Ngày đầu tiên của chuyến du lịch trôi qua rất nhanh, tuy nói là đang ghi hình cho show truyền hình thực tế nhưng mọi người chơi đùa cùng nhau cả buổi quả thật vô cùng vui vẻ. So với ngày hôm qua vừa mới gặp mặt, rõ ràng hôm nay các khách mời đã thân thiết hơn rất nhiều, tùy tiện đùa giỡn trêu chọc cũng ăn ý hơn hẳn.

Nhưng mà đến chạng vạng cuối ngày thì có một hiện thực vô cùng phũ phàng đập vào mặt bọn họ: hết tiền rồi!!!

Sáng nay Kỷ Sơ Hạ đã nhắc nhở vụ tiết kiệm tiền rồi nhưng chẳng ai đặt điều đó trong lòng, cả một ngày mọi người thoải mái ăn cơm – ngồi xe – mua vé vào cổng khu thăm quan – mua đồ kỷ niệm…. tóm lại là tiền liên tục rời túi. Không ngờ tổ tiết mục sẽ ngoảnh mặt làm ngơ như thế, thấy bọn họ vung tiền quá tay cũng không thèm nhắc nhở. Đợi đến khi bảy người bắt đầu nghĩ đến việc đi tìm khách sạn địa phương để nghỉ ngơi thì mới phát hiện ra cho dù là khách sạn trông tầm thường nhất cũng phải tốn đến 60-70 Euro cho phòng đôi trong một đêm. Mà trừ Kỷ Sơ Hạ vì đang vay tiền Phương Đường nên cố ý nhịn ăn nhịn mặc không dám tiêu xài nhiều vẫn còn giữ được 50 Euro, thì sáu người kia đều tiêu tiền khá thoải mái, hiện giờ mỗi người chỉ còn không đến 30 Euro, mà đó là bọn họ còn chưa ăn cơm tối luôn đấy.

Tần Dao chưa bao giờ lâm vào tình trạng ‘ví hao hụt’ đến nông nỗi như này bèn quay sang oán giận tổ tiết mục: “Một ngày chỉ được nhận 100 Euro làm sao mà đủ dùng, các anh chị rõ là đang cố tình làm khó tụi em mà.”

Cả đoàn cử một người khéo ăn khéo nói ra thương lượng với PD chương trình xem có thể mượn dùng trước phí sinh hoạt của ngày mai hay không. PD cười lắc đầu từ chối, bảo bọn họ lần này tới đây không phải để hưởng phúc đâu, mục đích chính của chương trình chủ yếu là để mọi người trải nghiệm với cuộc sống sinh hoạt mới mẻ mà trước giờ bọn họ chưa từng làm cơ mà.

Trong lòng Phương Đường lặng lẽ tặng cho tổ biên kịch một ngón giữa, thử nghiệm cuộc sống sinh hoạt mới mẻ cái mọe ấy, có mà bày ra đủ loại hành động khiến các khách mời ‘ăn hành’ nhằm mua vui, kéo fan, tăng ratings cho đài các người mới là ‘mục đích chính của chương trình’ thì có.

Mặc kệ mọi người kỳ kèo như thế nào thì PD vẫn không đồng ý, lại không thể thật sự kéo nhau ra ngoài đường ngủ được cho nên cả đám thương lượng một hồi cuối cùng quyết định đi tìm một nhà trọ phổ thông để đối phó đỡ đêm nay.

Mất một đống thời gian và công sức rốt cuộc cũng tìm được một nhà trọ nho nhỏ tương đối sạch sẽ, chỉnh tề, cũng may chỗ này chỉ thu phí 15 Euro mỗi người.

Phòng họ thuê của nhà trọ bình dân này là phòng tập thể mười người ở chung, có phân nam nữ riêng. Vì đây không phải là mùa cao điểm nên khách khá ít, bên nữ không có một người nào, bên nam thì còn được vài ba chàng trai sinh viên từ Úc đến đây du lịch. Mấy cậu nhóc vừa thấy tổ tiết mục đang ghi hình các nghệ sĩ thì vô cùng hiếu kỳ huơ tay múa chân cười hi hi ha ha đùa giỡn vui vẻ trước máy ảnh, cũng xem như tặng luôn miễn phí một đoạn tư liệu hài hước cho bên chương trình.

