Vào đầu tháng ba, bộ phim của Phương Đường sẽ chính thức đóng máy. Căn nhà mới của cậu và Hứa Ánh Dương đã thuê người tới thu dọn quét tước sạch sẽ. Lúc chuyển đồ thì cậu không nhờ người khác, tự mình qua lại vài chuyến đem hết những thứ cần thiết của bọn họ tới.

Nhìn căn nhà mới từ trống rỗng dần dần được lấp đầy trở nên ấm áp có hơi người hơn hẳn khiến trong lòng Phương Đường tràn ngập vui sướng và thỏa mãn. Hai đôi dép lê, hai cái ly thành cặp, bàn chải đôi tựa vào nhau trên bồn rửa mặt, mỗi một món đồ đều là cậu tỉ mỉ chọn lựa, mang theo vô vàn mong chờ với cuộc sống mới.

Ngay cả bộ chăn ga trên giường cũng là màu sắc mà cậu và Hứa Ánh Dương đều thích, lớp chăn mềm mại sờ lên rất thoải mái, Phương Đường lăn một vòng trên đó, nghĩ đến vài hình ảnh khiến người ta nóng mặt đỏ tai liền nhịn không được cười ngây ngô.

Chính giữa giường trải một chữ “Song hỉ” đỏ rực được cắt giấy tỉ mỉ, là một trợ lý khéo léo của Phương Đường tự tay cắt tặng, lúc đưa cho Phương Đường vốn chỉ là vì muốn trêu chọc. Ngoài mặt Phương Đường giả vờ như không thèm để ý nhưng thật ra lại tự tay mang đến nhà mới, cẩn thận trải lên giữa giường của bọn họ, hòa với chăn nệm màu lam nhạt vừa tạo cảm giác hạnh phúc lại vừa rất đẹp.

Cậu thầm nghĩ qua hai ngày sau bộ phim của Hứa Ánh Dương cũng đóng máy, khi bọn họ chính thức chuyển vào tổ ấm này nhất định phải có một lần động phòng hoa chúc chính thức trên cái giường trước mặt.

Ngày ghi hình cuối cùng của Hứa Ánh Dương, Phương Đường mua rất nhiều bánh ngọt và đồ uống tới thăm đoàn phim, lấy danh nghĩa Hứa Ánh Dương tặng cho mọi người. Có người quen biết cậu liền cười vui vẻ trêu ghẹo: “Phương Đường thật đúng là giống hệt trên mạng nói nha, cậu thành vợ hiền bé nhỏ của anh Hứa rồi hử? Mấy chuyện mời khách, khao đồng nghiệp cậu định tự thân làm hết luôn sao?”

Phương Đường không hề đỏ mặt đáp lại: “Tên em viết trong sổ hộ khẩu nhà anh ấy mà.”

Mọi người cười vang, ai cũng chỉ tưởng là cậu đang nói đùa.

Buổi tối Phương Đường còn ăn ké bữa tiệc đóng máy, Hứa Ánh Dương là nhân vật chính hiển nhiên bị chuốc không ít rượu lại cộng thêm cản hộ Phương Đường vài ly nữa cho nên lúc được Phương Đường đỡ lên bảo mẫu xe anh đã say đến mức mơ mơ hồ hồ, thế nhưng vẫn híp mắt cười nhìn cậu.

Phương Đường thật vất vả mới đưa được con ma men này lên xe, vừa ngồi xuống liền bị đối phương kéo vào trong lòng. Hứa Ánh Dương ép cậu sát vào ghế ngồi, dán cả người lên muốn hôn cậu, hôm không dứt từ má trượt xuống cổ, cuối cùng là lên đôi môi ấm áp.

Phương Đường ngượng ngùng đẩy anh ra, ấp úng nhắc nhở: “Còn có người khác ở đây đấy.”

“Không sao, cứ kệ bọn họ.” Hứa Ánh Dương thấp giọng nỉ non, môi vẫn cọ lung tung trên mặt cậu.

Tài xế hết sức chăm chú lái xe, hai trợ lý ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng phía trước giả vờ như mình không hề tồn tại.

Phương Đường bảo tài xế trực tiếp đưa bọn họ tới căn hộ mới. Lúc vào thang máy Hứa Ánh Dương vẫn dính chặt lấy cậu như trước, giống như một đứa trẻ cần Phương Đường phải dỗ vậy.

