Say Mộng Giang Sơn

Chương 860: Cành ô- liu Trương Dịch Chi

- Kiều ca, tiếp tục như vậy không thể được!

Mã Kiều lén tìm Dương Phàm, nói:

- Ta thử học hai quân luật, thực con mẹ nó sẽ làm người nổi điên đấy, chẳng lẽ ngươi thuộc rồi à?

Dương Phàm ấp úng nói:

- Bản tướng quân công việc bận rộn...

Mã Kiều liếc mắt, nói:

- Chính là nói ngươi cũng học không vào?

Dương Phàm trừng mắt nhìn gã nói:

- Lần này đại duyệt, khắp nơi chú ý. Rất nhiều người ghen ghét đấy. Quân luật là nội dung trọng yếu nhất, nếu nội dung hạng nhất này trốn tránh không duyệt, Hoàng đế không rõ việc quân, chắc là cũng không có việc gì, chỉ sợ có người ở chổ khác chỉ trích.

Mã Kiều nói:

- Nhưng cho dù bây giờ ngừng tất cả việc thảo luyện, để mọi người mỗi ngày chỉ học thuộc quân pháp thảo điển, bọn họ cũng không chắc học thuộc được, tiếp tục như vậy không phải là cách. Ta thật ra có một biện pháp, không biết có được hay không?

Dương Phàm kỳ thật cũng bị đại binh này làm cho sứt đầu mẻ trán rồi, vừa nghe gã nói có biện pháp, hai mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ nói:

- Ngươi có biện pháp, sao không nói sớm! Mau nói, có biện pháp gì hay?

Mã Kiều nhìn xung quanh, hạ giọng, bí hiểm nói:

- Chúng ta không bằng lấy cái khéo léo, từ trong binh sĩ lựa vài người biết chữ, không để bọn chúng làm gì cả, mỗi ngày cứ học thuộc lòng quân pháp thảo điển, hơn nữa mỗi người chỉ học một quyển, cho đến thuộc làu. Đến lúc đó duyệt binh quan là chúng ta, tổng kiểm duyệt là chúng ta đấy, chỉ chọn những người này bước ra khỏi hàng hỏi, còn sợ không hể vượt qua cửa ải sao?

Dương Phàm nhíu mi nói:

- Nói thì dễ, nếu... , ngộ nhỡ...

Hắn nhéo cằm ngẫm nghĩ một chút, vui vẻ gật đầu nói:

- Không tồi! Là một ý kiến hay! Nếu khi đại duyệt thiếu quân luật hạng nhất này, người bên cạnh chỉ cần ra vẻ khó hiểu hỏi một câu, chúng ta sẽ không dễ dàng đáp lại. Nhưng chỉ cần chúng ta có hạng nhất này, vậy là chúng ta thành công rồi. Ngay cả có người nghi ngờ chúng ta gian dối, cũng không tiện ngang hiên nhúng tay kiểm tra, một khi binh sĩ thật sự đáp không được, chúng ta mất mặt, Hoàng đế lại mất mặt , không ai sẽ ngu xuẩn đến nỗi vì khiến cho chúng ta khó chịu nổi mà làm cho Hoàng đế không xuống đài được.

Mã Kiều đắc ý cười nói:

- Thế nào đây? May nhờ ta nghĩ ra diệu kế đúng không?

Dương Phàm trừng mắt nhìn gã nói:

- Việc đầu cơ trục lợi ngươi am hiểu nhất rồi, còn không y kế mà làm, tuyển binh lính biết chữ, nói mọi người không cần học thuộc lòng quân luật nữa?

Mã Kiều luôn miệng nói:

- Được được được, ta đây đi an bài!

Mã Kiều chạy một mạch, sau một lát, trên giáo trường liền truyền ra tiếng hoan hô giống như núi lở sóng thần, giống như đại chiến thắng, Dương Phàm nghe xong không khỏi lắc đầu phì cười.

Dương Phàm với đại duyệt lần này, lúc ban đầu mục đích chỉ là vì khiến Võ Ý Tông không đánh mà lui, giải quyết vấn đề lớn nhất trong quá trình xây dựng quân: Quân giới. Nhưng khi ý chỉ thật sự ban xuống, khi cần phải làm việc này, sau đó hắn mới ý thức được xây dựng quân sau đại duyệt, đối với hắn mà nói có nhiều lợi ích.

Đầu tiên, thông qua đại duyệt, có thể nhanh chóng nâng cao địa vị và ảnh hưởng “Thiên Kỵ” ở trong Cấm quân chư vệ. Làm cho Hoàng đế Võ Tắc Thiên đích thân duyệt Thiên Kỵ, ấn tượng về Thiên Kỵ trong mắt bà cũng sẽ mạnh hơn gấp trăm lần so với lặng yên xây dựng quân trực tiếp chuyển quân đến cung thành đảm nhận nhiệm vụ trấn thủ.