Cơm tối được bảy người giải quyết đơn giản bằng một ít bánh quy và bánh mỳ mua ở cửa hàng tiện lợi gần đó. Ăn uống xong xuôi tất cả quay về nhà trọ, ở đây muốn tắm còn phải xếp hàng, cũng may mà bọn họ có thói quen đi đâu cũng mang theo một ít vật dụng cá nhân, hành lý lớn cồng kềnh thì đã có nhân viên bên chương trình hỗ trợ đem qua giúp nên về cơ bản là không thiếu thốn đồ đạc gì cả.

Hứa Ánh Dương thúc giục liên hồi mà Phương Đường vẫn nằm chơi di động suốt trên giường, mãi đến khi mọi người xong hết chỉ còn lại một mình cậu thì mới chịu buông điện thoại lọ mọ đi tắm, kết quả lại quên mang theo sữa tắm, thế nên đành phải đứng trong phòng lớn tiếng gọi Hứa Ánh Dương mang vào giúp cho. Hứa Ánh Dương bất đắc dĩ nhìn màn ảnh cười bảo: “Thần tượng của mọi người chính là như vậy đấy, lúc nào cũng quên trước quên sau.”

Ổ khóa phòng tắm có vấn đề nên Phương Đường chỉ khép hờ cửa lại, Hứa Ánh Dương đi đến trực tiếp đẩy cửa vào thẳng bên trong, nhốt anh chàng quay phim bên ngoài, anh chàng này cũng rõ kiên trì, ấy vậy mà liên tục đứng đó nhắm cánh cửa quay không ngừng, phỏng chừng là tính quay tới khi nó nở hoa luôn mới vừa ý.

Phương Đường đang tắm dưới vòi hoa sen, lưng quay lại với cửa ra vào. Nước ấm xối xuống làn da trắng bóc của cậu khiến hơi nước thoang thoảng bay lên, làm Hứa Ánh Dương đứng ở đó nhìn ngây ngẩn mãi một hồi mới giật mình nhớ ra việc đưa sữa tắm cho cậu.

Phương Đường nghe tiếng động thì giật nảy mình, vội lấy lại tinh thần giật khăn tắm xuống che ngang nửa thân dưới rồi rống Hứa Ánh Dương thật to: “Cút ra ngoài mau, ai cho anh vào đây???”

“Nhỏ tiếng một chút nào, người bên ngoài nghe thấy hết bây giờ.” Hứa Ánh Dương cười nhắc nhở cậu: “Cục cưng đúng là vô lương tâm, chẳng phải em bảo anh mang sữa tắm vào cho em sao?”

“Tôi cũng không bảo anh tự ý đi vào tận đây, mà thôi, anh đặt chai sữa tắm xuống rồi nhanh chóng lăn ra ngoài cho tôi!”

“Ngại gì chứ, cũng có phải anh chưa từng nhìn thấy đâu…” Hứa Ánh Dương ráng bỏ lại thêm câu này rồi tự giác lăn ra ngoài trước khi Phương Đường kịp xù lông lên.

Nửa tiếng sau Phương Đường mới ăn mặc kín mít đi ra ngoài, Hứa Ánh Dương đang ngồi tỉnh bơ trên giường cậu, vui vẻ chém gió khí thế với Kỷ Sơ Hạ.

Phương Đường nhìn thấy cả hai người vô cùng chướng mắt bèn thò chân qua đá Hứa Ánh Dương một cái: “Đây là giường của tôi mà, anh mau leo lên trên đi!”

Hứa Ánh Dương không những không đi mà còn ấn Phương Đường ngồi xuống giường, rướn người qua vali đặt gần đó lấy máy sấy ra cắm điện vào sấy tóc cho cậu.

