Say Nụ Cười (Túy Hoàn Nhan)

Chương 25: Phiên ngoại Lần đầu gặp gỡ

Đó là Sở Thành nhỏ tuổi cùng Nhan Như Khuynh lần đầu gặp nhau.

Oánh phi là tỷ tỷ của mẫu thân Nhan Như Khuynh, bởi vì chỉ có một đứa cháu gái là Nhan Như Khuynh, cho nên Oánh phi thập phần thích y, ở lúc sau khi sinh hạ Sở Huyền, nàng liền yêu cầu biểu ca Nhan Vãn Nhiên đem Nhan Như Khuynh đưa vào cung chơi với nàng mấy ngày.

Nhan Như Khuynh mặc dù chán ghét lễ nghi trong cung rườm rà phức tạp, nhưng y vẫn là đi.

Một ngày, Nhan Như Khuynh ôm Sở Huyền đến ngự hoa viên đi dạo một chút, vừa mới ngồi xuống ở đình nghỉ mát, y liền thấy một tảng lớn cách đó không xa đang có cung nữ thái giám hướng bên này đi tới, Nhan Như Khuynh biết nhất định là hoàng tử công chúa nào đó đến đây, muốn đứng lên lảng tránh, cũng đã không kịp.

Sở Thành mắt nhìn thấy Nhan Như Khuynh đầu tiên, cảm giác đầu tiên về người này đó là sạch sẽ. Ánh mắt trong suốt khí chất tinh thuần, trong lòng ôm ấp trẻ con lại làm cho y tản mát ra cảm giác ôn nhu. Không có nô nhan ti tất, không có thấp thỏm lo âu, chính là làm một cái lễ liền cúi đầu đứng ở một bên, mặt mày dịu ngoan cơ hồ đều che dấu xuống dưới là sự khinh thường.

Sở Thành tuổi còn nhỏ, nhưng trí tuệ không tầm thường như trẻ nhỏ. Hắn thẳng tắp nhìn Nhan Như Khuynh, nãi thanh nãi khí (nghĩa đại loại là thẳng thắn) hỏi: “Ngươi là ai?”

Nhan Như Khuynh hành lễ cúi người trả lời: “Thảo dân Nhan Như Khuynh, diện kiến thái tử điện hạ.”

Sở Thành cảm thấy được Nhan Như Khuynh này cũng không phải chân chính không hiểu biết, lại cảm thấy được trẻ con trong lòng Nhan Như Khuynh thập phần chướng mắt, vì thế đi đến trước mặt Nhan Như Khuynh, nói: “Ngươi ôm ta một cái, được không?” (editor: mới có ba tuổi đã bá đạo và nổi rõ máu sắc lang rồi…(_ __///))

Mọi người xung quanh hoảng sợ, một thái giám bạo gan tiến lên nói: “Thái tử điện hạ, chỉ sợ cùng cấp bậc lễ nghĩa không hợp......”

Sở Thành cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Câm miệng”, thái giám kia lập tức im miệng thối lui đến một bên, đây chính là thiên tử tương lai a.

Bị ánh mắt chờ mong gắt gao nhìn thẳng của Sở Thành nhìn trúng, Nhan Như Khuynh do dự đang muốn cự tuyệt, lại nghe Sở Thành vui mừng nở nụ cười một tiếng, nói: “Ngươi không nói lời nào, chính là ngầm đồng ý rồi.”

Cung nữ bên cạnh lập tức thức thời mà đem Sở Huyền ôm đi, Sở Thành hướng Nhan Như Khuynh hai tay mở ra, đâm lao phải theo lao nên Nhan Như Khuynh đành phải kiên trì đem Sở Thành ôm lên, cứng ngắc lấy tay khẽ vuốt tóc Sở Thành. Tiểu hài tử ba tuổi cũng không có nhiều trọng lượng, Nhan Như Khuynh lại cảm thấy được trên tay giống như rơi xuống trọng trách ngàn cân, cả người đều không được tự nhiên.

Sở Thành vùi đầu vào hõm vai Nhan Như Khuynh, gần như tham lam mà hút hơi thở ngọt lành tinh thuần kia, không có son phấn hương khí nồng đậm, mang theo xa cách lại vẫn như cũ có thể cảm giác được ấm áp, Sở Thành bỗng nhiên ghen tị với tất cả những người đụng vào Nhan Như Khuynh.

