Say Mộng Giang Sơn

Chương 892: Mài đao soàn soạt

Trăng tròn vằng vặc giữa bầu trời đêm, thấp thoáng bóng mây. Trăng chiếu sáng tiểu lâu, tạo ra khung cảnh tình thơ ý họa.

Các trụ cột trong tiểu lâu được chạm trổ tinh xảo, trong bóng đêm tuy không thể thấy hết được vẻ đẹp mỹ lệ nơi đây, nhưng lại thoáng lộ ra một loại khí chát tao nhã quý giá.

Đây là lầu thêu của một khuê nữ, đèn trên lầu vẫn còn sáng, vài ảnh trúc đung đưa in bóng lên màn lụa mỏng, khi không có gió lay, dường như chỉ là những chiếc lá trúc trên màn lụa.

Trong khuê các mang một bầu không khí ôn uyển, dịu dàng, thoang thoảng trong không khí là một mùi hương dịu nhẹ.

Trên tấm bình phong họa một bức tranh thủy mặc có hoa có bướm, màu sắc đạm nhạt vô cùng hài hòa.

Trên những cái bàn, chiếc gế, kỷ tràng làm bằng gỗ đàn hương thượng hạng, mọi nơi mọi chỗ đều mang lại cảm giác dịu dàng, tinh tế, uyển chuyển của khuê nữ.

Gần cửa sổ là một thư án được khắc hoa, trên đó đặt một vài bản in mẫu của các nghệ danh nổi tiếng, một vìa nghiêng mực quý giá. Trên giá bút, bút được cắm vào trong hoặc treo lên, đa phần là bút lông nhỏ.

Trên tường treo một bàn cờ, hai bên tả hữu treo câu đối, nét bút tinh tế, như xuyên thấu qua giấy.

Xung quanh bốn góc tường là những cây cột to lớn, giá giường trạm trỗ tinh xảo, màn lụa vẫn chưa buông xuống, ánh nến chiếu rọi hai thân ảnh trên giường.

Sa y mỏng manh màu đỏ thẫm ôm lấy thân hình băng cơ ngọc cốt của Uyển Nhi, bộ ngực sữa trắng nõn như ẩn như hiện, khiến cho nàng thêm ba phần mị hoặc. Mà Dương Phàm lúc này chôn đầu vào giữa bộ ngực sữa trắng nõn đó, ôm sát vòng eo thon nhỏ của nàng, dường như đang muốn áp chế con cá nheo đang dãy dụa ở dưới thân.

Chiếc giường kiên cố phát ra tiềng kẽo kẹt kẽo kẹt, thanh âm rên rỉ ngày càng vang, ngày càng gấp, đột nhiên chiếc giường kẽo kẹt một tiếng rồi dừng lại, cùng với tiếng hừ trầm thấp của người nào đó, dường như vẽ ra một bức họa kích tình mãnh liệt bốn phía.

Trên bức họa đó, chỉ có một chỗ vẫn di động như cũ. Đó là dôi chân thon dài, trắng như tuyết, hai chân đang gắt gao quấn lấy bên hông của Dương Phàm, những ngón chân không kiềm nổi kích tình quá mức mãnh liệt mà co quắp lại.

Dần dần những ngón chân xinh đẹp ấy chậm rãi giãn ra, nàng giống như một đáo hoa nở rộ vào mùa xuân, đỏ thắm giữa trời xuân, đôi chân thon dài nõn nà vô lực, mềm nhũn trượt xuống nệm giường, kèm theo một tiếng rên rỉ thẹn thùng.

Dương Phàm hô hấp dồn dập, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhi, thương tiếc hôn lên cái trán thấm ướt mồ hôi, nghiêng thân nằm xuống bên cạnh nàng, tựa như sợ đè hỏng nàng, một bộ dạng thương hoa tiếc ngọc. Thật không biết người vừa rồi đè nặng trên thân nàng, mãnh liệt kích tình là ai.

Tim Uyển Nhi vẫn kịch liệt nhảy trong lồng ngực, da thịt nóng bỏng hiện lên sắc đỏ, hai má ửng hồng, mắt hạnh vẫn mơ màng mê ly, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng không ngừng, nhưng khi Dương Phàm nghiêng thân, nàng tựa như dính trên thân hắn, lập tức cũng trở mình vùi sâu vào lồng ngực hắn, dường như còn ngại hắn vừa rồi gây sức ép chưa đủ.