Phương Đường không cự tuyệt hành động này, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tựa như một vị đại gia mà thoải mái dựa vào đống gối sau lưng ngáp to một cái.

Kỷ Sơ Hạ tiếp tục bắt chuyện: “Vừa rồi anh Dương đang kể mấy chuyện vui khi hai anh còn đi học đó, ảnh bảo anh Tiểu Phương không chỉ thường xuyên trèo tường trốn học mà còn rủ rê ảnh trốn theo nữa, có phải không ạ?”

“Làm gì có chuyện đó, đừng có nghe anh ta bịa đặt.” Phương Đường nhíu mày, không nghĩ Hứa Ánh Dương sẽ đem những hồi ức của bọn họ ra làm chủ đề câu chuyện cho mọi người bàn luận như này.

Hứa Ánh Dương xoa xoa mái tóc cậu, khẽ dỗ dành: “Em đừng mất hứng, anh sẽ không nói chuyện này nữa.”

Giọng điệu quả thật ôn nhu ngấy chết người mà!!!

Phương Đường đẩy tay anh ra: “Không sấy nữa.”

Hứa Ánh Dương thấy tóc của cậu cũng tạm khô rồi bèn nghe theo lời cậu dừng lại. Liếc thấy đống hành lý lộn xộn của Phương Đường, anh thuận tay giúp cậu dọn dẹp sắp xếp lại luôn.

Đang dọn thì bỗng Hứa Ánh Dương thấy một cái nhẫn được lồng trong sợi dây chuyền rớt ra mặt đất, anh còn chưa kịp nhìn rõ thì Phương Đường đã nhào tới giật lại rồi quát to: “Anh đang làm cái gì đấy? Ai cho phép anh tự ý đụng vào đồ đạc của tôi?”

Có vẻ lần này Phương Đường thật sự tức giận rồi!

Hứa Ánh Dương ngẩn người, trước đây đồ đạc của Phương Đường luôn là do anh tự tay sắp xếp, riết thành thói quen. Anh cũng không ngờ lại nhìn thấy sợi dây chuyền và chiếc nhẫn mà cậu bảo đã sớm vứt đi nằm trong đấy.

Hai chiếc nhẫn bạch kim hợp lại thành một hình trái tim này chính là đồ trang sức độc nhất vô nhị mà lúc kết hôn bọn họ đã tốn không ít tiền tìm người làm riêng. Món đồ này không quá quý nhưng lại có ý nghĩa vô cùng đặc biệt trong lòng bọn họ. Mấy năm nay Hứa Ánh Dương tuy thỉnh thoảng mới đeo nhưng thật ra vẫn luôn mang chiếc nhẫn bên người, Phương Đường cũng đeo sợi dây đó suốt bảy năm, chẳng qua lúc trước giận dỗi anh nên mới tháo xuống cất vào vali.

Kỷ Sơ Hạ cảm nhận rõ rệt bầu không khí đang cực kỳ vi diệu bèn cố gắng ngậm miệng thu nhỏ tối đa sự tồn tại của mình. Trần Bân Vũ nãy giờ vẫn đang nằm ở giường trên đọc sách liếc qua Hứa Ánh Dương rồi lại nhìn đến đôi mắt đang ngập tràn tức giận của Phương Đường, nghiền ngẫm vài giây mới thu lại tầm mắt, che giấu đi sự trào phúng pha chút khó hiểu vừa thoáng hiện lên mặt.

Mấy nhân viên quay phim hơi khó xử nhưng thấy PD không có ý bảo ngưng nên chỉ đành tiếp tục ghi hình.

Giằng co ngắn ngủi vài giây, cuối cùng vẫn là Hứa Ánh Dương xuống nước trước, anh cố gắng giải thích với Phương Đường: “Xin lỗi… Không phải anh cố ý đâu, em đừng giận nữa.”

