Phương Đường vừa ngồi lên xe bảo mẫu liền phát hiện có fan cuồng đuổi theo xe. Gần đây tâm trạng cậu vốn không tốt chút nào bèn thúc giục tài xế mau chóng cắt đuôi mấy người phía sau. Dù trợ lý và vệ sĩ đi cùng đều biết rõ tình hình giao thông đoạn đường này không tốt, dễ phát sinh tai nạn, nhưng cũng không ai dám phản đối ý kiến của Phương Đường.

Cậu tựa vào ghế ngồi tính chợp mắt một lát, trợ lý lại cứ liên miên không ngớt bên tai về lịch trình tiếp theo của cậu. Vừa nghe nói Hứa Ánh Dương cũng sẽ tham gia tiệc tối của một tạp chí nọ, cậu liền mất kiên nhẫn: “Em gọi cho anh Đặng nói một tiếng đi, bảo ảnh tìm lý do từ chối phía bên kia, anh không đi đâu.”

Trợ lý sớm đã đoán được cậu sẽ nói như vậy, bất đắc dĩ nhắc nhở Phương Đường: “Anh Đặng nói tiệc tối lần này anh nhất định phải tham dự, mấy cái quảng cáo mà anh là người đại diện đều có tài trợ cho buổi tiệc đó cả, anh không thể hủy được đâu.”

Quả nhiên là người đại diện đã dự kiến trước, hắn biết chắc Phương Đường mà nghe tin phải gặp Hứa Ánh Dương nhất định sẽ gây chuyện nên đã sớm cảnh báo trợ lý ngăn chặn hết ý định của cậu. Phương Đường nghẹn một bụng khí, dứt khoát nằm ngả ra ghế ngồi, không thèm nói chuyện với bất kỳ ai nữa.

Xe đang chạy nhanh thì đột ngột phanh gấp ở một ngã rẽ làm Phương Đường đang mơ hồ sắp ngủ chấn động mạnh, cả người liền đổ ập về một bên, trán bị đập vào cửa sổ thủy tinh đau nhức kinh khủng khiến cậu hoa mắt, choáng váng, vài giây sau mới dần dần khôi phục được ý thức.

Xe của các fan phía sau không kịp xử lý nên tông mạnh vào đuôi xe của Phương Đường, tài xế né tránh không được nên lại đụng mạnh vào vòng bảo hộ, mọi người trên xe liền ngã nhào về phía trước. Phương Đường không buộc dây an toàn là xui xẻo nhất, trên trán sưng đỏ một cục vừa to vừa đau rát.

Các fan phía sau vội vàng chạy đến bao quanh xe bảo mẫu khóc lóc ầm ĩ, người qua đường cũng hiếu kỳ vây lại xem. Trợ lý nhanh chóng gọi điện thoại báo nguy còn các vệ sĩ thì đi xuống ngăn cản mọi người. Phương Đường cảm thấy đau đầu vô cùng nên đang tính xuống gọi taxi đi trước, bỗng lúc này có một chiếc xe bảo mẫu khác ngừng lại bên cạnh, ra là xe của Hứa Ánh Dương tình cờ đi ngang qua, hỏi Phương Đường xem có muốn ngồi xe bọn họ rời đi hay không.

Phương Đường che lại vết sưng trên trán, ánh mắt mê mang xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn qua bên kia, trong hoảng hốt dường như cậu thấy được sườn mặt của người đối diện, nhưng thật ra kính xe bảo mẫu từ ngoài nhìn vào vốn không thấy được gì, có lẽ chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

Vài phút sau, cửa xe bên cạnh lại mở ra, Hứa Ánh Dương lạnh mặt đi tới xe Phương Đường trong tiếng kinh hô cùng ánh đèn di động chớp nhoáng của người qua đường. Có lẽ là do gương mặt của anh lúc này quá đỗi lạnh lùng, cũng có thể do khí thế bản thân anh vốn mạnh mẽ, nên trợ lý của Phương Đường không chỉ bất giác tránh ra mà còn chủ động mở cửa xe giúp Hứa Ánh Dương.

Một người ngồi trong xe, một người lại đứng ở ngoài cửa, cứ như vậy mà nhìn đối phương như thể người xung quanh đều đã biến thành không khí, trong mắt họ chỉ có mỗi nhau.

Nửa phút sau, Phương Đường chịu thua, ngoan ngoãn dẫn trợ lý lên xe của Hứa Ánh Dương.

Đầu rất đau, hơn nữa cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh nên từ khi lên xe Phương Đường liền không để ý đến mọi người nữa. Người đại diện của Hứa Ánh Dương muốn hàn huyên với cậu, cậu cũng chỉ câu có câu không qua loa gật gật đầu, nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi. Phương Đường chưa bao giờ quên, người đại diện này đã từng giúp Hứa Ánh Dương tranh giành tài nguyên cũng như phát không ít các thông cáo báo chí để hạ bệ mình như nào, cậu cũng không cần phải dựa vào anh ta để kiếm cơm ăn nên việc gì phải giả bộ thân thiết chứ!

Đại diện Lưu bĩu môi với Hứa Ánh Dương, khóe miệng nhếch lên vài phần chế nhạo.