Dương Phàm khữ vuốt mái tóc mượt mà mang chút hương thơm thoang thoảng của nàng, lướt đến lưng ngọc có chút mồ hôi. Uyển Nhi thoải mái dựa vào ngực hắn, như một chú mèo con lừoi biếng, một hồi lâu mới sâu kín thở dài có ai oán nói: - Người ta thật muốn có hài tử nha

Tay Dương Phàm bỗng chốc cứng đò, sau đó nhẹ nhàng ôm chặt nàng, nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của người kia. Uyển Nhi hối hận vì lỡ lời, vội nói tới chuyện khác, cười nói: - Cách này của chàng dùng thật khéo nha, thánh nhân có tâm hay nghi kỵ, chàng liền lợi dụng điểm này chẳng những chưa bị trừng phạt ngược lại còn được thăng quan, lại làm ta lo lắng cho chàng một hồi.

Dướng Phàm dùng mũi cọ xát đầu mũi của nàng nói: - Chẳng lẽ nàng hy vọng ta bị trừng phạt sao?

Dương Phàm lật người nắm ngửa, giọng điệu than thở, đem một cánh tay gối sau đầu, nhìn đỉnh giường nói: - Nàng nghĩ ta lúc dầu không lo lắng sao? Dù là ai cũng không đoán trước được kết quả thế nào, ai cũng không thể xác định hoàng đế sẽ có phản ứng gì, nhưng chuyện nên làm nhất định phải làm, còn lại cũng chỉ có thể tận lực bù đắp, giảm bớt tội trạng.

Ngay từ đầu, ta cũng đoán trước phải chịu trừng phạt, chỉ có hy vọng trừng phạt này sẽ không ảnh hưởng tới binh mã Thiên Kỵ nắm trong tay, điểm này ta tương đối nắm chắc. Sau lại phát hiện hoàng đế có nhiều băn khoăn, vẫn không trừng phạt ta, trong lòng ta đã có tính toán. Lúc đó mới nghĩ tới, có lẽ làm như vậy không những không bị phạt mà còn thu được kết quả ngoài mong đợi. Ha hả, lại nói tiếp, trong đó cũng có công lao của nàng a, nàng và huynh đệ Trương thị đã giúp ta không ít đi?

Uyển Nhi mơ hồ nói: - Thánh nhân trí tuệ hơn người, đáng tiếc chính vì quá thông minh sẽ bị thông minh hại, càng nhiều người nói xấu về chàng, hiệu quả ngược lại càng tốt. Cho nên, mấy ngày nay người ta nói xấu không ít về chàng, về phần hai huynh đệ đó, bọn họ có quan hệ thân thiết với chàng, nếu nói xấu chàng, ngược lại làm cho bệ hạ nghi ngờ, bọn họ chỉ khoa trương khen ngợi quyền thế ngập trời của Võ Tam Tư và Võ Ý Tông hiện giờ như thế nào thôi.

Dương Phàm ha hả cừoi hai tiếng, lại trầm mặc, khẽ vuốt ve đôi chân trắng mịn như tuyết của Uyển Nhi, chậm rãi nói: - Sắp tới sẽ có tấu chương bàn về vấn đề lương thực.

Uyển Nhi hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.

Dương Phàm cùng Uyển Nhi là khanh chưa gả, quân nguyện cưới, nhưng dây dưa mãi vẫn không thể trở thành phu thê.

Ngày từ đầu, vì Dương Phàm địa vị thấp kém, hơn nữa Võ Tắc Thiên vô cùng ỷ lại Thượng Quan Uyển Nhi. Cánh tay đắc lực giúp nàng xử lý sự vụ, một khi đã dùng quen không phải ai cũng có thể thay thế được. Nắm chắc chuyện lớn chuyện nhỏ, xử lý thỏa đáng chuyện triều chính, lại hiểu rõ tính tình của hoàng đế, không biết đã tốn bao nhiêu thời gian để mài giũa, tổn hao rất nhiều tinh lực để học hỏi, nàng sẽ không vì một Dương Phàm mà từ bỏ vị trí cánh tay đắc lực này đâu.

