Khi đến thủ đô nước E thì đã là ngày ghi hình thứ mười, Hứa Ánh Dương xin phép tổ tiết mục nghỉ một buổi tối bởi vì anh muốn hẹn gặp bạn học cũ.

Lúc anh xin phép vừa vặn Phương Đường đứng bên cạnh nghe được, thuận miệng hỏi một câu: “Bạn nào cơ?”

Hứa Ánh Dương cố ý đùa cậu: “Em đang điều tra anh đấy hả?”

“Không nói thì thôi.”

Phương Đường xoay người muốn bỏ đi lại bị Hứa Ánh Dương giữ chặt: “Em đi với anh nhé!”

“Anh gặp bạn học cũ mà, em đi theo làm gì?”

“Là Dylan đó, em còn nhớ cậu ta không, đi chung với anh luôn đi!”

Phương Đường gật đầu không chút do dự, mười ngày qua mỗi ngày đều ghi hình từ sáng sớm đến tối muộn, lúc nào cũng bị máy quay phim giám thị như hình với bóng khiến cậu sắp sửa bị bức điên luôn, có sẵn cái cớ có thể xin phép ra ngoài hóng gió đương nhiên là cậu rất vui vẻ đồng ý rồi.

Lên xe taxi, Hứa Ánh Dương thò tay xoa nhẹ đầu cậu: “Hiện tại đã vui chưa?”

Phương Đường cười hì hì ôm lấy cánh tay anh: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Mang em đi ăn một bữa thiệt ngon nhé.”

Nơi hẹn gặp người bạn kia là một nhà hàng lớn nổi tiếng trong thành phố. Lúc sáng khi ghi hình họ đã đi ngang qua đây, cả đám còn thảo luận rất hào hứng về nơi này, kết quả phát hiện tổ tiết mục thật sự vô cùng keo kiệt, chút phí sinh hoạt cỏn con ấy phỏng chừng còn chưa đủ làm tiền boa cho nhân viên nữa là. Bọn họ đương nhiên đều rất có tiền, nhưng tổ tiết mục không cho dùng tiền của mình thì cũng như không.

“Sau này mấy kiểu show thực tế cố ý tra tấn người như vậy có trả gấp mười lần em cũng không thèm tham gia nữa đâu.”

Phương Đường nói vô cùng chắc chắn như chém đinh chặt sắt, Hứa Ánh Dương cũng cực kỳ tán đồng, nếu không phải vì muốn có thêm nhiều cơ hội ở bên cạnh cậu dĩ nhiên anh sẽ không bằng lòng nhận kiểu chương trình thực tế còn mệt hơn cả quay phim này.

“Hello Hứa, hello Phương, lâu rồi không gặp!”

Người bạn kia đã chờ ở nhà hàng từ sớm, nhìn thấy bọn họ tiến vào liền sải bước đi tới đón tiếp, niềm nở tặng cho mỗi người một cái ôm thật chặt.

Dylan là bạn cùng lớp hồi trung học của Hứa Ánh Dương, quan hệ đôi bên rất thân thiết. Tới năm 12 khi sang đây du học, Phương Đường cũng coi như quen biết cậu bạn này, năm đó ba người bọn họ từng có một quãng thời gian thường xuyên chơi với nhau, Dylan cũng là người duy nhất biết quan hệ thân mật giữa anh và cậu.

Tuy rằng nhiều năm qua Phương Đường không liên hệ với các bạn học cũ ở nước ngoài ngày xưa nữa nhưng rất hiển nhiên đối phương vẫn còn nhớ kỹ cậu.

“Hứa nói cậu tốt nghiệp xong là về nước luôn, tôi hỏi cậu ấy mấy lần cách liên lạc với cậu mà cậu ta cũng không chịu cho, cứ muốn giấu sạch cậu đi ấy.”

Cá tính Dylan vẫn giống năm đó, thích trêu thích đùa, Hứa Ánh Dương nhếch môi không nói gì, Phương Đường thì hơi ngượng ngùng: “Là lỗi của tôi, đáng ra tôi nên chủ động liên hệ với cậu mới phải, lần sau khi cậu tới nước Z tôi nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật chu đáo.”

“Phương à, mấy năm rồi mà cậu dường như chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ xinh đẹp như năm nào, cậu coi tôi với Hứa đều già đi hết rồi này.”

Phương Đường không thích người khác bảo cậu xinh đẹp, nhưng đối với người bạn thích đùa giỡn này thì cũng hết cách: “Cậu mới hai mươi mấy tuổi thôi mà, sao lại bảo mình già được?”

Cậu nhìn trán đối phương đã có xu thế xuất hiện nếp nhăn nhàn nhạt, xác thật là đủ tang thương nhưng cũng chẳng tiện nói thẳng. Hứa Ánh Dương lại nhịn không được oán giận: “Cậu cứ bảo mình cậu là được rồi, tôi có già tí nào đâu, mỗi ngày fan đều khen tôi trẻ trung như trai đôi mươi đấy.”

