Chạng vạng ngày hôm sau, Phương Đường và Hứa Ánh Dương lái xe trở về nhà ba mẹ cậu ở thành phố kế bên.

Đây đã là lần thứ hai Hứa Ánh Dương tới nơi này, nhưng chính thức vào cửa thì lại là lần đầu tiên. Thế nên cho dù Phương Đường nói không cần thiết nhưng anh vẫn khăng khăng mua rất nhiều hoa quả nhập khẩu và hai chai rượu ngon tới biếu hai vị phụ huynh.

Lần đầu chính thức ra mắt ba mẹ vợ, nói không căng thẳng thì đương nhiên là giả.

Hứa Ánh Dương từng gặp mẹ Phương rồi, bà cười rất vui vẻ niềm nở đón bọn họ vào nhà, ba Phương thì ngồi trong phòng khách xem bản tin thời sự, khi Hứa Ánh Dương chào hỏi thì ông cũng chỉ nói một câu mời ngồi, sau đó lực chú ý lại chuyển về trên TV.

Phương Đường làm mặt quỷ với Hứa Ánh Dương, trong lòng biết ba cậu đang cố ý tự cao tự đại, cũng lười vạch trần ông.

Hứa Ánh Dương buông quà trong tay xuống, hiếm thấy cũng có lúc ngại ngùng: “Con cũng không biết chú dì thích gì cho nên chỉ mua vài thứ đơn giản thôi ạ.”

“Thằng bé này khách sáo quá, đến nhà ăn cơm còn mua nhiều thứ vậy làm gì?” Ngoài miệng thì mẹ Phương nói như thế, nhưng trong lòng đối với sự lễ phép khéo léo của anh lại rất hài lòng.

Bà đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, đợi ba Phương xem xong tin tức liền gọi mọi người vào ăn. Ba Phương cầm chai rượu mà Hứa Ánh Dương mua đến nhìn qua một lượt, mở một bình rồi hỏi anh: “Anh có thể uống bao nhiêu?”

“Anh ấy không……”

“Hai lạng ạ.”

Phương Đường vừa định nói ‘Anh ấy không uống được rượu đế’ liền bị Hứa Ánh Dương ngắt ngang, còn nhéo bàn tay dưới bàn của cậu. Ba Phương cũng không hỏi nhiều, cầm chén rượu đến rót cho Hứa Ánh Dương một ly.

Phương Đường cười ngượng ngùng: “Con cũng uống một ly với.”

Ông Phương không để ý tới cậu, Hứa Ánh Dương nâng chén: “Con xin phép kính chú một ly ạ.”

Vị rượu nóng bỏng kích thích dọc theo yết hầu lan tràn tiến vào trong dạ dày, Hứa Ánh Dương cơ hồ là nhắm mắt nuốt xuống. Anh lớn lên ở nước ngoài, chủ yếu chỉ uống bia và rượu vang, rượu đế thì anh chưa từng chạm qua, nhưng vì lấy lòng cha vợ thì dù cho có phải uống thuốc độc cũng phải một ngụm nuốt sạch.

Phương Đường lo lắng nhìn anh, trong lòng không khỏi thầm trách ba mình cố ý làm khó người ta, bà Phương gắp mấy đũa thức ăn cho hai người bọn họ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ăn gì trước đi đã, rượu thì cứ chậm rãi mà uống.”

Phương Đường cũng nhanh chóng gắp đồ ăn cho Hứa Ánh Dương, để anh ăn nhiều một chút tạm lót dạ.

Bữa cơm hôm nay Hứa Ánh Dương thật sự ăn rất gian nan, lo lắng và cẩn thận, chỉ sợ ba mẹ Phương Đường đưa ra dị nghị gì với chuyện của họ. Ấy vậy mà sắc mặt ba Phương cực kỳ nghiêm túc, nhưng lại chỉ con trai mình rồi hỏi Hứa Ánh Dương một câu ‘lạc quẻ’ vô cùng: “Thằng nhóc này từ nhỏ đã bị người trong nhà chiều hư, cái gì cũng không biết, đầu óc lại chẳng thông minh chút nào, anh nhìn trúng nó mà không cảm thấy chịu thiệt sao?”

Phương Đường: “……”

Có người cha nào ‘dìm’ con trai mình kinh khủng như vậy không hả???

