“Xảy ra chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nam trầm ổn, còn mang theo cả khí thế vương giả đầy quyến rũ.

Hứa Ánh Dương đang cực kỳ lo lắng, giọng điệu hấp tấp vội vã: “Vợ em bị người ta ép tới khách sạn của Tần thị, là tên súc sinh Lý Bình Lai kia làm, em muốn lập tức cứu người ra!”

“Được rồi, anh sẽ bảo quản lý khách sạn trực tiếp liên hệ với cậu, lập tức sẽ đưa người ra rồi thu xếp ổn thỏa. Cứ yên tâm, việc này anh sẽ xử lý rồi cho cậu câu trả lời thỏa đáng.”

“Còn Lý Bình Lai nữa, ông ta làm ra chuyện như vậy thì em có đánh một trận cũng không quá đáng chứ hả?”

“Có thể, không đủ người thì bảo với quản lý khách sạn, bảo hắn gọi thêm người tới giúp cậu.”

Nhận được lời cam đoan của đối phương, Hứa Ánh Dương thoáng thở phào nhẹ nhõm, câu từ lại vẫn mang theo chút bất mãn và oán giận như trước: “Không phải ông ta vẫn tự xưng với bên ngoài là cậu của anh sao?”

Trong thanh âm của người bên kia gợi lên chút ý lạnh: “Không phải thân thích gì đứng đắn đâu.”

Khi Hứa Ánh Dương lái xe tới nơi thì Phương Đường đã được đưa ra rồi sắp xếp tại một gian phòng an toàn để nghỉ ngơi, Hứa Ánh Dương vừa xuất hiện cậu lập tức nghiêng ngả lảo đảo nhào tới.

Hứa Ánh Dương ôm chặt lấy bảo bối nhà mình, thấy trên trán cậu đều là vết thương do va đập, một bên má vừa sưng vừa đỏ, trên cổ tay cổ chân còn vết dây thừng trói, nhất thời lòng anh đau quặn thắt. Quản lý khách sạn theo sát sau lưng không ngừng giải thích, Hứa Ánh Dương lại không hề cho ông ta sắc mặt dễ nhìn, khó chịu chất vấn: “Khách sạn cao cấp năm sao mà cũng để phát sinh loại chuyện dơ bẩn này à? Các người không hề kiểm tra cẩn thận những ai ra vào sao?”

Phương Đường bị Trần Bân Vũ chuốc thuốc mê trước khi đưa đến đây, Hứa Ánh Dương tin tưởng phàm là nhân viên của khách sạn cảm thấy có chỗ không đúng sẽ giữ lại hỏi nhiều vài câu, đối phương chưa chắc có thể được việc, thế mà người ở đây lại dễ dàng cho anh ta qua cửa. May là Phương Đường chưa bị gì, bằng không anh nhất định sẽ nhịn không được mà giết người mất.

Quản lý khách sạn âm thầm kêu khổ, Lý Bình Lai nói thế nào thì cũng là thân thích của chủ tịch tập đoàn Tần thị, ông ta thường xuyên bao phòng tổng thống để mua vui, bọn họ làm gì dám hỏi han ý kiến với việc của người ta. Không nghĩ tới lần này lại suýt chút nữa gây ra họa lớn, còn khiến chủ tịch Tần tự mình gọi điện thoại hỏi đến. Hắn cũng tự thấy may mắn là Lý Bình Lai tới muộn, thế nên bọn họ đã đưa được người kia hoàn hảo không tổn hao gì ra ngoài rồi, nếu không e rằng bọn họ có mấy cái mạng cũng không ai gánh nổi hậu quả.

Nhưng tức thì tức, Hứa Ánh Dương cũng không thể thật sự làm loạn nơi này được, không nói đến việc đây là khách sạn của Tần thị thì anh còn phải bận tâm đến mặt mũi của đàn anh Tần Ý nữa. Còn nếu muốn đòi bồi thường thì bọn họ cũng đâu thiếu thốn tiền bạc gì, quan trọng hơn hết là vì danh tiếng của Phương Đường nên chuyện này lại càng phải xử lý thật kín đáo.