Đây là lần đầu tiên Phương Đường thấy dáng vẻ uống say của Hứa Ánh Dương, nghĩ đến chuyện bạn học cũ mà hai người gặp ở nước ngoài từng bảo anh uống say khóc rống cả một đêm trong đám cưới người ta, thừa dịp hiện tại ý thức Hứa Ánh Dương không rõ, nhịn không được bèn hỏi: “Lúc Dylan kết hôn tại sao anh lại khóc vậy?”

Ánh mắt Hứa Ánh Dương mơ màng như là đang cố gắng lục hồi ký ức, sau đó khẽ siết vòng tay ôm chặt cậu hơn nữa: “Anh nhớ em.”

Phương Đường ngẩn người, hiểu được ý tứ trong những lời này của anh khiến trái tim cậu vừa cảm thấy chua xót lại cũng rất đỗi ngọt ngào. Cậu nghiêng đầu qua hôn lên khóe miệng người kia, dịu dàng an ủi anh.

Trước khi vào nhà Phương Đường vòng ra phía sau Hứa Ánh Dương, kiễng chân nâng hai tay che kín mắt anh: “Anh đoán xem nhà tụi mình hiện tại trông như thế nào?”

Hứa Ánh Dương si ngốc nở nụ cười: “Nhà là anh mua mà, sao lại không biết được?”

“Không giống như anh nhớ nữa đâu.”

Phương Đường dẫn anh đi vào phòng khách mới buông lỏng tay ra, Hứa Ánh Dương kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, quả thực không giống trước nữa rồi. Vốn là một căn nhà theo phong cách hiện đại hơi có phần nghiêm túc, lạnh lẽo, dưới bàn tay sắp xếp của Phương Đường nơi nơi lại lộ ra sự ấm áp lãng mạn. Bên tay trái trên một mặt tường treo đủ loại khung ảnh lớn nhỏ, đều là những hình ảnh chụp chung trong chuyến đi châu Âu ghi hình cho show thực tế vừa qua của bọn họ, còn có những tấm hình selfie làm mặt quỷ nghịch ngợm mà cả hai thích nhất.

Tấm hình bắt mắt nhất ở giữa tường chính là cảnh khi hai người ôm nhau khiêu vũ trên bờ biển, do trợ lý đi theo nhanh tay lưu giữ được. Bọn họ ôm eo người kia đối diện với nhau, trên mặt là nụ cười xán lạn nhất, hết thảy người cùng vật trong nháy mắt ấy phảng phất đều trở thành bối cảnh, như thể trong thế giới của họ cũng chỉ có lẫn nhau.

“Anh xem hiện tại chỉ treo ảnh ở một góc nhỏ này thôi, về sau tụi mình có thể dần dần treo thêm thật nhiều thật nhiều tấm hình nữa, chậm rãi phủ kín toàn bộ mặt tường này luôn nhé.”

Ánh mắt Phương Đường sáng ngời trong suốt, nói ra những lời đầy khát khao đối với cuộc sống trong tương lai.

Hứa Ánh Dương khẽ hôn xuống trán cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sao không có ảnh trước kia?”

Phương Đường rũ mắt, giọng ỉu xìu: “…… Em xóa hết rồi.”

“Không sa, chỗ anh vẫn còn đầy đủ. Ảnh chụp trước kia rất đẹp, đều là hồi ức của tụi mình cả đấy.” Hứa Ánh Dương ôn nhu dỗ cậu.

Phương Đường trầm mặc một lúc lâu mới nâng tay quấn lấy cổ Hứa Ánh Dương, dựa vào trong lòng anh: “Vâng.”

Đi vào phòng ngủ, Hứa Ánh Dương liền thấy được chữ cắt giấy rất bắt mắt ngay giữa giường, anh cười quay đầu nhìn Phương Đường, cậu bị ánh mắt cực nóng của anh nhìn chằm chằm thật sự quá mức ngượng ngùng: “Ưm, cái đó…… Em cảm giác cũng dễ nhìn nên mới lấy qua.”

“Quả thật rất đẹp.” Hứa Ánh Dương ôm cậu đổ nhào xuống giường, chính xác nằm đè lên trên hai chữ “Song hỷ” kia, bờ môi anh dán đến bên tai Phương Đường, hơi thở ấm áp nhắm thẳng lỗ tai cậu mà lủi vào khe khẽ: “Nếu có thể bắn ra trên đây thì sẽ càng đẹp hơn đó.”

“Sao anh có thể dâm dê như vậy hử?”

“Chỉ dâm với mình em thôi.”

Tiếp đó anh cắn mở tùng nút áo sơ mi trên người Phương Đường, ngậm điểm phấn nộ trước ngực kia khẽ mút mát, đầu lưỡi chậm rãi liếm ướt nó, ngón tay thì trêu đùa bên còn lại, ôn nhu âu yếm, kích thích nơi nào đó chậm rãi cứng lên.