Hứa Ánh Dương nhanh chóng cười đáp lời: “Đường Đường rất đáng yêu, những gì em ấy thiếu con sẽ cố gắng bù đắp lại. Mấy điều này không quan trọng, em ấy có thể xem trọng con thì chính là may mắn của con rồi.”

“Sau này hai đứa có tính toán gì? Vẫn làm diễn viên sao? Già đi thì làm thế nào? Không cần con cái à?”

Mẹ Phương cũng chăm chú nhìn Hứa Ánh Dương, muốn nghe xem anh trả lời thế nào. Hứa Ánh Dương trả lời vô cùng nghiêm túc: “Con và Đường Đường đều rất thích nghề nghiệp này, hiện tại kiếm được cũng không ít tiền. Thừa dịp còn trẻ chăm chỉ kiếm nhiều một ít, cộng thêm con đang làm đầu tư một số hạng mục nữa, nửa đời sau tuyệt đối sẽ không để em ấy phải vất vả chút nào đâu ạ. Chuyện con cái thì cá nhân con nghĩ để tụi con lớn hơn một chút, ít nhất là sau ba mươi lăm tìm người mang thai hộ. Đương nhiên, hết thảy vẫn theo ý muốn của Đường Đường.”

Phương Đường liên tục gật đầu: “Con cũng nghĩ như vậy, con còn là bảo bảo bé nhỏ của ba mẹ mà, tính vụ con cái sớm làm gì?”

Ba Phương trừng cậu: “Còn không biết xấu hổ mà nói như vậy!”

Mẹ Phương bật cười lớn, quay sang bảo với Hứa Ánh Dương: “Ổng già cổ hủ rồi, không hiểu mấy từ ngữ trên mạng kia đâu.”

“Chú cũng là vì muốn tốt cho tụi con thôi, con hiểu ạ.” Hứa Ánh Dương vội vàng phụ họa.

Rượu cứ thế cạn dần từng ly, Hứa Ánh Dương uống không quen loại rượu nặng này nên rất nhanh liền đỏ hết cả mặt, mắt say lờ đờ mông lung, thế nhưng anh vẫn kiên cường chống đỡ ngồi uống với ba Phương. Phương Đường lo lắng không thôi, vài lần định uống giúp anh, đều bị ba Phương trừng mắt đành ngoan ngoãn ngồi im.

Mẹ Phương vào trong phòng bếp nấu canh giải rượu cho hai người, Phương Đường cũng theo vào, nhỏ giọng oán giận với mẹ mình: “Ba đang làm gì thế không biết? Có ai cố ý làm khó người ta như ba đâu? Ánh Dương căn bản không thể uống rượu được đâu.”

Mẹ Phương vỗ vỗ vai cậu: “Con yên tâm, ba con biết chừng biết mực mà, sẽ không thật sự khiến tiểu Hứa khó xử, chẳng qua là trong lòng ba con hơi không thoải mái thôi, dù sao hai đứa cũng phải nhường ba một lần chứ.”

“Ba có gì mà không thoải mái chứ?” Phương Đường bất mãn kêu gào.

“Nếu con mang về nhà một cô gái hoặc cậu trai nào nhỏ nhắn gầy yếu một chút, khẳng định ba con sẽ không như vậy đâu.” Mẹ Phương tủm tỉm giải thích.

“Cái gì mà con trai nhỏ nhắn gầy yếu……” Phương Đường nói được một nửa liền nghẹn họng, hiểu được ý tứ sâu xa trong lời mẹ, mặt đỏ bừng hết cả lên: “Ba mẹ nghĩ gì thế?”

“Ba mẹ làm sao?” Mẹ Phương trừng mắt với cậu: “Con trai vất vả nuôi hơn hai mươi mấy năm bỗng nhiên gả đi như nuôi con gái, còn không cho hai ông bà già này giải tỏa chút được à?”

“Mẹ thật đáng ghét màaa.” Phương Đường nhăn nhó.

“Ba mẹ anh còn chưa chê anh đâu đấy, đi đi, mau xuống lầu mua gói đường về đây, trong nhà hết sạch đường rồi đây này.” Mẹ Phương xua tay đuổi cậu con trai quý báu ra khỏi bếp.

Phương Đường chậm rì rì cầm tiền lẻ đi xuống lầu, trước khi ra ngoài lại nhìn thoáng qua Hứa Ánh Dương sắp ngồi không nổi vẫn còn đang uống rượu với ba mình, trong lòng có rất nhiều bất mãn mà cũng không dám oán giận.