Có điều tên cặn bã Lý Bình Lai kia không đánh một trận thì thật sự khó tiêu nổi mối hận trong lòng, tuy rằng đàn anh của Hứa Ánh Dương đã nói sẽ đòi lại công bằng cho bọn họ nhưng anh vẫn rất muốn tự tay ‘xử’ ông ta, đương nhiên là cả tên khốn kiếp Trần Bân Vũ kia nữa.

Trần Bân Vũ đã đi rồi nhưng Lý Bình Lai thì không may mắn như thế, ông ta vừa đến đã bị bảo vệ khách sạn trùm bao tải bắt lại ngay dưới tầng hầm đỗ xe. Dưới yêu cầu của Hứa Ánh Dương, ông ta bị đánh mặt mũi bầm dập, toàn thân gần như tê liệt không bò dậy nổi.

“Anh đừng lo lắng, em không sao đâu mà.” Phương Đường tuy rằng chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy run rẩy cả người, nhưng lúc này được Hứa Ánh Dương ôm chặt trong lòng thì đã dần an tâm trở lại, thấy Hứa Ánh Dương tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu còn dịu dàng lên tiếng an ủi anh.

Thế nhưng tác dụng của thuốc do Trần Bân Vũ hạ trong ly nước vẫn còn, cả người cậu vẫn bủn rủn vô lực, nói không được hai câu liền dựa vào Hứa Ánh Dương ngất đi.

Tim Hứa Ánh Dương vừa mới buông xuống nháy mắt lại nhảy vọt lên, vội vàng bế xốc Phương Đường xông ra cửa.

Lúc Phương Đường tỉnh lại thì cậu phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, dạ dày đã được rửa sạch thuốc, cánh tay cậu bị cắm kim, phía trên đầu là bình nước biển vẫn đang nhỏ tong tong từng giọt từng giọt xuống. Hứa Ánh Dương khẽ xoa tay cho Phương Đường, ngồi ở một bên giường lo lắng nhìn cậu, thấy người đã tỉnh lập tức nhích lại gần nhẹ giọng hỏi: “Đường Đường em thấy thế nào rồi? Đầu còn choáng váng không?”

Phương Đường gật gật rồi lại lắc lắc đầu, bác sĩ nhanh chóng tới đây cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng cho cậu, nói không còn gì trở ngại nữa, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày liền bình an vô sự.

Phương Đường bảo Hứa Ánh Dương nâng đầu giường lên cao một ít để cậu ngồi tựa vào. Anh dịu dàng cầm ly nước ấm đưa lại gần đút cho cậu, uống xong rốt cuộc Phương Đường cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhìn sang vẻ mặt Hứa Ánh Dương vẫn khó coi cực kỳ, cậu bèn nắn nắn tay anh, nhỏ giọng thì thào: “Em thật sự không sao đâu mà, anh đừng lo lắng nữa.”

Hứa Ánh Dương cẩn thận dè chừng ôm cậu vào trong lòng, khẽ hỏi: “Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Phương Đường kể lại những chuyện đã qua từ đầu đến cuối cho người yêu biết, cuối cùng chốt hạ: “Em cũng không ngờ tới bọn họ to gan như vậy, dám chuốc thuốc bắt cóc em, là em sơ suất quá rồi, không đề phòng anh ta lại cả gan làm thế.”

Phải biết rằng Phương Đường cũng không phải minh tinh bé nhỏ không có chút danh tiếng nào, dùng loại thủ đoạn đê tiện này nếu thật sự thành công thì giả như cậu cắn răng im lặng chịu nhịn xem như xong thì không nói, chứ nếu cậu mà kiên trì cá chết lưới rách, Lý Bình Lai cho dù có tiền có thế đến đâu, trong thời đại tin tức dễ dàng lan truyền này cũng rất khó địch lại dư luận, muốn toàn vé sống sót căn bản không có khả năng.

Hứa Ánh Dương nghe vậy chợt nghĩ lại mà sợ không thôi, lúc trước Phương Đường đã từng đề cập qua chuyện Lý Bình Lai có ý đồ với cậu một lần, sau đấy không nhắc lại nữa nên anh cứ tưởng rằng ông ta đã từ bỏ ý định, sớm biết như vậy anh nên sớm giải quyết việc này mới phải.

