Say Mộng Giang Sơn

Chương 904-2: Biện pháp ngu xuẩn mà hiệu quả (2)

: Biện pháp ngu xuẩn mà hiệu quả

Thực ra, không cần phái người đi nghe ngóng, Lý Hạo cũng biết rõ rằng số lượng lương thực bị thiếu hụt là không ít. Phu Châu Thương được xây dựng vào thời nhà Tùy. Khi Đại Tùy bị diệt vong, thay triều đổi vua, Phu Châu Thương này vẫn còn ngập tràn lương thực chưa kịp dùng tới. Sau này khi Đại Đường lập quốc, với vị trí là một căn cứ tích trữ lương thực chiến lược của triều đình, Phu Châu Thương lại tiếp tục phát huy tác dụng vốn có.

Nhưng kể từ khi lập quốc cho đến nay, nơi đây hầu như không phát huy hết được tác dụng của nó, thậm chí ngay cả khi Quan Trung gặp nạn hạn hán mất mùa. Bởi vì tuy khoảng cách trục thẳng giữa nơi đây và Quan Trung tương đối ngắn, nhưng muốn vận chuyển lương thực từ nơi đây đến đó thì chỉ có thể đi đường bộ, chỉ e là còn không nhanh bằng trừ Trung Nguyên vận chuyển bằng đường thủy đến Quan Trung.

Phu Châu Thương tích trữ lương thực một mặt để phòng bị bản địa và những vùng lân cận bị mất mùa, mặt khác còn có ý nghĩa lớn hơn đó là dùng để tích trữ phân phát lương thực cho quân lính biên cương. Lương thực đến kỳ hạn tích trữ, quan lại quản lý sẽ báo cáo lên triều đình để căn cứ theo giá thấp nhất mà bán ra, rồi lại mua lương thực mới theo giá bán trên thị trường. Cứ lặp lại, tuần hoàn như vậy, đám quan tham mới bắt đầu nảy sinh lòng tham.

Nếu như đợi đến khi lương thực trong kho đến hết hạn tích trữ mới bán thì không được giá, nhưng nếu như bán sớm hơn thì sao? Nếu như là loại gạo vẫn còn mới đến 80% mà đem ra bán thì sao?

Dù sao thì triều đình cũng chẳng bao giờ dùng đến số lương thực tích trữ ở đây, chi bằng đem số gạo này bán trước thời gian quy định, đợi cho đến khi hết hạn tích trữ kho lương thì bẩm báo lên triều đình mang gạo đi bán. Nhưng trên thực tế thì số gạo đó đã được bán đi từ trước đó rất lâu rồi, chỉ là thực hiện một số thao tác trên sổ sách mà thôi, chỉ với số tiền thu được do chênh lệch giá bán cũng khiến cho đám tham quan kiếm đầy túi. Vậy là bọn chúng cấu kết với quan viên Phu Châu Thương, cả cái châu phủ bọn chúng, trên dưới bàn mưu tính kế tìm cách trục lợi.

Nhưng thật không ngờ, "Lên rừng nhiều lần ắt cũng có ngày gặp phải hổ"

Lý Hạo đột nhiên nhớ đến cái tên buôn gạo họ Thẩm ở vùng Quan Trung, bất giác rùng mình một cái. Có lẽ là vì ngày càng có nhiều người tham gia, việc lén lút bán lương thực đầu cơ trục lợi diễn ra ngày càng nhiều, nên dần dần sự việc này không còn giữ được bí mật chặt chẽ như trước nữa. Cuối Thu năm ngoái, tên lái buôn họ Thẩm đó đột nhiên tìm đến tận nơi, mang theo những bằng chứng cụ thể của việc làm sai trái, uy hiếp phải cho hắn mượn một số lương thực để dùng.

Việc này mà bị lộ ra thì là tội chém đầu, lo sợ sự xử phạt của luật pháp triều đình, Lý Hạo không thể không nghe theo, đành phải rút lõi mười năm vạn thạch lương thực từ kho lương vốn đã bị hao hụt vô cùng đó để đưa cho tên lái thương họ Thẩm. Tên họ Thẩm hẹn sang năm thứ hai sẽ hoàn trả đầy đủ tiền hàng, nhưng kéo dài từ ngày này qua tháng khác mãi cho đến tận hôm nay vẫn chưa thấy có tin tức gì.

Vốn nhẩm tính rằng sắp tới mùa thu hoạch của năm nay, đến lúc đó sẽ tìm cách bù đắp vào khoản hao hụt đó. Ai có ngờ đâu triều đình đột nhiên lại phái người đến điều tra sổ sách, hơn nữa cứ như tình hình hiện nay mà nói thì họ rõ ràng là đã nghi ngờ Phu Châu Thương. Lý Hạo càng nghĩ càng thấy lo sợ: - Lẽ nào vận may của Lý mỗ ta đã đến hồi kết?

Nhà lao Phu Châu, ánh đèn leo lắt, căn phòng tăm tối chật cứng người.

Cửa nhà lao mở "Cạch" một tiếng, ai đó xách một chiếc thùng gỗ từ bên ngoài bước vào, dùng chiếc môi múc canh gõ "cộc cộc" vào thành thùng gỗ, nói lớn" - Ăn cơm nào, ăn cơm nào.