Mười lăm phút sau, Phương Đường mua đồ trở về, Hứa Ánh Dương và ba cậu rốt cuộc cũng ngừng, đang ngồi trên sô pha uống trà, Phương Đường đưa gói đường giao cho mẹ, đi đến bên cạnh Hứa Ánh Dương sờ sờ mặt anh rồi nhìn ba mình nói: “Ba ơi, tụi con về phòng đây.”

“Còn chưa uống trà xong đâu.” Ba Phương ngăn không cho hai người đi.

“Không uống nữa, để lát mẹ uống với ba đi.” Phương Đường vừa nói vừa nâng người dậy.

Ba Phương cũng không tiếp tục làm khó bọn họ, Phương Đường thấy vậy bèn nhanh chóng đưa Hứa Ánh Dương về trong phòng mình.

Cửa vừa đóng lại, Hứa Ánh Dương liền gục xuống giường, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa.

Phương Đường bò lên trên giường xoa bụng cho anh: “Anh còn chịu được không? Hay mình vào nhà vệ sinh nôn nha?”

Hứa Ánh Dương nhắm mắt lắc đầu, Phương Đường đau lòng muốn chết, bưng mặt anh khẽ nựng: “Ngoan nào, anh đừng ngủ vội, mẹ em đang nấu canh giải rượu rồi, một lát uống vào sẽ dễ chịu hơn xíu.”

Hứa Ánh Dương thò tay kéo cậu nằm úp sấp lên người mình.

Phương Đường ôm anh nhẹ hôn lên môi, nhỏ giọng hỏi han: “Khó chịu lắm sao?”

“Không sao.” Giọng Hứa Ánh Dương hơi khàn: “Vừa rồi lúc em đi mua đồ, ba mẹ bảo với anh trước đây em từng bị bệnh nặng, thiếu chút nữa là không qua khỏi, vì vậy hai người mới luôn nuông chiều em, chỉ cần em sống vui vẻ là được, đây là thật à?”

“Mấy chuyện này mà ba mẹ cũng kể nữa……” Phương Đường bĩu môi.

Trước kia bởi vì ba mẹ bận rộn công tác, Phương Đường vẫn luôn ở cùng với ông bà. Sau khi ông nội mất, một mình bà nội chăm sóc cho cậu rất vất vả, lúc năm sáu tuổi cậu từng bị bệnh nặng, liên miên mãi chẳng dứt mà cứ ngày một nặng thêm, bác sĩ cũng kiểm tra không ra là vấn đề gì, còn bảo người nhà nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Trong tâm trí nhỏ bé của Phương Đường chỉ có một điểm duy nhất mà cậu còn ghi nhớ, đó là khi ấy bà nội khóc nhiều tới nỗi hai mắt đều mờ đi, nghĩ đến bà nội cậu lại cảm thấy đau xót.

“Sau này bà đưa em ra một ngôi chùa ở ngoại ô sống hơn nửa năm, có lẽ là Bồ Tát phù hộ, hoặc do phong thuỷ và khí hậu của nơi kia rất tốt, dù sao sau này bệnh của em cũng dần giảm. Lúc ấy ba mẹ em sợ lắm, bằng không anh nghĩ em không bằng cấp lại chẳng có nghề nghiệp ổn định, đã vậy còn yêu đàn ông như này mà ba mẹ có thể dễ nói chuyện thế sao?”

Vòng tay Hứa Ánh Dương siết chặt eo cậu hơn, cằm cọ cọ lên mái tóc mềm mại của người trong lòng. Ban nãy nghe ba cậu kể mà anh thấy sợ hãi vô cùng, thiếu chút nữa là anh đã không có cơ hội gặp được cục cưng nhà mình rồi.

Phương Đường cười hì hì trêu: “Cho nên về sau anh phải tốt với em nghe chưa? Không cho bắt nạt em nữa đâu đó.”

“Anh sẽ luôn tốt với em, cả đời này đều chỉ yêu thương em.” Hứa Ánh Dương mở không nổi mắt, nhưng vẫn cực kỳ chân thành hứa hẹn với cậu.

Về phần mấy chuyện ‘bắt nạt’ khi ân ái thì đó là tình thú, không thể tính!