Nửa giờ sau, một người mà Phương Đường không cách nào tưởng tượng ra được lại xuất hiện trong phòng bệnh của mình. Nhìn người đàn ông cường tráng cao lớn, khí chất xuất chúng kia bước vào, mới đầu cậu chỉ cảm thấy quen mắt, mãi khi Hứa Ánh Dương giới thiệu thời thì mới giật mình nhận ra vị này chính là chủ tịch của tập đoàn Tần thị trong truyền thuyết – Tần Ý. Những lúc rảnh rỗi Phương Đường vẫn rất thích đi dạo diễn đàn tám chuyện linh tinh, thường xuyên nhìn thấy các thiếu nữ si mê cuồng nhiệt người này nên mới có chút ấn tượng với hắn.

Trước mặt nhà tài phiệt chân chính như Tần Ý, Lý Bình Lai quả thật nhỏ bé tầm thường vô cùng. Phương Đường cũng từng nghe người trong giới nghị luận qua, có người muốn leo lên giường vị chủ tịch của Tần thị này, kết quả ngay cả cách để gặp mặt cũng làm không nổi. Trong giới giải trí, chỉ cần có thể khiến ông chủ của công ty giải trí Đông Hoàng nhìn lọt vào mắt cũng đã đủ để khiến người khác hâm mộ ghen ghét lắm rồi, mà dù cho công ty Đông Hoàng cực kỳ nổi bật trong ngành thì đứng trước hơn hai mươi công ty con của tập đoàn Tần thị cũng chẳng thấm vào đâu.

Tiểu thư nhà giàu Tần Dao từng ghi hình chung show thực tế “Đi vạn dặm đường” với bọn họ cũng chính là em gái ruột của chủ tịch Tần Ý. Từ sau khi Tần tiểu thư ra mắt công chúng, bên cạnh cô không ít ong bướm lượn lờ dường như chưa bao giờ ngớt, dĩ nhiên trong số ấy có kẻ hướng về phía cô mà cũng có người muốn vươn tay tới người khác trong nhà họ Tần, ví như chủ tịch Tần trước mặt này.

Phương Đường không nghĩ tới Hứa Ánh Dương lại quen biết anh ta, thoạt nhìn còn có vẻ rất quen thuộc, sau khi được anh giới thiệu lẫn nhau, Tần Ý chủ động bắt tay chào hỏi và giải thích với Phương Đường: “Chuyện hôm nay là sơ sẩy của anh, tạo thành phiền toái lớn như vậy cho em rồi, anh rất xin lỗi. Em yên tâm, việc này anh không để yên đâu, Lý Bình Lai sẽ vì những chuyện ông ta làm mà phải trả giá đắt.”

Phương Đường gật gật đầu, ông chủ lớn nhà người ta tự mình nói lời xin lỗi, hơn nữa việc này thực ra cũng đâu liên quan gì tới hắn, cậu không nói thêm nhiều chỉ mỉm cười đáp lại: “Cám ơn anh.”

Hứa Ánh Dương quay sang hỏi Tần Ý: “Đàn anh à, cái tên giám đốc Lý kia thật sự là họ hàng của anh hả? Tố chất của ông ta có vẻ thấp kém quá nhỉ?”

Hứa Ánh Dương nói năng không hề khách sáo, chuyện hôm nay thật sự khiến anh chẳng thể trưng ra vẻ mặt dễ chịu với bất kỳ ai được nữa.

Tần Ý cũng không để ý, chỉ đơn giản giải thích: “Ông ta là em của vợ chú ba anh, không có liên hệ gì với nhà anh cả.”

Tần Ý là người cầm quyền tuyệt đối, mọi việc trên dưới của Tần thị đều do một tay anh giải quyết. Những người khác phần lớn là đám sâu gạo lấy cổ phần danh nghĩa rồi ăn chia hoa hồng, ngay cả chú ruột cũng không dám xen vào nửa câu đối với quyết định của hắn, huống chi là một kẻ họ hàng xa xôi bắn đại bác chẳng tới nổi như Lý Bình Lai kia.

