Trời đã sáng choang, nhuyễn kiệu màu phấn trắng đứng ở ngoài cửa hoàng cung. Một thiếu phụ ăn mặc như nữ tử vừa mới xuống kiệu, đứng sau cửa cung, là một tiểu thái giám liền vọt lên trước, lo lắng nói: “ Nhan phu nhân ngươi thật đã trở lại, Thái tử điện hạ đang rất tức giận”.

Nhan Như Khuynh nhíu nhíu mày, giống như do dự nên ngồi trên kiệu hay là đi bộ vào cung.

Tiểu thái giám thấy thế, vội nói: “Phu nhân lên kiệu đi, hiện nay cũng không cần nhiều quy củ như vậy, Thái tử điện hạ sinh khí (nóng giận) đã lâu”.

Nhan Như Khuynh đành phải ngồi kiệu trở lại, tiểu thái giám kia chạy ở phía trước dẫn đường.

Tới trước Khánh Nguyên cung, Nhan Như Khuynh mới vừa hạ kiệu chợt nghe bên trong truyền đến tiếng đồ sứ bị đập phá, bất chấp lễ nghi, y dẫn theo đám người bước nhanh tới gian phòng kia lớn tiếng nói.

“Thành Nhi!”.

Nhan Như Khuynh mới dừng lại cước bộ, một tiểu hài tử liền từ trong phòng chạy ra, nhào vào lòng ngực y: “ Nhũ mẫu, nhũ mẫu, ….ô….” (Trong Qt ghi là bà vú, nhưng mà mình thấy nó kỳ kỳ nên sửa lại là nhũ mẫu cho hợp với văn phong cổ trang)

Nhan Như Khuynh xoay người ôm lấy tiểu hài tử kia, nhẹ nhàng vỗ về hắn, miệng cũng nhẹ nhàng nói lời dỗ dành, lại nhìn vào trong phòng, thật là một mảnh hỗn độn, thật không hiểu nên khen hắn là thân thủ rất cao hay là nên trách cứ hắn tùy hứng làm bậy.

“Thành Nhi vừa tỉnh đã không thấy tăm hơi nhũ mẫu…ô….”

Đối mặt với Sở Thành đang “lên án”, Nhan Như Khuynh chỉ đành cười khổ ôm hắn đến đình nghỉ mát trong hoa viên ngồi xuống, không có biện pháp, trong phòng hẳn là loạn đến vô cùng thê thảm.

“Nhũ mẫu chỉ là đi ra ngoài chốc lát, thăm cha mẹ nhũ mẫu. Thành Nhi ngoan, lại khóc sẽ biến thành con mèo nhỏ.”

Sở Thành dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, khóc cũng đã khóc, nháo cũng đã nháo, dựa vào nhũ mẫu lộ ra nụ cười.

Thấy Sở Thành ngừng khóc, Nhan Như Khuynh tiếp nhận khăn thơm của thị nữ bên cạnh, lau nước mắt nước mũi cho Sở Thành. Lại thấy Sở Thành chảy nước miếng nhìn y, liền cười cưng chiều mà cởi vạt áo ra.

Một bộ quần áo đậm màu bị cởi bỏ, liền lộ ra một cặp vú trắng ngần mọng nước ở trước mắt, Sở Thành khẩn cấp đem một cái ngậm vào trong miệng, phát ra âm thanh hút lấy. Mà người bị hắn ôm trong tay, Nhan Như Khuynh theo thói quen cũng không để ý.

Nhan Như Khuynh nhẹ nhàng vỗ về Sở Thành, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu.

Nhan Như Khuynh kỳ thật là thân nam nhi, đúng vậy, y vốn là nam nhi. Hai mươi năm trước, khi Nhan Như Khuynh sinh ra, có một đạo sĩ tiên đoán rằng trước khi y trưởng thành sẽ có một kiếp nạn lớn. Nếu ở bên ngoài đồn rằng là Nhan phu nhân sinh hạ nữ nhân, nuôi lớn y như một nữ nhân, thì còn có một tia hy vọng chống lại kiếp nạn. Nhan lão gia mới đầu không tin, sau biết được đạo sĩ kia là người thần cơ diệu toán, liền rất tin mà không nghi ngờ, toàn bộ làm theo lời đạo sĩ kia an bài vận mệnh Nhan Như Khuynh. Trừ Nhan phụ Nhan mẫu ra, trên đời này không một người nào biết được tiểu chủ nhân của Nhan gia kỳ thật là một công tử.

Về phần sau gặp Sở Thành, làm nhũ mẫu cho hắn, Nhan Như Khuynh nghĩ có lẽ đây chính là kiếp nạn của y.

Năm ấy, Nhan Như Khuynh mới mười bảy, một ngày vào cung làm bạn với biểu tỷ Oánh Phi vừa mới sinh con, gặp thái tử Sở Thành mới ba tuổi. Chỉ vì Sở Thành bốc đồng thốt ra một câu, y bất đắc dĩ phải uống hết bát thuốc đó, lấy thân nam nhi sản nhũ, nuôi nấng chiếu cố vị vua tương lai của một nước.

“Thái tử điện hạ, ngài nên đi đến Thái học phủ”. Tiểu thái giám Tiểu Đông Tử vừa rồi ở cửa cung chờ đón y đột nhiên lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Nhan Như Khuynh.

Nhan Như Khuynh sờ sờ gương mặt mềm mại của hắn, “Thành nhi, đi học đi”.

Sớm đổi đến hút sữa ở bên kia bộ ngực, Sở Thành phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, vừa liếm bộ ngực vài cái mới lưu luyến buông ra. Vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm đầu nhũ đã muốn sưng đỏ.

Nhan Như Khuynh đem Sở Thành thả xuống dưới, cũng không để ý vạt áo mở rộng, cứ như vậy mà sửa sang lại dung nhan Sở Thành.

“Nhũ mẫu” Sở Thành đột nhiên mở miệng, “Nhũ mẫu vẫn ở lại bên người Thành nhi phải không?”

Nhan Như Khuynh ôn nhu cười cười “Nhũ mẫu đương nhiên ở lại bên cạnh Thành nhi, nhũ mẫu còn muốn xem Thành nhi lớn lên, nhìn thấy Thành nhi làm một hảo hoàng đế nữa”.

Được sự cam đoan của Nhan Như Khuynh, Sở Thành nở nụ cười thật tươi, sau đó dưới ánh mắt thúc giục của Nhan Như Khuynh mà cẩn thận bước đi học.

Nhũ mẫu, nhũ mẫu, vì ngươi, ta nhất định trở thành một hảo hoàng đế.

Notes: Những chữ viết bằng chữ nghiêng màu xám là những ghi chú của editor. Chữ màu đỏ là của chị tác giả đó.

P/s: ta dùng từ “y” là chỉ Nhan Như Khuynh, “hắn” là chỉ Sở Thành, nhưng đôi khi cũng dùng “hắn” để chỉ những người khác.