Đầu kia Tùy Trần như cũ, không có động tĩnh, một hồi lâu, mới bất thình lình toát ra một câu cùng chủ đề không có chút quan hệ nào, nói: "Tôi muốn đổi động cơ xe W12, cô giúp tôi thăm dò, mau sớm đề cử mấy khoản cho tôi."

"•••••• vì, vì sao đột nhiên muốn đổi xe? Chiếc xe bây giờ không phải đầu năm mới vừa mua sao? V8 ư! Anh còn chưa đủ điều khiển đâu? Loại đường xá này tất yếu làm mười hai vạc hay sao?!" Làm ơn, suy nghĩ có thể hay không không cần toát ra như vậy?

"Cô nói nhiều như vậy, không phải là muốn nói cho tôi biết, cùng ảnh đế giành cô gái nhất định phải trang bị tốt sao?" Động cơ V8 anh có đủ lái hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, ngày đó anh không thể đuổi theo chiếc động cơ xe W12 của Thẩm Phi!

"••••••" A Phi! Đây cũng quá xuyên tạc lời khuyên nhủ tận tình của cô rồi!

Khổ cực tranh thủ tới nghỉ dài hạn để làm những gì?

Từ lúc ba cô nguyện ý tự ra tay thay cô đi tìm Cẩm ca tranh thủ ngày nghỉ, Thịnh Đản cũng rất nghiêm túc nghĩ ngợi cái vấn đề này.

Hình như cô quá lo lắng, trên thực tế, khôn đợi cô kịp hoàn hôn, đã bị Lục Y Ti kéo đi Nhật Bản.

"Oa! Chúng ta thật sự đến Nhật Bản rồi! Một năm, tớ dành dụm tiền suốt cả một năm, rốt cuộc có thể tới Nhật Bản rồi! Thất nghiệp cái gì, quá tốt đẹp!" Đây là khi Lục Y Ti vừa tới phi trường Thành Điền, phát ra hô hào khoa trương.

Thịnh Đản không phải ngu ngốc, cô rất rõ ràng Lục Y Ti đối với Nhật Bản cũng không có quá nhiều hướng tới, thậm chí cô ấy còn từng mài đao sèn soẹt cho qua nỗi nhục của đất nước. Nói gì đến việc dành dụm tiền suốt cả một năm, nói gì mà thất nghiệp quá tốt đẹp, không phải là không muốn làm cho Thịnh Đản cảm thấy đây là một chuyến cuộc hành trình chữa thương thất tình.

Vậy mà, bạn bè hẹn là nhỏ tâm nghiêm túc, Thịnh Đản thì càng cảm thấy tâm tình nặng nề.

Cô cảm thấy mình rất vô dụng, lớn như vậy còn khiến người nhà cùng bạn bè lo lắng, cô so với bất luận kẻ nào cũng hi vọng mình có thể nhanh hết lo lắng, cố tình có câu gọi là —— dục tốc tắc bất đạt(nóng vội thì không thành công).

Mặc dù bên Nhật Bản chỉ chênh lệch có một giờ, nhưng ba giờ chiều theo Lục Y Ti tới khách sạn, Thịnh Đản ngã đầu nằm ngủ.

Cô thật sự không rõ ràng lắm rốt cuộc mình ngủ bao lâu, trên đường chỉ tỉnh qua hai lần.

Lần đầu tiên, ngoài cửa sổ là sáng, cô lên nhà, ngã xuống giường ngẩn người một hồi, lật người chôn giữa hai gối đầu, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi; lần thứ hai, cô từ trong va li hành lý của Lục Y Ti lấy ra một họp mì ăn liền, ăn xong, ngủ tiếp.

Tóm lại, cuối cùng cô ở trên giường lớn sáu thước lăn qua lộn lại cũng không ngủ được nữa, bò xuống giường nhìn bản thân lôi thôi trong gương, bộ dáng thật sự đủ hỏng bét, ngay cả chính cô đều nhìn không nổi nữa, lập tức đi tắm rửa sạch sẽ.

Trên tủ đầu giường có lưu lại lời nhắn của Lục Y Ti.

——ba ngày! Con heo như cậu cư nhiên ngủ ba ngày! Cậu tu luyện thành tiên rồi, heo Thần Tiên! À, suy tính đến công việc trước đây của cậu mệt mỏi như vậy, tớ liền không quấy rầy cậu, ngủ tốt đi, tớ đi dạo hiệu thuốc một chút. Mì ăn liền không có, nếu như cậu đói bụng, liền tự mình đi ra ngoài kiếm ăn đi.

Ở bên cạnh tấm giấy nhắn, còn có hai tờ giấy bị vê nhăn tùy ý ném ở một bên.

Thịnh Đản liếc nhìn, theo thứ tự là thời điểm cô ngủ một ngày cùng hai ngày cùng Lục Y Ti lưu lại, người này thật đúng là có thể đi dạo, một người cũng có thể cực kỳ vui mừng chạy khắp cả Tokyo.

Cô mạnh mẽ lau tóc, vừa nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ.

Cũng tự giận mình ba ngày rồi, cũng là thời điểm đi ra ngoài đi dạo một chút, không đến nỗi đi thật xa xôi tới Tokyo một chuyến, liền vì đổi cái giường ngủ đi.

