.

Hai người họ đi vào, không ngồi xuống cũng không gọi rượu. Họ đứng ở trung tâm quan sát xung quanh. Vẻ ngoài của cả hai đều hơn người, cho nên rất gây chú ý.

Lúc này, một người bồi bàn đi tới: “Xin hỏi hai anh cần gì?”

Bạch Ngọc Đường nhìn bồi bàn một cái, quay sang hỏi Triển Chiêu: “Thằng cha Hồng già bị mù rồi, thế nào mà bảo ở đây có trò vui, đâu ra?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, lắc đầu.

“Hai anh là anh Hồng giới thiệu ạ?” Bồi bàn vội vàng cười nói: “Không phải lầu một, lầu dưới cơ.” Nói rồi, dẫn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xuống dưới lầu.

Được một tấm bình phong che kín, đó là cầu thang bí mật. Đi xuống theo bồi bàn, tiếng nhạc thật đinh tai nhức óc.

Từ cầu thang đã thấy sàn nhảy cách đó không xa, trai gái có cả, nhìn một cái là biết phần nửa chơi thuốc, tất cả đều điên điên khùng khùng. Bạch Ngọc Đường cau mày, còn Triển Chiêu lần đầu đến một nơi thế này, gương mặt bừng lên hứng phấn, lòng thầm reo —- Wow ~ Là trai nhảy nha, mặc ít quá đi ~ U là hai dây nha

~Bạch Ngọc Đường quay đầu trừng anh —- Không được nhìn!

Triển Chiêu lườm —- Không nhìn thì không nhìn.

Bồi bàn đứng dưới chân cầu thang: “Là ở đây.” Nói rồi, chỉ sàn nhảy.

“A…” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Cậu nghĩ tôi là con nít?”

“Dạ?” Vẻ mặt bồi bàn như không hiểu, đang định tán thêm vài câu thì một cơn gió lướt qua mặt. Đến khi ngộ ra, đã thấy nắm đấm của Bạch Ngọc Đường cách chóp mũi mình có nửa cm.

Nuốt nước bọt, bồi bàn cười cười: “Ra là người trong nghề… Có mắt như mù rồi, phải xuống thêm một tầng nữa.” Nói xong, vội vã đưa hai người xuống tiếp.

Xuống đến nơi, bước vào một hành lang dài, hai người ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, mùi này rất đặc biệt, dường như có thể khơi dậy ham muốn bạo lực nguyên sơ nhất của con người. Triển Chiêu nhíu mày, thò tay vào túi lấy một viên kẹo cao su đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy, bóc ra cho vào miệng. Sau khi vị bạc hà từ đầu lưỡi xộc lên não, Bạch Ngọc Đường mới nhận ra sự khác biệt. Cái mùi ban nãy thực nguy hiểm, có thể khiến người ta chỉ muốn dùng nắm đấm nói chuyện, có ý nghĩ muốn phá hoại mọi thứ. Được hương bạc hà xông xong, kiểu ý nghĩ đang phát nhiệt như thế cũng dần dần biến mất.

Triển Chiêu cũng nhét một viên vào miệng, gật đầu với Bạch Ngọc Đường —- Cái mùi này có vấn đề!

Bồi bàn dẫn hai người tới trước một cánh cửa sắt, gõ nhẹ ba tiếng lớn, hai tiếng bé lên cửa, lập tức “két” một tiếng, cửa được mở ra. Bồi bàn đưa tay làm động tác mời hai người vào rồi xoay người rời đi.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi qua cổng, thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai đều sửng sốt.

Đây là một không gian rất lớn rất rộng, chia thành nhiều khu. Có khu vực có võ đài, trên võ đài đang đấu quyền anh. Chỗ khác có lồng sắt, bên trong là hai người cao to, tay không đánh nhau, có lẽ đang đấu vật. Ở một khu vực nữa, hai bên không có dụng cụ bảo vệ, ai nấy đều xây xước, nhưng họ chẳng những không biết mệt mà còn càng điên cuồng; hơn nữa, người vây xung quanh theo dõi cũng kích động một cách không bình thường.

Triển Chiêu ghé gần lại tai Bạch Ngọc Đường: “Do mùi kia tạo ảo giác hưng phấn, có thể khiến người ta trở nên nóng nảy bạo lực.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn quanh. Phía trước có một tầng lửng, được sắp các trận đánh. Hai bên còn có bảng điểm —- Xem ra mang hình thức cá cược. Nói trắng là giống những trận đấu mãnh thú thời La Mã cổ, chỉ khác ở đây là đấu người.

“Tiểu Bạch!” Triển Chiêu đột nhiên chỉ tay, một đứa bé nam bưng khay trà đi qua, tuy quần áo đã được thay thành bộ bồi bàn, nhưng liếc một cái vẫn nhận ra đó là Cá Chạch.