Dylan cười thành tiếng, Phương Đường nâng tay chọc mũi Hứa Ánh Dương: “Anh là đồ không biết xấu hổ.”

Hứa Ánh Dương bắt lấy tay cậu làm bộ muốn cắn.

Dylan cảm thán: “Tình cảm của hai cậu vẫn tốt như năm ấy, thật không dễ dàng gì nhỉ.”

Hai kẻ đang đùa giỡn đồng thời giật mình, Phương Đường thu tay về, nét tươi cười trên mặt nhạt đi đôi chút.

Dylan không phát hiện ra, vẫn rất cao hứng ôn chuyện cũ với hai người, còn cầm di động ra cho bọn họ xem ảnh con trai mới sinh của cậu ta. Cục bột trên màn hình vừa trắng vừa béo cực kỳ đáng yêu, Phương Đường nhịn không được “Oa” một tiếng rồi hỏi: “Cậu kết hôn khi nào vậy?”

“Cậu không biết sao?” Dylan rất ngạc nhiên: “Nửa năm trước đã tổ chức đám cưới rồi, lúc ấy tôi còn bảo Hứa mời cậu tới dự mà. Hứa à, cậu không nói với cậu ấy hả?”

Trên mặt Phương Đường lộ ra vẻ xấu hổ, Hứa Ánh Dương bất đắc dĩ giải thích: “Lúc đó cậu ấy đang quay phim, bận quá không có thời gian tới dự.”

Rất hiển nhiên Hứa Ánh Dương không kể chuyện họ đã chia tay cho Dylan, thậm chí cậu ta cũng chẳng biết bọn họ đã sáu bảy năm không liên lạc với nhau.

“Ừm… tôi nhớ ra rồi, lúc ấy đóng phim bận quá thật sự không dành ra được thời gian tới tham gia đám cưới của cậu, xin lỗi nhé.” Phương Đường thuận theo lời của Hứa Ánh Dương, sâu trong tâm tư cậu cũng giống như anh vậy, đều không hi vọng bị người ta biết rằng bọn họ từng có quãng thời gian tách ra.

“À, không sao không sao, công tác quan trọng mà. Cậu không biết đâu, cái đêm sau lễ cưới của tôi Hứa uống rượu quá trời rồi ôm tôi khóc cả buổi, khiến đêm tân hôn tôi bỏ quên luôn cô dâu, thiếu chút nữa bị vợ bỏ ngay sau ngày cưới đó, tôi còn tưởng cậu ấy có ý kiến gì với cuộc hôn nhân của tôi cơ.”

Dylan hồn nhiên thuật lại chuyện mất mặt của Hứa Ánh Dương, Hứa đại minh tinh rốt cuộc không giữ được vẻ thản nhiên nãy giờ nữa, quay sang nhìn cậu ta xin khoan dung: “Cậu đừng nói nữa, lúc ấy là tại tôi say quá, thật sự không phải cố ý đâu.”

Phương Đường rất ngạc nhiên, hóa ra Hứa Ánh Dương cũng có lúc uống say mà thất thố sao? Cậu nghiêng đầu qua cười nhìn anh: “Người khác kết hôn mà anh uống nhiều như vậy làm gì? Uống xong còn ôm chú rể nhà người ta khóc nữa? Mất mặt quá đi!”

Hứa Ánh Dương chuyển đĩa sườn cừu đã được cắt miếng cẩn thận đưa cho cậu, chuyển hướng đề tài: “Mau ăn của em đi.”

Phương Đường hoài nghi nhìn anh chẳng hiểu sao đột nhiên lại đỏ mặt, có ý gì đây nha?

Bởi vì nhìn thấy bạn học cũ cưới vợ sinh con tu thành chính quả rất hạnh phúc, lại nghĩ đến tình cảm ngọt ngào trước kia và nghĩ đến người yêu đã tách khỏi mình nhiều năm mới nhịn không được đau khổ, thất thố, những lời như vậy Hứa Ánh Dương tuyệt đối chẳng thể nói ra khỏi miệng.

Ăn xong cơm chiều vừa lúc đèn đường trên phố bừng sáng, Dylan chào tạm biệt bọn họ rồi vội vã về nhà làm người chồng người cha đạt chuẩn hai mươi bốn chữ hiếu, nhìn theo đối phương lên xe rời đi Phương Đường khẽ chà xát hai tay đã bị lạnh đến ửng đỏ rồi mới tiếp tục trò chuyện: “Cậu ta vẫn nói nhiều như ngày nào, nhiều lúc em theo không kịp luôn.”

Hứa Ánh Dương cười nhéo nhéo chóp mũi đỏ bừng lên của cậu, lấy khăn quàng trên cổ mình xuống quấn vài vòng thật kín kẽ cho Phường Đường.