Một cái đứa nhỏ ghen tị là đáng sợ, một đứa nhỏ sắp sửa trở thành thiên tử ghen tị lại đáng sợ hơn, hắn muốn đem Nhan Như Khuynh giấu đi, chỉ có tự mình có thể xem, có thể bính.

Rất nhanh, Nhan Như Khuynh liền đem Sở Thành thả xuống dưới, Sở Thành cũng không giận, dẫn theo nụ cười tính kế, bước nhanh hướng tẩm cung mẫu hậu chính mình đi đến.

Nhìn thân ảnh Sở Thành rời đi, Nhan Như Khuynh một bên vuốt ve cánh tay đang nổi da gà, một bên thì thầm: “Âm hồn tan đi......”

Ngày kế, Nhan Như Khuynh mới vừa dùng xong bữa ăn sáng, Hoàng hậu nương nương liền phái người đem y thỉnh đi.

Sở Thành có chính là huyết thống cao quý, mẹ đẻ hắn là công chúa nước láng giềng Tề quốc, chỉ đáng tiếc Tề hậu sinh hạ Sở Thành không bao lâu liền đi về cõi tiên. Vì làm cho Sở Thành có một mẫu thân, Tĩnh Long đế lập hộ quốc Đại tướng quân chi nữ vi hậu. Trang hậu tính thiện, chỉ là nàng tuy rằng yêu thương Sở Thành lại thân mật không đủ.

Trong cung Quang Vinh Trữ, Nhan Như Khuynh ngồi không yên nghe Trang hậu nói xong lời khách sáo, một lát sau nàng rốt cục nói đến trọng điểm, Nhan Như Khuynh lại như bị sét đánh ngang tai (Như khuynh ngươi cũng bị lôi = =......).

“Cái gì! Muốn ta làm nhũ mẫu của thái tử?!” Nhan Như Khuynh không dám tin mà kêu lên.

“Làm càn!” Một nhũ mẫu lập tức đứng ra quát. Sở Thành tránh ở phòng ngoài ý nghĩ nảy lên trong chốc lát muốn đem này nhũ mẫu đi.

Nhan Như Khuynh cơ hồ có điểm không biết làm sao, y nói: “Ta còn không có thành thân, ta còn không có đứa nhỏ......” Mà tối trọng yếu là, y là nam nhân!

Trang hậu cười đến ôn nhu lại hòa ái, “Ngự y hoàng thành cũng không phải là ăn không ngồi rồi đâu.” (Editor: tuy không phải mẹ ruột nhưng mà ta nghĩ Sở Thành cũng có chút gì đó ảnh hưởng đen tối từ Trang hậu này…cơ mà ta thích nàng nha…thật kute)

Nhan Như Khuynh càng thêm không thể nhận, nói: “Hoàng hậu nương nương, ngài là hoàng hậu, trong tay đều quyền lực ngập trời, chính là, chính là ngài như thế nào nhẫn tâm liền hủy tương lai của một nữ nhân trong trắng, như vậy, như vậy......” Nhan Như Khuynh cúi đầu nói không được, người bên ngoài chỉ thấy y thẹn thùng, lại không biết trong lòng y nôn rất lợi hại. Mặc dù từ nhỏ mặc nữ trang nhân danh nữ tử, nhưng Nhan Như Khuynh căn bản không có bị dưỡng trở thành một thiếu nữ, bởi vì nữ nhi không cần tiếp nối gia nghiệp nhập vào con đường làm quan, thân là nam nhi lại nữ trang lại tạo thành tính cách y vô cùng cao ngạo cùng đối thế tục rất khinh thường. Muốn y làm nhũ mẫu một tiểu hài tử, thật sự là y không thể dễ dàng tha thứ được.

“Ha hả, nếu là hoàng gia chỉ hôn, có ai không trở thành vinh quang đâu. Ngươi là con của muội muội Oánh phi, sau này tẫn nhưng làm người này trở thành nhà mẹ đẻ của ngươi.”

“Điều nầy sao có thể!” Nhan Như Khuynh trợn mắt nhìn.

“Như thế nào không thể đâu? Hay là, ngươi muốn kháng chỉ? Ha hả, ngươi tự cũng biết bản cung trong tay có quyền lực ngập trời, này trước sau lợi hại, ngươi cần phải hiểu rõ a.”