Huống chi thời tiết tốt như vậy, không nên phí hoài nha.

Nhưng •••••• đi đâu đây?

Thiển Thảo Tự.

Đây là lựa chọn thứ nhất hiện ra trong đầu Thịnh Đản, cũng là duy nhất.

Cô tiện tay để lại cho Lục Y Ti một tờ giấy nhắn, bọc áo khoác màu nâu nhạt đi ra ngoài, đi ra đại sảnh khách sạn, nháy mắt phải nghênh diện với không khí lạnh lẽ xông tới mặt, Thịnh Đản lập tức hối hận, sớm biết lạnh như vậy, ít nhất cũng nên mang theo cái khăn quàng cổ.

Lười trở về lấy, cô kéo chặt áo khoác, cắn răng đi ra ngoài.

Nhờ sự giúp đỡ từ nhỏ của cha mẹ đối với cô có ý thức giáo dục độc lập, cộng thêm điểm Anh ngữ của cô coi như thông qua, đường xá đi Thiển Thảo Tự không tính là quá quanh co.

Nhưng là vì tìm cái treo đèn lồng đỏ lớn ở cửa chính "Lôi môn", mất không ít công sức.

Kết quả, cô không giải thích được liền xông qua chính điện, nếu nói cưỡi ngựa xem hoa đại khái chính là cái ý tứ này đi, làm sao tới cũng không biết.

Nếu là lúc trước, Thịnh Đản sẽ cảm thấy đầu người nhốn nháo chật chội như thế làm cảnh khu rất mất hứng, nhưng là bây giờ, trà trộn ở trong đám người, trước mặt là những khuôn mặt xa lạ, bên tai là các loại ngôn ngữ, thỉnh thoảng cùng tầm mắt người đi đường chống lại, còn có thể đổi lấy một mỉm cười lễ phép. Nơi này, không ai nhận ra cô, không ai quan tâm đến phản ứng tình yêu của cô đối với Tùy Trần, không có súng trường pháo ngắn cùng với sắc mặt xem kịch vui, loại cảm giác này khiến tâm tình Thịnh Đản tốt lên không ít.

Cô bước chân chậm lại, đôi tay cắm ở trong túi, bâng quơ mò mẫm đi dạo ở khu phố buôn bán.

Cho đến con đường treo không ít bài tường cầu nguyện, cô không tự chủ ngừng lại, nhìn lén nguyện vọng người khác mặc dù không quá hiền hậu, nhưng Thịnh Đản vẫn luôn ham thích chuyện này.

Cô khẽ cong người xuống tiến lên trước, ở một đống bài tường cầu nguyện tìm kiếm tiếng Hoa mình quen thuộc.

Chỉ rất là nhanh, Thịnh Đản đã cảm thấy, đây là đang tự làm khổ. Mỗi lần nhìn thấy những thứ cầu nguyện cùng một một một đời bài tường cầu nguyện,cô đều sẽ cảm thấy cô đơn, nhiều người như vậy, cô làm sao lại không gặp được một ai có dũng khí cùng cô cả đời?

Vì không để cho cảm xúc ăn năn hối hận tiếp tục mở rộng, cô hít sâu một hơi, mím chặt khóe miệng, xoay người muốn rời khỏi.

Tầm mắt kéo về, trong nháy mắt bắt được hình ảnh, lại làm cho cô dừng lại.

Thịnh Đản nhíu nhíu mày, hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không, lại gần khôi bài tường cầu nguyện trước mặt, quan sát từng chữ.

"Chúc Thịnh Đản thân thể kiện khang ••••••"

Lạc khoản(phần đề chữ), Tùy Trần.

Cái tên này giống như mang theo lực đánh, giải khai trí nhớ của Thịnh Đản.

—— vậy đi Thiển Thảo Tự giúp em cầu nguyện thôi.

——cầu nguyện cái gì?

—— nguyện vọng nói ra cũng không linh, anh thay em tùy tiện hứa đi••••••

Đối thoại đã từng nói với Tùy Trần bị lật ra ngoài, đó là lời nói trước khi anh đi Nhật Bản công tác, thì ra là anh tới thật.

Còn không bằng không đến, "Thân thể kiện khang" loại nguyện vọng này, tựa như "Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn" giống nhau qua loa lại dối trá. Cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không có chết dây dưa, anh cần gì phải tựa như dụ dỗ người bạn nhỏ.

Cũng đúng, Tùy Trần đối với cô vẫn luôn giống như dụ dỗ người bạn nhỏ, tùy tiện cho cô viên kẹo, cô có thể vui mừng hai ba ngày cũng không ngậm miệng được, dù tức giận lớn hơn nữa, cũng sẽ ở trong nháy mắt đó bị vị ngọt làm biến mất hầu như không còn.

Trách ai được? Cô đáng đời, hạ thấp mình, gieo gió gặt bão.

"Cầu nguyện đi."

"••••••" Bên cạnh đột nhiên vang lên lời nói, gần trong gang tấc, khiến Thịnh Đản bỗng nhiên chấn động, chợt quay qua, thấy rõ người tới, cô sửng sốt, tròng mắt kia nguyên bản là rất lớn bởi vì kinh ngạc bị trừng đến càng khoa trương hơn.