Cậu ngây ngốc nhìn động tác của anh: “Anh không lạnh sao……”

“Không sao, quần áo của anh dày lắm.” Hứa Ánh Dương kéo cao cổ áo và đội mũ lên, cũng che bản thân thật kín.

Anh ôm bả vai Phương Đường, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi ăn cơm no quá, chúng ta tản bộ về khách sạn nhé?”

Phương Đường không phản đối, cậu cũng chẳng muốn sớm về đối mặt với cái máy quay đáng ghét của tổ tiết mục kia đâu.

Lễ Giáng Sinh sắp đến, trên đường giăng đèn kết hoa đậm sắc màu của mùa lễ hội, khắp các cửa hàng trên phố thường xuyên vang lên tiếng nhạc nhộn nhịp, trên mặt những người đi đường đều mang theo nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ. Trên con đường rộng lớn của một đất nước xa lạ, bọn họ không còn là diễn viên nổi tiếng lúc nào cũng bị fan bao vây chụp ảnh xin chữ ký nữa, hiện tại muốn làm cái gì hay muốn đi nơi nào đều có thể tùy ý thỏa sức thực hiện.

Bọn họ chậm rãi bước theo dòng người đi tới bờ sông, từ xa đã thấy có ánh đèn chiếu sáng vô cùng lấp lánh, mãi đến lúc gần mới phát hiện ánh sáng kia là đến từ vòng đu quay cao nhất thành phố này, dưới màn đêm càng biến ảo thành đủ màu sắc rực rỡ.

“Chúng ta ngồi cái đấy nhé?”

Nhìn thấy trong mắt Hứa Ánh Dương có ý cười nhạo mà vẫn buông ra câu hỏi kia, Phương Đường đỏ mặt trừng mắt bảo anh: “Sao anh biết em muốn ngồi nó?”

“Em ấy, chẳng giấu được chuyện gì hết, cái gì cũng viết sạch lên mặt kìa, muốn biết em nghĩ gì còn không dễ à?”

“Em đi mua vé.” Phương Đường không muốn tranh cãi với anh nữa, vui vẻ xoay người chạy đến chỗ bán vé.

Ban ngày khi ghi hình cho chương trình cậu đã muốn chơi trò này rồi, nhưng bởi vì trên người  không đủ tiền nên chỉ có thể nhìn mấy khách mời nữ lần lượt lên chơi mà ao ước, cậu đứng bên dưới ngửa cổ nhìn chằm chằm, cặp mắt sáng rực đáng thương ấy đã khiến Hứa Ánh Dương nhớ mãi cả một ngày.

Đêm mùa đông không có nhiều du khách, bên trong khoang đu quay chỉ có hai người họ. Phương Đường ngồi xuống vị trí gần cửa sổ thủy tinh ngắm cảnh bên ngoài, khi vòng quay bắt đầu dịch chuyển, thành phố châu Âu về đêm rực rỡ ánh đèn càng ngày càng hiện ra trước mắt thật rõ ràng.

“Đẹp quá!” Cậu thầm cảm thán từ tận đáy lòng.

Nhìn thấy cửa sổ thủy tinh bị mình thở ra hơi nóng mà hình thành một lớp hơi nước, Phương Đường bất chợt nổi hứng lấy ngón tay viết lên đó một dòng chữ “Phương Đường đã từng tới đây”, sau cùng còn vẽ một viên kẹo mập mạp xinh xinh lên nữa.

Hứa Ánh Dương ngồi phía sau cậu bật cười, anh giơ ngón tay ra viết tên của mình ngay trên hai chữ Phương Đường rồi lại vẽ thêm một hình trái tim bao lấy tên của cả hai người bọn họ.

“Anh làm gì vậy? Không cho phá hư tác phẩm của em.” Phương Đường nhỏ giọng oán giận, nhanh chóng xóa đi tên của cả hai.

“Đường Đường…..”

Giọng Hứa Ánh Dương trầm thấp nỉ non bên tai, ngón tay Phương Đường còn đang viết viết chợt khựng lại. Đã bao nhiêu lâu rồi anh không cậu thân mật như vậy nhỉ?

“Anh làm gì?!” Phương Đường cố ý cất cao giọng, mặt đều đỏ bừng hết cả lên.

Hứa Ánh Dương cười khẽ ra tiếng, hung dữ thật đó! Đã nhiều năm như vậy mà tên nhóc này vẫn y hệt xưa kia, chỉ cần thẹn thùng một chút xíu thôi liền giả vờ hung dữ, ngoài mạnh trong yếu, con cọp giấy khổng lồ mà còn đáng yêu hơn cả mèo con nữa.

“Mình chụp ảnh đi.”

Anh kéo người kia dựa vào trong lòng, nâng cao di động lấy cảnh đêm rực rỡ làm bối cảnh rồi ấn nút chụp, vĩnh viễn lưu giữ khoảnh khắc ngọt ngào này.