Người đó xách chiếc thùng gỗ, động tác tựa như đang đổ cám lợn mà luân phiên múc cháo cho từng người một. Hắn đi tới căn phòng sâu tận bên trong, đợi người đàn ông trung niên có ria mép, thân hình to béo ngắn mủn bước tới song chắn một cách mệt nhọc, người phát cháo mới đột nhiên ngẩng đầu, nói nhỏ: - Tăng Thương lệnh.

Người đàn ông mặt mũi u sầu này chính là Tăng Hữu Thiên, Thương lệnh của Phu Châu Thương. Ngước nhìn rõ mặt của người phát cháo đối diện, Tăng Thương lệnh chợt giật mình, thất thanh nói: - Lưu quản

Lưu Vũ Hoàn đưa ngón tay trỏ đặt lên miệng ra hiệu giữ im lặng, Tăng Hữu Thiên ngay lập tức ngậm miệng lại, hạ thấp giọng vội vàng nói: - Bọn người chúng ta đã nghe theo lời của Thứ sử đại nhân căn dặn mà phóng hỏa rồi, nay tất cả chúng ta đều bị giam ở trong nhà lao thì phải biết làm thế nào đây?

Lưu quản gia nói nhỏ: - Làm việc tắc trách để xảy ra hỏa hoạn cùng lắm cũng chỉ bị phạt lưu đày ba nghìn dặm thôi. Ngài yên tâm, chỉ cần A Lang nhà chúng ta bình yên vô sự, chẳng nhẽ lại không tìm được cách nào để cứu ngài hay sao? Đợi đến khi biết được nơi ngài sẽ bị đi lưu đày, A Lang nhà chúng ta viết một bức thư gửi đi, ai dám không nể mặt? Ngài chỉ cần cố gắng chịu đựng là được.

Tăng Thương lệnh cũng biết rõ thiệt hơn, chỉ đành nghiến răng gật đầu: - Vậy ngài tới đây có việc gì?

Lưu quản gia nói: - Bốn kho lương bị đốt cháy có thể xóa hết được chứng cứ không? Xem chừng Bùi Quận mã muốn kiểm tra từng kho từng kho một. Nếu như còn chỗ thiếu hụt nào không được che đậy kỹ càng thì chúng ta phải nghĩ cách khác ứng phó. Nếu không thì khó có thể đảm bảo rằng bọn chúng sẽ không phát hiện ra điểm yếu của chúng ta.

Tăng Thương lệnh sầu não nói: - Bốn kho lương đó sao có thể chống chế cho tổng số lương thực thiếu hụt được. Đốt một kho cũng là đốt, đốt hai kho cũng là đốt, ta vốn định dằn lòng cho một ngọn lửa đốt hết cả mười kho lương luôn. Nhưng ai có ngờ đâu, bọn họ lại đến nhanh như vậy, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa.

Lưu quản gia vội hỏi tiếp: - Ngài nói xem còn thiếu bao nhiêu nữa?

Tăng Thương lệnh đảo mắt nghĩ ngợi một hồi, thẫn thờ nói: - Lúc này lòng dạ rối bời, nhất thời không thể nhớ ra được. Hắn bám lấy song chắn nhìn ngang nhìn dọc, rồi hạ giọng nói: - Có một quyển sổ được giấu ở nhà ta, trong đó có ghi chép cụ thể và đầy đủ. Ngài đến nhà ta, nói với Đậu Nhi, thiếp của ta, bảo nàng ta đưa nó cho ngài.

Lưu quản gia gật đầu, múc đầy một bát cháo đưa cho Tăng Thương lệnh, rồi lại từ từ xách thùng gỗ đi ra.

Nhà của Tăng Thương lệnh cách Phu Châu Thương không xa. Là quan thất phẩm nhưng nhà của Tăng Hữu Thiên không quá lớn, mặt khác nó rất đẹp. Đầu xuân hai năm trước, vợ của hắn bạo bệnh qua đời, sau đó Tăng Hữu Thiên cũng không cưới thêm vợ, mà chỉ mua về từ "Tham xuân lầu" một người phụ nữ để hầu hạ sớm khuya.

Thông tin toàn bộ quan viên Phu Châu Thương bị bắt tạm giam đương nhiên là đã được truyền đến Tăng gia. Người nhà Tăng Hữu Thiên biết tin đều cảm cảm thấy lo lắng, Như phu nhân của Tăng Thương lệnh khóc lớn như thế trời đã sập xuống. Cả nhà bọn họ sốt sắng lo sợ mãi đến muộn mới đi ngủ, ngay lúc đó thì Lưu quản gia đến.

Như phu nhân biết rõ mọi chuyện mà đức lang quân của bà ấy đã làm, nghe tin quản gia của Lý Thứ sử đến, bèn nhanh chóng cho người mời ông ta vào thư phòng. Như phu nhân lau vội nước mắt, nhanh chóng đến gặp mặt Lưu Vũ Hoàn. Vừa bước vào phòng, nhìn thấy Lưu quản gia, nước mắt lại không kìm nén được mà tuôn ra như mưa, Như phu nhân đau buồn nói: - Lưu quản gia, lang quân của ta trước nay luôn tận tụy trung thành, cam tâm làm thân trâu ngựa làm việc cho Lý Thứ sử, nay gặp đại nạn, xin Lưu quản gia nói vài lời với quan Thứ sử nhất định tìm cách cứu lang quân nhà chúng ta.