Phương Đường ngửa đầu há miệng thở dốc, hai tay túm tóc Hứa Ánh Dương, bởi vì kích động nên dục vọng dưới thân rất nhanh liền ngóc đầu, vô cùng cứng rắn và nóng bỏng, chỉ chốc lát đã thấm ướt quần lót của cậu.

Hứa Ánh Dương dọc theo ngực cậu liếm xuống, trêu đùa cái rốn nhỏ xinh, liếm láp qua lại chỗ bụng dưới mẫn cảm, cuối cùng cách lớp vải quần liếm lên nơi nào đó đã hoàn toàn thức tỉnh.

Phương Đường hừ nhẹ một tiếng, nâng chân lên khó nhịn cọ xát bên eo Hứa Ánh Dương, nghe được tiếng anh trầm thấp khẽ cười một tiếng. Quần cậu đã bị kéo xuống, nơi vừa được giải thoát lại lập tức tiến vào trong miệng đối phương. Động tác liếm mút đầy kỹ xảo, đầu lưỡi anh đảo qua đảo lại khiến cậu không ngừng giật giật nhỏ giọt. Phương Đường thích đến mức cả người phát run, không bao lâu liền bắn ra ngay trong miệng Hứa Ánh Dương.

Anh không hề chê bẩn mà nuốt sạch hết vào bụng, lại còn thè lưỡi liếm liếm khóe miệng còn vương chất dịch màu trắng, ánh mắt nhìn Phương Đường bởi vì say rượu mà mang theo vài phần si mê, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười biếng nhác, dưới sắc thái tình dục nhuộm đẫm càng đặc biệt gợi cảm.

Phương Đường cảm thụ được trái tim của mình nhảy lên điên cuồng, cậu cố nâng thân trên lên vòng tay quấn lấy cổ người trước mặt, kiếm tìm bờ môi của anh.

Nụ hôn sâu triền miên qua đi, Hứa Ánh Dương kéo Phương Đường xoay người lại quỳ trên giường, đổ dịch bôi trơn ra tay, ngón tay chậm rãi tiến vào nơi bí ẩn đằng sau.

Chỗ mẫn cảm nhất bị chạm tới, Phương Đường nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hai tay dùng lực nắm chặt ga giường dưới thân.

Cảm giác được lối vào nơi ngón tay chạm tới đã mềm mại và ướt át, Hứa Ánh Dương rút tay ra đỡ thứ sớm đã cứng rắn và trướng to như sắt thẳng tiến ra trận.

Anh vỗ vỗ hai cánh mông cong mẩy của Phương Đường, nhắc nhở cậu: “Cưng à, anh đến đây.”

Vật thô lớn chen vào thân thể gây ra cảm giác đau đớn khiến Phương Đường cắn chặt răng, nhưng khi nơi mẫn cảm bị nghiền qua rồi bị va chạm lặp đi lặp lại, tất cả những xúc cảm khó chịu đều chuyển biến thành khoái cảm khó có thể nói thành lời, tích lũy từng chút một cho đến khi bùng nổ.

Hứa Ánh Dương ở sau cậu không ngừng nhanh hơn, va chạm kịch liệt hơn, thân thể Phương Đường mềm nhũn tới nỗi gần như sắp chống đỡ không nổi, hoàn toàn dựa vào tay anh giữ lấy eo mình mới có thể miễn cưỡng không đổ rạp xuống.

Khi tiến đến cao trào, từng dòng từng dòng tinh dịch đánh vào nơi sâu nhất trong thân thể, tựa như linh hồn cũng bị in lên ấn ký, Phương Đường cũng rên lên bắn ra mà không cần chạm vào.

Dịch trắng dinh dính nhỏ giọt lên chữ giấy màu đỏ, giống như nụ hoa diễm lệ vương đầy hơi sương, tạo nên thị giác vừa dâm mị mà cũng đầy tình sắc tươi đẹp.

Phương Đường nằm sấp xuống, không còn sức để động đậy nữa, Hứa Ánh Dương dán chặt trên lưng cậu, đầu lưỡi liếm đi những giọt mồ hôi lăn xuống từ bả vai người dưới thân, dục vọng chôn trong thân thể cậu lại rục rịch muốn ngẩng đầu.

“Đường Đường, mình làm thêm một lần nữa nhé.”

Giọng Hứa Ánh Dương trầm khàn đầy mê hoặc, Phương Đường nghiêng đầu hôn lên khóe miệng anh: “Lần này dịu dàng thôi đấy.”