Trước đây là vì Tần Ý lười để tâm, tuy biết Lý Bình Lai ở bên ngoài gióng trống khua chiêng khoe khoang mình là người của nhà họ Tần, nhưng chỉ cần ông ta không làm ra chuyện gì quá quắt thì hắn cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ. Thế nhưng lần này mọi chuyện đã chạm vào giới hạn của hắn rồi. Cho dù Lý Bình Lai có là thông gia xa xôi của nhà họ Tần hay việc công ty Thăng Bình thực ra cũng chỉ là công ty dưới danh nghĩa vợ bé của chú ba hắn, chẳng hề có chút liên hệ nào với Tần thị, nhưng một khi xảy ra chuyện thì danh dự của Tần thị nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Huống chi Hứa Ánh Dương có ơn cứu mạng Tần Ý, việc này hắn làm sao cũng không có khả năng ngồi yên không quản.

“Cậu xem có cần chuyển Phương Đường tới bệnh viện tốt hơn không? Anh có thể thu xếp ngay lập tức giúp cậu.”

Hứa Ánh Dương nhìn Phương Đường, ngẫm lại một hồi thấy vẫn là không nên bèn đáp: “Không cần phiền vậy đâu anh, bác sĩ bảo cậu nhóc nhà em không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là ổn rồi.”

“Được, vậy mấy ngày tới có chuyện gì thì cậu cứ liên hệ với anh.”

Tần Ý rời đi rồi Phương Đường mới tò mò hỏi Hứa Ánh Dương: “Sao anh quen chủ tịch của Tần thị vậy, còn có vẻ rất thân thiết nữa.”

Hứa Ánh Dương nhìn tinh thần cậu đã có vẻ tốt lên nhiều, còn có tâm tình hiếu kỳ chuyện người khác, đến giờ anh mới tạm yên lòng: “Anh quen ảnh khi còn ở nước A, Tần Ý là đàn anh cùng ngành với anh. Khoảng thời gian anh học năm nhất, có một lần tình cờ gặp đúng lúc anh ấy bị xã hội đen bắt cóc, may sao anh nhớ được biển số và đặc trưng của những kẻ ấy nên đã kịp thời liên hệ với quản gia nhà họ để cứu người ra. Sau này hai anh em thân quen hơn, khi anh về nước phát triển, Tần Ý còn mời anh tới Tần thị, chỉ có điều anh quyết tâm muốn làm diễn viên nên cũng đành bất đắc dĩ từ chối ảnh.”

“Vậy sao anh không ký với công ty Đông Hoàng?” Phương Đường thắc mắc hỏi tiếp.

“Khi ấy bên Đông Hoàng chưa vươn tay tới mảng giải trí, mãi hơn một năm trước vì muốn lăng xê cho Tần Dao nên mới thu mua công ty khác rồi bắt đầu chen chân vào ngành này, có thể nói thuần túy là mua vé chơi công viên cho em gái nhà mình mà thôi.”

Phương Đường bĩu môi: “Lúc trước cũng đâu có nghe anh bảo là quen anh ấy đâu.”

“Anh quen biết nhiều người lắm, chẳng lẽ phải kể tên tuổi từng người một cho em nghe sao?” Hứa Ánh Dương bật cười, xoa xoa vết bầm trên mặt cho cậu nhóc ‘nhiều chuyện’ này.

“Vậy sau khi hợp đồng của anh với công ty hiện tại hết hạn thì anh sẽ đầu quân vào Đông Hoàng sao?”

“Không đâu.” Hứa Ánh Dương nâng tay nhéo cằm cậu rồi khẽ lay lay: “Anh muốn về chung một phòng làm việc với cục cưng nhà anh cơ.”

“Không đứng đắn!” Phương Đường đập cái tay heo kia, híp mắt nở nụ cười: “Khó trách trên mạng nhiều em gái nói muốn gả cho chủ tịch Tần thị đến vậy, người ta có tiền nha, lại còn trẻ, bộ dạng cũng đẹp trai, không hề thua kém người trong giới giải trí tẹo nào.”

Hứa Ánh Dương nhướng mày: “Ảnh đẹp hơn hay chồng em đẹp hơn?”

Phương Đường cười hì hì ghé sát lại hôn cái chóc lên miệng anh: “Đương nhiên là chồng em đẹp trai nhất rồi!”