“Chính là, chính là thái tử điện hạ đã không ở tuổi cần sữa a.” Nhan Như Khuynh nghi hoặc lại bất mãn hỏi.

“Uống sữa nhũ mẫu bất quá là do thái tử ham thích, huống chi thái tử tuổi còn nhỏ, bản cung không nghĩ có lý do gì có thể ngăn cản một ham thích nho nhỏ của thái tử điện hạ.” Chậm rãi nói xong, Trang hậu nâng chung trà lên nhấp một chút nước.

Nhìn thấy Trang hậu mỉm cười từng bước tới gần, Nhan Như Khuynh bất chấp lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cắn răng nói: “Thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương suy nghĩ một chút, ta tuyệt đối có lý do không làm được như vậy!”

“Hảo.” Trang hậu sảng khoái đáp ứng rồi, nàng chính là thực tò mò lý do kia a.

Ngẩng đầu nhìn thẳng Trang hậu, Nhan Như Khuynh bất chấp, cất cao giọng nói: “Ta là nam tử. Có đạo sĩ nói ta phải được dưỡng như thiếu nữ mới có thể lớn lên, cha nương ta liền làm theo.”

Nghe vậy, Trang hậu kinh ngạc cực kỳ, nhất thời không biết nên làm cái gì, nàng nhìn nhìn Sở Thành ở bên ngoài, Sở Thành hướng nàng làm khẩu hình miệng khi phát âm: được.

Thấy Trang hậu nói không nên lời, dáng vẻ Nhan Như Khuynh bệ vệ lập tức kiêu ngạo lên, gần như khiêu khích nói: “Thế nào, muốn nghiệm chứng thân thể ta không?”

Trang hậu cười cười, quả nhiên là đứa nhỏ được sủng mà lớn lên, đến cơ hội sẽ đem oán khí lúc trước toàn bộ phát tiết đi ra, mặc dù hơi lỗ mãng, lại cũng là người thẳng thắn đáng yêu.

“Kia thật không cần. Hơn nữa, bản cung đối các ngự y tràn ngập tin tưởng.”

Thấy như vậy cũng không lung lay được đến Trang hậu, Nhan Như Khuynh chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang – nhật nguyệt thôi chiếu, một bên là tự tôn cùng hạnh phúc chính mình, một bên là an toàn thân nhân, y đến tột cùng nên lựa chọn như thế nào.

Biết Nhan Như Khuynh đã muốn dao động, Trang hậu lại mỉm cười bỏ xuống một câu, “Chỉ cần ba năm, ngươi chỉ cần ở trong cung làm bạn thái tử ba năm, ba năm sau, đi hay ở lại là do ngươi lựa chọn.” Sở Thành nói hắn chỉ cần ba năm là có thể làm cho Nhan Như Khuynh cam tình nguyện ở lại bên người hắn..

Nhan Như Khuynh bất đắc dĩ vừa buồn vừa lạnh giọng nói: “Ta đáp ứng ngươi. Hy vọng Hoàng hậu nương nương cũng có thể tuân thủ lời hứa, không xuống tay thân nhân của ta.”

“Đó là tất nhiên.” Trang hậu cười nói.

Nhan Như Khuynh bị người ta làm cho thất hồn lạc phách đưa đến thái tử cung, Trang hậu có chút bất đắc dĩ đối với Sở Thành đang đi vào trong phòng nói: “Ngươi thật sự phải làm như vậy sao? Hắn chính là thân nam nhi.”

Sở Thành ngọt ngào cười, nói: “Kia không phải rất tốt sao, răng nanh lợi trảo của hắn không phải càng dễ dàng bị nhổ nga. Ngài yên tâm, ta sẽ đối hắn tốt nhất.”

Trang hậu không khỏi nề hà lắc đầu, nói một câu: “Hy vọng như thế” liền đứng dậy ly khai.

Nhan Như Khuynh rốt cục không bỏ xuống được cái đứa nhỏ kia, chỉ tại ba năm sau cùng thân nhân sum họp liền vội vàng xoay người hồi cung, từ nay về sau khăng khăng một mực ở lại bên người Sở Thành.

—— Phiên ngoại hoàn ——