Nội bộ mà nói, hắn tổ chức và thành lập quân đội mới bất luận tướng tá vẫn là sĩ tốt, trong đó chỉ có rất ít là từ bình dân trực tiếp nhập ngũ, đại bộ phận tướng sĩ trên người đều còn dấu ấn bộ đội, vì nghênh đón đại duyệt, mọi người đồng tâm hiệp lực thảo diễn, có thể rất nhanh khiến bên trong hòa hợp.

Vinh dự khi đại duyệt thành công, sẽ làm mỗi một tướng tá sĩ tốt nhanh chóng nhận thức đến bản thân từ nay về sau đã là một thành viên Thiên Kỵ, có thể nâng cao lực ngưng tụ của nội bộ, mà bản thân của hắn cũng có thể đạt được danh vọng và uy tín cao ở trong quân, rút ngắn nhanh quá trình hắn chỉnh hợp Thiên Kỵ.

Ý thức được điểm này, Dương Phàm tự nhiên toàn lực mà làm.

Doanh trại Thiên kỵ như vậy sôi nổi cho việc thảo diễn huấn luyện đại duyệt, Võ Chu trên chính đàn sẽ triển khai tác dụng quan trọng của một quân đội, giống như nung đỏ một phôi sắt, lần lượt rèn luyện ở bên trong, từ từ tách duy nhất chính là hào quang, kiếm còn ở trong vỏ, khí lạnh đã xuất ra ngoài.

********

Ngày hôm nay, trong quân thảo diễn đang khí thế hừng hực, ngoài quân doanh bỗng nhiên tiếng chân như sấm, nhìn xa xa, bụi bay mù mịt.

Lúc này đã vào mùa hạ, binh lính quý trọng quần áo, lại trời nóng chịu không nổi, cho nên phần lớn cởi áo bào, chỉ đóng một miếng vải bố, ngực đùi trần trụi lông mềm như nhung, ở đài cao đàng kia, triển giáo trường, tìm tòi luyện võ, hoặc là dưới sự chỉ huy của Hỏa Trưởng tiến hành đội ngũ huấn luyện.

Dương Phàm và các binh sĩ tìm tòi cùng nhau huấn luyện, cũng là bộ dạng khác, thấy xa xa khói bụi nổi lên bốn phía, người hô ngựa hý, Dương Phàm đưa tay giật lấy chiếc khăn trắng trên đầu lau mồ hôi trên mặt, nói với hai tên binh lính đang luyện tập vật lộn:

- Đi xem việc gì xảy ra.

Hai đại hán đang trong thế giống như mãng ngưu chọi nhau, nghe Dương Phàm phân phó, liền buông tay ra, chân trần, lắc cái mông to chạy tới hướng nha môn bên kia, chiếc quần bố kẹp trong khe đít bọn họ trông vô cùng buồn cười, tuy nhiên trong quân ngũ không có nữ lưu, cũng không cần e dè gì.

Lúc này chưa có quần đùi, nam nhân quần lót chính là một chiếc quần bố, nghe nói cái này còn có hiệu quả dưỡng sinh. Loại lý luận này đến từ đạo gia, đạo gia thuật dưỡng sinh tôn trọng cảnh giới Tiên Thiên, Phản Bản Hoàn Nguyên, ví dụ như bắt chước thở thánh thai ngủ của trẻ nhỏ.

Hòn dái của trẻ con luôn chặt lại nâng cao, người trưởng thành chưa từng trải qua huấn luyện đặc thù, quần bố luôn lỏng xuống. Một số ít người có đạo lại cười gọi như thế do con người làm ra "Điếu nhi lãng đương." Mà cái quần bố chặt có tác dụng nâng cao hòn dái, cho nên bọn họ cho rằng làm như vậy có thể bổ tinh ích thận, thể lực cường tráng.

Hai đại hán mặc quần bố chạy tới viên môn, chỉ lát sau liền trở về, hào hứng hướng về phía Dương Phàm bẩm báo:

- Tướng quân, Thái Phó Tự đưa ngựa đến đây, rất nhiều ngựa, to lớn mạnh khỏe!

Dương Phàm mừng rỡ, vừa định đi ra viên môn nghênh đón, nghĩ lại, lại nói:

- Đi, mời Lục lang tướng đến, cùng ta đi nhận chiến mã!

Chỉ lát sau, quan đảm nhiệm duyệt binh, công việc bận rộn nhất là Lục Mao Phong mồ hôi nhễ nhại tới, y đã nghe tên quân sĩ kia nói phải đi viên môn nhận chiến mã, cho nên mặc quân phục, lúc này Dương Phàm đã mặc xong, hai người liền cùng nhau đi đến viên môn.

Lần này đưa ngựa tới còn là bác sỹ thú y bác sĩ Bạch Nhất Đinh và bác sỹ thú y Ngưu Mưu, hai người thấy Dương Phàm thật khách khí, Dương Phàm thấy bọn họ lần này đưa tới chiến mã, quả nhiên con nào cũng mập mạp cường tráng, bộ lông sáng bóng, tất cả đều là lương mã cường tráng cao lớn ở Tây Vực, không khỏi vui mừng khôn xiết.