Đúng lúc đó, Cá Chạch cũng đã thấy hai người. Phản ứng đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức xoay người bỏ chạy.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau, định đuổi theo, nhưng phía trước có rất nhiều người, hơn nữa cả đám đều đang trong tình trạng rất kích động. Một kẻ vừa xoay ra thì đụng phải Bạch Ngọc Đường. Gã thực cao to, giơ tay tóm lấy vai anh, còn chưa mở mồm móc mỉa được câu nào đã bị Bạch Ngọc Đường bắt cổ tay quăng ngã. Gã to con bay lên không, rất mất hình tượng, té dúi dụi.

Triển Chiêu chép chép miệng, phản ứng của Bạch Ngọc Đường hoàn toàn là do bản năng! Triển Chiêu đã sớm phát hiện, có lẽ là do luyện võ, tính cảnh giác của Bạch Ngọc Đường cực kỳ cao. Ngồi thôi cũng phải chọn một tư thế có thể tấn công hay phòng thủ bất kỳ lúc nào. Giờ đang là thời điểm dây thần kinh căng nhất, chụp vai con chuột đó là nhất định là thích ăn đập. Triển Chiêu kết luận —- Đây còn là phản xạ có điều kiện nhờ tính cuồng sạch sẽ, đã nói từ trước là tên này bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà.

Gã to con chật vật mãi mới đứng dậy được, nhổ một bãi nước bọt, nhìn Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới một lượt, sau đó ngoắc ngoắc tay, bộ dạng như muốn so chiêu.

Những kẻ khác cũng phát giác có sự bất thường ở đây, tò mò xúm lại. Lúc này, Cá Chạch đã chạy mất bóng, Bạch Ngọc Đường nhìn những gã to con, vẻ mặt đầy khiêu khích trước mặt, trong đầu lóe lên một ý tưởng.

Anh cởi áo khoác, xoay người đưa cho Triển Chiêu. Triển Chiêu lập tức hiểu ý, Bạch Ngọc Đường muốn dụ kẻ quản lý xuất hiện, trực tiếp hỏi về Cá Chạch. Triển Chiêu cầm áo của Bạch Ngọc Đường, tay nắm lại: “Tiểu Bạch cố lên!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, từ nhỏ đến giờ, mỗi lần anh đánh lộn Triển Chiêu đều cầm đồ cho anh. Mà thú vị hơn cả là Triển Chiêu chưa từng khuyên ngăn, ngược lại còn đứng bên cổ vũ “Tiểu Bạch cố lên” với vẻ mặt rất phấn khích.

Vóc dáng Bạch Ngọc Đường cân xứng, nhìn vẻ ngoài thì thấy hơi gầy. Nhưng chỉ có Triển Chiêu là biết, lột sạch ra thì đầy cơ bắp, dẻo dai y roi da!

Đối thủ của Bạch Ngọc Đường đứng dậy, gã phải to gấp hai lần anh, khoa trương bóp bóp tay, bóp bóp cổ để các khớp xương kêu răng rắc.

Triển Chiêu vừa nhìn đã biết kẻ này không chuyên, tất cả các khớp của Tiểu Bạch chả cần bóp, vẩy thôi đã kêu rền rồi.

Bạch Ngọc Đường không thực hiện động tác khởi động, chỉ hơi giật cổ, kéo theo là cả người phát ra tiếng động rất khẽ, động tác thực đẹp. Chính lúc này, từ trên lầu, ai đó đột nhiên huýt sáo. Mọi người ngẩng đầu nhìn, đó là một người ngoại quốc tóc dài, mặc sơ mi hoa hòe hoa sói, thong dong ngồi trên ghế hứng thú quan sát. Cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người —- Là Eugene, sao hắn lại ở đây?

Eugene huýt sáo xong, nói với mấy người đang đứng gần võ đài quyền anh: “Lấy găng đến đây, loại 16 ounce (*).”

Có tiếng cười vang lên, vài kẻ thích hóng hớt cầm bao tay đến đưa cho gã to con. Gã vừa định nhận, lại nghe Eugene bật cười ha ha: “Không phải cho anh ta, là đưa cho cậu ấy.” Nói rồi, chỉ Bạch Ngọc Đường, nhìn gã to con kia: “Tay không, tôi sợ cậu ấy đánh chết anh!”

* Lời tác giả: Găng đấu quyền anh hẳn mọi người đã biết, còn ounce (oz) là trọng lượng của găng, nói cách khác là độ dày. Trong thi đấu quyền anh chuyên nghiệp có các loại 8oz, 12oz và 16oz. Độ dày càng lớn thì khi trúng đòn càng đỡ đau.

Eugene để Tiểu Bạch mang găng tay ý là sợ gã to con kia trúng một phát thì chết luôn mất.

(*) ounce: Ký hiệu là oz (1oz = 28.35g). Trong truyện, 16oz là cỡ găng tay đấu quyền anh phù hợp với người có số cân nặng từ 120lbs – 150lbs (1lbs = 0.45kg).