Vẻ mặt Hứa Ánh Dương không chút thay đổi, anh nhìn chằm chằm Phương Đường hồi lâu thế nhưng đối phương vẫn ngồi im không hề động đậy, thậm chí liếc mắt cũng lười làm với anh. Hứa Ánh Dương thở dài, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Mãi tới lúc này cuối cùng Phương Đường cũng phản ứng, vội lên tiếng phản đối: “Tôi không muốn đi bệnh viện, đưa tôi trở về khách sạn là được rồi, cám ơn anh.”

Hứa Ánh Dương không để ý đến lời nói của cậu, mà tài xế hiển nhiên là nghe lời của Hứa Ánh Dương liền trực tiếp lái xe đến bệnh viện.

Đưa người đến nơi xong nhưng Hứa Ánh Dương cũng không có ý định rời đi. Trong lúc Phương Đường chụp hình và làm một số bước kiểm tra, anh vẫn ngồi chờ ngay trước cửa phòng khám khiến các y tá đi ngang qua đều hiếu kỳ quay lại nhìn. Hứa Ánh Dương bình tĩnh ngồi chơi di động, không thèm để ý đến những người xung quanh đã lén chụp hình phát lên mạng.

Phương Đường phải lưu lại bệnh viện để quan sát nửa ngày, trợ lý liền sắp xếp cho cậu ở một phòng đơn cao cấp. Hứa Ánh Dương vẫn chưa đi, lại còn yêu cầu trợ lý của anh giữa trưa mang cả cơm đến.

Người đại diện của Hứa Ánh Dương đã sớm rời khỏi, trợ lý của Phương Đường thì đã đi tìm bác sĩ lấy thuốc, trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ. Hứa Ánh Dương liền đóng cửa lại, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cậu rồi nói: “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau một lát đi!”

Phương Đường cúi đầu xem điện thoại, không thèm phản ứng lại anh.

“Phương Đường, em có thể đừng cố tình gây sự như vậy được không?”

Phương Đường phát bực, thẳng tay ném điện thoại rồi trừng mắt nhìn Hứa Ánh Dương: “Tôi gây sự bao giờ? Trong mắt anh, việc gì cũng là tôi sai. Bảy năm không liên lạc, vậy mà lần đầu tiên trò chuyện weixin lại chính là vì chất vấn xem có phải tôi cố tình tạo scandal hâm nóng tên tuổi hay không? Là do tôi cố tình gây sự chắc?”

Hứa Ánh Dương bị cậu gắt tức đến bật cười: “Anh chỉ hỏi ‘em có biết việc ảnh chụp bị phát tán chưa’, anh chất vấn em cố ý tạo scandal hồi nào, em còn chặn số anh, em thật sự là tự suy diễn quá rồi đấy. Hiện tại còn bày ra vẻ mặt ‘anh đang thiếu tiền em’ như thế kia, nếu không phải em cố tình gây sự thì là gì?”

Hứa Ánh Dương không để Phương Đường phản bác lại tiếp tục nói: “Năm đó cũng như vậy, em không nói tiếng nào đã bỏ đi, còn chặn hết mọi phương thức liên hệ nữa. Anh phải đi hỏi chủ nhà của em mới biết được em đã trả phòng về nước rồi, dù muốn chia tay thì em cũng phải nói rõ ràng cho anh chứ. Tùy tiện chơi trò biến mất là có ý gì?”

Nghe Hứa Ánh Dương đề cập đến việc năm đó hơn nữa còn là ngữ khí chất vấn như vậy khiến Phương Đường giận run người, vết thương trên trán đau đến ứa mồ hôi lạnh: “Tức là sự tình năm ấy anh cũng cho là tôi đã làm sai à?”

“Không phải em thì chẳng lẽ là anh sai? Lần nào em cũng thế, cứ có chuyện gì là giận dỗi ầm ĩ, chưa bao giờ học được cách hòa giải với người ta, bảy năm trước em như nào thì bảy năm sau vẫn không hề thay đổi. Xem ra thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng em chỉ phát triển vóc dáng chứ chẳng phát triển đầu óc được chút nào!”

Vốn Hứa Ánh Dương tính từ từ ngồi xuống trò chuyện cùng Phương Đường, cho dù năm đó cậu nhóc này vô duyên vô cớ vứt bỏ anh, nhưng nhiều năm qua anh vẫn nhớ mãi không quên cậu ngốc ấy, cho nên mới cùng Phương Đường chơi trò “ta tranh ngươi cướp” cực kỳ ngây thơ, nói đến cùng chẳng qua cũng chỉ muốn chứng minh rằng đối với cậu anh vẫn có điểm đặc biệt khác người mà thôi. Thậm chí khi tấm ảnh chụp thân mật kia bị phát tán, lúc đó Hứa Ánh Dương cực kỳ vui sướng, vậy nên khi người đại diện vừa hỏi anh có quan hệ như thế nào với Phương Đường anh liền thẳng thắn kể hết ra, còn tranh thủ xin số điện thoại của Phương Đường nữa chứ. Nhưng thái độ của cậu lại khiến anh thật sự thất vọng, đối mặt với vẻ cáu kỉnh của Phương Đường như thế chính anh cũng khó mà giữ bình tĩnh được.

Cả căn phòng im lặng một lúc, nhưng đột ngột bị tiếng nghiến răng nghiến lợi của Phương Đường phá vỡ: “Hứa Ánh Dương, tôi muốn ly hôn với anh, triệt để thanh toán cho xong!”