Vào ngày tất niên Phương Đường mới về nhà ba mẹ, kế tiếp hơn nửa tháng cậu cơ bản sẽ rảnh rỗi không có lịch trình, mỗi ngày đều có thể ngủ đến khi tự tỉnh, với cậu mà nói thì đây thật sự là một loại hưởng thụ rất xa xỉ.

Ban ngày, cậu ngoại trừ xem TV thì chính là chơi game, đa số thời gian vẫn là gọi điện thoại hay nhắn tin với Hứa Ánh Dương, trêu đùa, cằn nhằn, nói về chút chuyện vặt vãnh nhàm chán, chỉ hận không thể bù đắp cho bảy năm xa cách đã qua.

Trước đó vào đêm 28 âm lịch, cậu ở nhà tiếp nhận một chương trình phỏng vấn online thông qua weibo, đó là kiểu chương trình fan hỏi còn cậu thì trả lời. Loại hoạt động này cậu đã từng tham gia vài lần, đơn giản chỉ là phát quà cho fan và tạo sự thân thiết gần gũi hơn mà thôi, cho nên cậu rất phối hợp chọn những vấn đề mà phần đông cảm thấy hứng thú, sau đó lại bán manh mà đăng mấy tấm ảnh tự chụp, tóm lại thì mọi chuyện đều có vẻ ổn thỏa không có gì đặc biệt.

Tuy rằng người đại diện nhiều lần dặn dò cậu không được gây đề tài dậy sóng, nhưng trước khi kết thúc Phương Đường vẫn nhịn không được chọn câu hỏi từ một fan của couple Kẹo Cứng có avatar là hình cậu và Hứa Ánh Dương.

“Đường Đường bảo bối ơi, cưng thích anh Dương sao?”

“Rất thích ♥♥♥”

Bấm gửi xong, mặt cậu đã nóng sắp bốc hơi luôn rồi. Vừa bấm tải lại trang liền thấy Hứa Ánh Dương trả lời trước tiên, hơn nữa còn được like cho lên thành bình luận đứng đầu.

“Anh cũng rất rất thích Đường Đường [yêu em][yêu em][yêu em]”

Quần chúng vây xem quả nhiên bị cái bánh chó vừa khổng lồ vừa miễn phí này làm nghẹn, nhao nhao kinh hô quá moe quá ngược cún FA, fan only của hai nhà thì cứ tự nhủ làm như không thấy, tựa hồ lâu dần cũng đã thành thói quen.

Phương Đường cầm lấy di động nhắn tin cho Hứa Ánh Dương: “Anh cũng đang xem chương trình của em trên weibo hả?”

Hứa Ánh Dương nhắn lại một cái icon xoa xoa đầu, Phương Đường dùng hai tay che mặt, mỉm cười đầy sung sướng.

Bữa cơm đoàn viên của Phương Đường là vào đêm 30. Ba mẹ cậu đều là giáo sư phải hướng dẫn sinh viên làm nghiên cứu khoa học cho nên rất bận rộn, một nhà ba người cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể ngồi cùng nhau ăn bữa cơm.

Ba Phương mẹ Phương bận rộn cả buổi chiều làm một bàn đầy thức ăn, Phương Đường muốn vào giúp lại bị đá văng ra ngoài. Lúc ngồi vào bàn rồi cậu mới được giao cho trọng trách rót rượu, cậu nâng ly lên, cười đến cong cong cả hai viền mắt: “Ba, mẹ, không nói nhiều nữa, trước cạn ly này, năm sau nhà mình lại vui vẻ, hạnh phúc nhé.”

Mọi người cùng nâng ly chúc mừng. Một bàn đồ ăn hơn phân nửa đều là những món Phương Đường thích, ba mẹ không ngừng gắp đồ ăn cho cậu, vừa ăn vừa hỏi chuyện cậu suốt, hai người quanh năm suốt tháng phỏng chừng cũng chỉ có một lần này đủ thời gian quan tâm tới con trai cưng của họ.

“Gần đây trông Đường Đường vui quá vậy? Có tin gì tốt sao? Công việc thuận lợi lắm hả?”

“Ba mẹ yên tâm đi, công việc của con rất tốt, năm nay kiếm được không ít đâu ạ.”

Phương Đường khoa tay múa chân vẽ ra một con số chín, đắc ý nhướng mày lên.

Đối với ba mẹ Phương Đường thì thu nhập hằng năm của cậu dẫu nhiều đến đâu cũng chỉ là một con số, dù sao bọn họ vốn không có khả năng tiêu nhiều như vậy, điều hai người quan tâm rõ ràng vẫn là vấn đề khác.

“Con với thằng bé Hứa Ánh Dương kia là sao? Có rất nhiều sinh viên chạy tới tìm ba mẹ hỏi thăm quan hệ của các con đấy, hai đứa quen nhau từ trước rồi hả? Sao chưa từng nghe con nhắc đến?”

Phương Đường không nghĩ tới mẹ mình mở miệng liền nhắc tới Hứa Ánh Dương, một miếng sủi cảo vừa đút vào miệng thiếu chút đã khiến cậu nghẹn chết: “À… Tụi con… lúc trước là bạn học thôi, khi con ra nước ngoài học thì quen cậu ấy, trước đây ba mẹ cũng đâu có hỏi nên con mới không nói.”