Hiện giờ địa vị Dương Phàm ngày càng cao, được coi là một trong những tâm phúc của Võ Tắc Thiên, nhưng chuyện này vẫn không thành. Trong cung có thể dùng nữ quan nhưng tuyệt đối không phải là mệnh phu nhân của trọng thần. Vợ chồng là một thể, một văn một võ, nhất nội nất vệ, dù là vị quân vương nào cũng không thể chấp nhận chuyện này.

Hơn nữa, Dương Phàm căn bản không có khả năng cùng với Uyển Nhi luôn ở trong thâm cung có chút tình ý ám muội nào, nếu để cho hoàng đế biết bọn họ tình đầu ý hợp, Võ Tắc Thiên lập tức nghĩ tới nhiều sự tình trong quá khứ, hiện tại, hay tương lai, đến lúc đó tâm ý của hoàng đế như thế nào không ai đoán được.

Nhưng nên thành thân không được thành thân, không nguyện ý trở thành phu thê lại bị Võ Tắc Thiên cưỡng ép tác hợp cùng nhau: Lý Quýnh Tú phải thành hôn cùng A Tang phu nhân.

Quan cao chức trọng có thể nạp thiếp, nhưng lại ít người hưu thê. Vẹn toàn " trung hiếu nhân nghĩa" là những phầm chất vô cùng quan trọng, người bất hiếu với cha mẹ, triều đình sẽ cho rằng người không trung với quốc gia; ngại bần hàn yêu phú quý một kẻ vô tình vô nghĩa, không ai tin tưởng ngươi sẽ trở thành một vị quan thanh liêm nhân phẩm cao thượng.

Lúc ngươi bần hàn khó khăn, thê tử cũng ngươi trải qua bao ngọt bùi cay đắng bị ngươi vứt bỏ, hết thảy đều là vì vết nhơ trong luân lý đạo nghĩa của xã hội phong kiến, tiền đồ và danh dự của ngươi đều bị ảnh hưởng, nhưng dưới áp lực nặng nề của Võ Tắc Thiên, Lý Huýnh Tú vẫn là bỏ thê tử chưa cưới của y.

Mẫu thân y xuất thân là một tỳ nữ, thân phận thấp kém, năm lần bảy lượt được nữ hoàng mời vào cung lấy lễ đối đãi, khiến bà thụ sủng kinh nhược. Tới lúc bà hiểu tâm ý của nữ hoàng, cũng bắt đầu khuyên bảo đứa con. Lý Huýnh Tú trong có mẫu thân khuyên bảo, ngoài chịu áp lực từ hoàng đế, cuối cũng phải tuân theo an bài của hoàng đế.

Nhưng hôn lễ này không phải do Lý gia chuẩn bị. A Tang phu nhân nhận lời gả cũng không thể ở lại nhà phu quân quá cố. Căn nhà mới này là con trai của nàng Trương Dịch Chi sắp xếp, đây là tài sản của Trương gia, từ đó, Lý Huýnh Tú không khác gì tới nhà ở rể.

Lúc đó, y thà ở rể hơn là phải một cuộc sống thấp hèn, bần hàn không chịu nổi, y đầu tiên là hưu thê sau lại ở rể. Tiếng xấu nhất thời vang xa, những đồng học lúc trước, bằng hữu thân thích khinh miệt cực kỳ về những hành vi của y, cũng có kể tỏ ra kính trọng nhưng lại giữ khoảng cách, căn bản không có người đến chúc mừng.

Trương Dịch Chi vì muốn chuẩn bị một hôn lễ hoành tráng náo nhiệt cho mẫu thân, liền phát thiệp mới cho các nhân vật nổi tiếng đến dự lễ thành hôn. Lấy mặt mũi của bọn họ, tự nhiên có thể mời được rất nhiều nhân vật nổi tiếng, mà nhân vật có tiếng nhất chính là hai huynh đệ Trương thị. Cũng không cần lo lắng người khác chê cười đạo đức bại hoại của Lý Huýnh Tú.

Tân lang Lý Huýnh Tú vì khách nhân toàn là nhân vật nổi tiếng y phải tự mình nghênh đón, mỗi một lần nghênh đón một vị khách, bất kể đối phương là có thành ý hay chỉ chúc mừng cho có lệ, nhưng vì có tâm bệnh nên y luôn cảm giác đối phương đang giễu cợt mình. Mặt của y từ lúc bắt đầu buổi lễ đã nóng hầm hập, người không hiểu rõ sự tình còn tưởng y vì có thể đặt chân vào Trương gia mà vô cùng hưng phấn, trong lòng càng thêm khinh bỉ.