Phương Đường tựa như quả bóng xì hơi, cậu ngả lưng ra giường, trong lòng âm thầm tự trách bản thân mình quá vô dụng. Trước máy quay phim mà lại đi cáu giận với Hứa Ánh Dương làm gì, chẳng được lợi ích gì không nói, thậm chí còn tự làm mình mất mặt trước người xem toàn quốc nữa chứ!

Sau đó Phương Đường không muốn để ý đến ai nữa, cậu nằm trên giường đeo tai nghe một mình cắm mặt chơi di động.

Trước khi tổ tiết mục kết thúc ghi hình ngày hôm nay thì bảo mọi người làm một bảng đánh giá khách mời y như tối qua. Phương Đường ngoáy bút chưa đến ba giây đã điền xong, đưa luôn cho nhân viên công tác.

Kỷ Sơ Hạ chiếm vị trí đầu bảng, ba cô gái lần lượt nắm giữ ba vị trí tiếp theo, Trần Bân Vũ đứng thứ năm, Hứa Ánh Dương đương nhiên là bị Phương Đường không chút khách sáo xếp ngay ở chót bảng.

Phương Đường không thèm che bảng đánh giá, những người khác trong phòng đều thấy được điểm số do cậu tự tay ghi. Hứa Ánh Dương âm thầm lắc đầu nhưng vẫn như trước đặt tiểu tổ tông của anh ở vị trí đầu tiên.

Bảng xếp hạng ngày thứ hai hoàn toàn đảo ngược, Kỷ Sơ Hạ làm “osin dẫn đường” suốt một ngày vô cùng chu đáo, được tập thể mọi người nhất trí xếp lên hạng đầu, trừ Hứa Ánh Dương chỉ cho cậu ta 4 điểm thì những người còn lại đều chấm cho Kỷ Sợ Hạ tròn 5 điểm. Xem như 100 Euro ngày hôm nay cuối cùng cũng thuộc về cậu nhóc rồi. Hứa Ánh Dương thì tương đối xui xẻo nằm ngay hạng cuối cùng, tương đương với việc mai đến lượt anh trở thành người dẫn đường, mà quan trọng là anh sẽ không được phát tiền sinh hoạt, đã vậy anh còn đang chiến tranh lạnh với Phương Đường, khéo không chừng ngày mai nội bộ gia đình vẫn lục đục là sẽ không ai tiếp tế cho anh luôn mất!

Tiết mục ghi hình vừa kết thúc không bao lâu thì bên trong phòng đèn đã được tắt hết, mọi người di chuyển mệt mỏi suốt một ngày nên rất nhanh đã không còn âm thanh nào vang lên nữa.

Hứa Ánh Dương trốn trong ổ chăn nhắn weixin xuống cho Phương Đường nằm giường dưới: “Em giận anh thật à?”

Mãi năm phút sau bên kia mới hồi đáp: “Cút!”

Quả nhiên cậu nhóc của anh vẫn chưa ngủ, Hứa Ánh Dương nhận được tin nhắn liền thấy yên tâm, vẫn còn để ý đến weixin của anh tức là vẫn chưa hoàn toàn giận quá mức mà.

“Nếu em không vui, ngày mai anh cho em đánh một trận đến khi nào em thấy hài lòng mới thôi được không?”

“Xong rồi fan của anh đánh ngược lại tôi đến mức mẹ cũng nhận không ra à? [trừng mắt]”

“Không sao, không sao, chúng ta vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, anh đứng yên cho em đánh, tuyệt đối không ai quay được đâu.”

Phương Đường bật chế độ “lạnh-lùng” quen thuộc, không thèm để ý đến Hứa Ánh Dương nữa.

“Ngày mai em sẽ cho anh ăn cơm chứ?”

“Biểu hiện tốt thì sẽ cho anh uống ngụm canh, nếu không tốt thì cứ đợi đó mà ăn cơm không đi!”

Phương Đường ngẫm nghĩ, hai ngày mình đã thu hoạch được 300 Euro, trong khi đó Hứa Ánh Dương chỉ mới kiếm được 100 Euro, cái gì mà “tài sản chung” chứ, tính vậy không phải cậu sẽ lỗ to sao???