Trong giọng cậu rõ ràng lộ ra vẻ chột dạ, năm đó bọn họ vụng trộm đăng ký kết hôn thì hai nhà đều không biết, ba mẹ cậu thậm chí còn không biết có Hứa Ánh Dương tồn tại trên đời này. Tuy rằng hai năm trước trong nước đã thông qua luật hôn nhân đồng tính nhưng hiểu biết của người bình thường chung quy chưa sâu, cậu cũng không rõ ba mẹ mình nếu biết chuyện giữa hai đứa thì sẽ có phản ứng gì.

Thêm nữa là quan hệ hiện tại của cậu và Hứa Ánh Dương vốn không rõ ràng, cũng chẳng rõ nên tính là cái gì. Vì thế ít nhất là hiện tại, cậu cũng không định thẳng thắn với ba mẹ đâu.

“Tuổi con cũng chẳng còn nhỏ nữa rồi, vẫn chưa suy xét chuyện yêu đương kết hôn sao?”

“Mẹ đừng bận tâm chuyện này vội mà.” Phương Đường thật bất đắc dĩ: “Làm nghề giống con bốn mươi tuổi kết hôn vẫn chưa muộn đâu ạ.”

“Thế thì không được.” Vẻ mặt của ba Phương rất nghiêm túc: “Việc này nên nhanh chóng suy xét, sang năm con nhất định phải mang về một người cho ba.”

Phương Đường: “……”

Cơm nước xong xuôi, ba mẹ cậu ngồi xem chương trình chào Xuân trong phòng khách, Phương Đường thì trốn về phòng gọi điện cho Hứa Ánh Dương.

“Chúc mừng năm mới, bé ngoan của anh! Em ăn tối xong rồi sao?”

Tiếng cười khẽ của Hứa Ánh Dương truyền đến, Phương Đường nằm sấp trên giường trả lời anh: “Năm mới vui vẻ, em vừa ăn xong, anh thì sao?”

“Anh cũng vừa mới ăn, mẹ đang chơi mạt chược với các dì, trong nhà một đám nhóc con ồn ào muốn chết, anh trốn ra ban công mới nói chuyện được với em đó.”

Phương Đường cười khẽ: “Bên nhà anh náo nhiệt vậy à?”

“Đúng vậy, lần sau mang em đến nhà anh chơi nhé?”

“Vâng!”

“Đúng rồi, tầm mùng bốn anh có thể về, đến lúc ấy sẽ tìm em.”

“Sớm vậy sao?” Phương Đường mừng rỡ: “Không phải anh bảo sau rằm à?”

“Mùng ba Tết mẹ anh muốn ra nước ngoài du lịch với hội chị em, mình anh ở lại đây cũng không có gì vui, vẫn nên về thôi.”

“Ba anh thì sao?”

Hứa Ánh Dương khẽ dừng một lát mới nói tiếp: “Hai người họ ly hôn lâu rồi.”

Vừa rồi lúc ăn cơm Phương Đường uống hai ly rượu, vốn còn hơi lâng lâng men say, nghe xong câu này cậu lập tức tỉnh táo, cậu ngồi bật dậy ngạc nhiên hỏi: “Chuyện khi nào? Tại sao vậy?”

“Lúc mình học lớp 12 ấy, ba anh ngoại tình cho nên ly hôn, anh tốt nghiệp đại học xong về nước công tác, mẹ anh cũng theo về sống ở quê ngoại luôn.”

Phương Đường khẽ nhíu mày, cậu còn nhớ rõ dáng vẻ của mẹ Hứa Ánh Dương, đó là một người phụ nữ đằm thắm, xinh đẹp. Hứa Ánh Dương lúc trước đã từng kể ba mẹ anh là bạn cùng khóa thời đại học, vừa tốt nghiệp liền kết hôn. Năm ấy ba anh tới nước A du học, mẹ anh cũng đi theo, ở bên đó ba anh công tác hơn hai mươi năm cuối cùng dựa vào năng lực bản thân trở thành luật sư người Hoa cực kỳ nổi tiếng bên ấy, mà mẹ anh thì chưa từng ra ngoài đi làm, ở nhà lo bếp núc giống như đa số người phụ nữ truyền thống khác. Tính cách bà yếu đuối không có chủ kiến gì, phần lớn thời gian đều là lo chăm sóc chồng con, một đời cơ hồ đều dâng hiến cho gia đình, không nghĩ tới cuối cùng lại sẽ rơi xuống kết cục như vậy.

Chỉ là Phương Đường nghĩ chuyện này đã xảy ra vào năm lớp 12, vì sao lúc ấy cậu không hề hay biết gì?

“Tại sao anh không nói cho em?”

Hứa Ánh Dương thở dài: “Lúc ấy em bận lo cho kì thi, mỗi ngày ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có, anh không muốn em phân tán tinh thần vì chuyện gia đình anh nên mới không nói. Hiện tại thì đã qua hết rồi, mẹ anh cũng đã vui vẻ trở lại, em đừng lo nhé.”

“Vâng, vậy là tốt rồi.”

Trong lòng Phương Đường đột nhiên trùng xuống, cậu vốn tưởng rằng khi đó bọn họ tâm ý tương thông, chẳng có bất cứ chuyện gì của đối phương mà mình không biết, nhưng rất hiển nhiên những điều mà Hứa Ánh Dương giấu giếm cậu cũng không chỉ riêng chuyện này.

Có điều hiện tại cậu không muốn rối rắm quá nhiều, tất cả đều qua rồi, vậy thì hãy hướng về phía trước đi thôi.

“Hôm nào về anh nhớ báo em một tiếng nha.”

Hứa Ánh Dương cười đáp: “Ừ, anh biết rồi.”