Thái Bình công chúa cũng nhận lời mời đến dự lễ, bên trong nhà đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc thiếc đãi Thái Bình công chúa, Thiên Kim công chúa, An Nhạc công chúa. Những người bạn thâm giao của tân nương, dưới sự hướng dẫn của nàng đến thăm tân phòng.

Trương Dịch Chi vì muốn xây dựng tổ ấm ân ái cho mẫu thân có thể nói nhọc công không ít. Trong phòng ngủ xa hoa trước đây chưa từng có, chỉ là giường cưới cũng đã quá mức phô trương, ngay cả mẫ nghi thiên hạ hoàng hậu cũng không có phúc khí hưởng dụng qua.

Chiếc giường này được xưng là Thất Bảo Trướng, nơi nơi khảm châu ngọc vàng bạc cùng với các kỳ trâu dị bảo. Giường làm bằng ngà voi, mỗi góc giường là sừng tê giác, dệm làm bằng lông chồn, trên là râu rồng, giữa là phượng cách, làm cho người ta liên tưởng tới chỗ ngồi của thiên tử trong một bữa tiệc.

Lý Khỏa Nhi chưa từng thấy chiếc bảo giường nào vô giá như vậy, nơi này chạm nơi kia sờ, liền ngay cả Thái Bình công chúa nhìn qua cũng ca thán với Thiên Kim công chúa: - Nhìn tạo kỷ của nàng, ta chỉ có thể nói là sống uổng kiếp này.

Thiên Kim công chúa vô cùng đồng tình, không ngừng gật đầu đồng ý.

Dĩ nhiên, Dương Phàm vinh dự được thăn quan trở thành Tung Võ tướng quân cũng được mời đến.

Hôm nay khách nhân gồm nhiều người thuộc các đảng phái khác nhau có Trương đảng, Lý đảng, Võ đảng, vị ngự tiền tân sủng Dương Phàm ở dây cũng không tính là đại nhân vật gì, hơn nữa lập trường của hắn quá mức mơ hồ, dường như thật sự làm theo sự sắp xếp của nữ hoàng, làm bất luận chuyện gì cũng phải có liên can tới nữ hoàng, lại không hai lòng chỉ là tâm phúc siêu nhiên. Cho nên người của các đảng phái không tiếp xúc nhiều với hắn, điều này làm cho Dương Phàm cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Dương Phàm cùng Trần Đông sóng vai ngồi trong một góc nhìn Lý Huýnh Tú đang "hân hoan" nghênh đón khách nhân, đồng tình lắc đầu, nâng chén nhấp ngụm rượu, thưởng thức rượu cam thuần kia, khiến nó chậm rãi trôi xuống yết hầu, bỗng nhiên nghĩ tới: - Mấy bản tấu chương kia hẳn là đã đưa đến ngự tiền rồi a

Hôm nay A tang phu nhân xuất giá, Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông cùng một nhóm thiếu niên xinh đẹp đều xuất cung, phụng mệnh đến tham dự lễ thành hôn, Lệ Xuân đài vắng vẻ, Võ Tắc Thiên liền dời giá đến điện Võ Thành phê duyệt tấu chương

Từ khi bà phế đi ngôi vị hoàng đế của con tra, phê duyệt tấu chương ở điẹn Võ Thành là chuyện không thể thiếu, thẳng đến hai năm qua mới có chút nơi lỏng, hôm nay ôn lại chuyện cũ, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Muốn cho bề trên chú ý tới sự tình nào đó, người bên cạnh hẳn sẽ có cách làm tốt. Uyển Nhi dùng phương pháp vô cùng đơn giản, giảm bớt số lượng tấu chương không trọng yếu, trong một đống vấn đề nhỏ bé đối với hoàng đế chỉ là lông gà bỏ tỏi, bà ta sẽ dễ dàng phát hiện điển trọng yếu ở đâu.

Võ Tắc Thiên chú ý tới quyển tấu chương thứ nhất của ngự sử Từ Hữu Công " Thanh Thái Nguyên chuẩn bị nhà kho làm lợi dân sinh"