Lúc này đám người Sở Cuồng Ca, Mã Kiều cũng nghe đã tới, vừa thấy tuấn mã từ trong lòng rất thích, Dương Phàm cười nói:

- Các ngươi tới thật đúng lúc, mau giúp Lục lang tướng nghiệm thu ngựa!

Các tướng lĩnh cực kỳ hứng thú cùng Lục lang tướng đi kiểm nhận ngựa, bởi vì có thể một lần đủ lương mã hảo hạng, kể công của Lục lang tướng rất lớn, thái độ của mọi người đối với gã đều ôn hòa rất nhiều, khiến Lục lang tướng chịu lạnh nhạt cho tới nay, vẫn chỉ có thể ở chỗ Dương Phàm tìm một chút ấm áp hết sức xúc động.

Bạch Nhất Đinh mỉm cười nhìn các tướng vây quanh Lục lang tướng đi rồi, lúc này mới từ trong tay áo lấy ra một phong thiệp mời, mỉm cười hai tay đưa cho Dương Phàm, nói:

- Gia huynh thiết yến trong phủ, mở tiệc chiêu đãi Phụng Thần Lệnh cùng bạn bè thân tụ hội, đặc biệt mời Dương tướng quân vui lòng đến dự.

Dương Phàm thầm nghĩ:

- Huynh đệ Trương Thị biết ta hậu đãi Lục Mao Phong, đây là tỏ thiện ý với ta rồi. Chẳng qua Huynh đệ Trương Thị hiện giờ địa vị cao, nếu trực tiếp lấy danh nghĩa hai người họ mở tiệc chiêu đãi ta, không khỏi có cảm giác chuyện bé xé ra to, như thế sẽ làm hỏng xã giao, cũng dễ dàng khiến cho người khác chỉ trích, cho nên mới phải mượn danh nghĩa Bạch Nhất Thọ.

Lần này có thể thúc đẩy Hoàng đế đại duyệt, Huynh đệ Trương Thị xuất lực quá lớn, Dương Phàm tự nghĩ cũng nên hướng bọn họ giáp mặt tỏ vẻ một chút lòng biết ơn, hai người kia về sau vẫn là cần dùng đến, liền thu nhận thiệp mời, vui vẻ chắp tay nói:

- Dương mỗ vinh hạnh đã đến! Kính xin bác sĩ về trả lời lệnh huynh, nói rõ Dương mỗ nhất định đúng giờ đi gặp!

*****

Sáng sớm tinh mơ, Dương Phàm an bài Phó Tổng Kiểm Duyệt Hứa Lương và Duyệt Binh Quan Lục Mao Phong tiếp tục dẫn dắt ba quân tướng sĩ thảo diễn, hắn thì dẫn theo Nhâm Uy và vài tên thân binh trở về thành. Lần đầu tiên đến nhà, cũng nên mang chút lễ vật, cho nên hắn đi tương đối sớm, phải về nhà trước để chuẩn bị lễ vật gặp mặt.

Dương Phàm giơ roi quấc ngựa vào thành Lạc Dương, chưa đến cầu Thiên Tân, chỉ thấy trên Trường Nhai xe ngựa la liệt, ước chừng hơn mười chiếc, trên xe hòm xiểng lũy tích như núi, đều đều dùng lụa đỏ buộc, nhìn thấy chính là đồ cưới.

Thấy hơn mười chiếc xe ngựa kia phải qua cầu Thiên Tân, đầu cầu cực kỳ chật chội, Dương Phàm liền ghìm ngựa đứng lại, tự nhủ nói:

- Nhiều đồ cưới như vậy, không biết nhà ai gả con gái.

Ven đường ông lão dẫn một đứa cháu nhỏ xem náo nhiệt nghe xong, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Quân gia có điều không biết, những chiếc xe phía trước này chính là đồ cưới của Nghĩa An Quận Chúa.

- Nghĩa An Quận Chúa?

Dương Phàm nghe xong danh hiệu này cực xa lạ không khỏi ngẩn ra, lập tức mới nhớ tới đây là danh hiệu con gái của Lư Lăng Vương Lý Hinh Vũ. Sau khi Lư Lăng Vương hồi kinh nhanh chóng cùng rất nhiều nhà quyền quý ký kết nhân duyên, việc này Dương Phàm là biết đến, chỉ có điều không nghĩ thành thân sẽ nhanh như vậy, đồ cưới đều tặng, thành thân còn có thể xa sao?

Dương Phàm nói:

- Đa tạ lão trượng nhắc nhở. Lúc trước ta nghe nói qua Lư Lăng Vương hứa hôn, chỉ có điều không nghĩ Nghĩa An Quận Chúa hiện tại sẽ xuất giá.

Trong kinh thành quan lớn nhiều, dân chúng kinh thành thấy cũng nhiều, cũng không giống dân chúng thôn trấn nhỏ không có kiến thức, vừa thấy hoàn tất liền nơm nớp lo sợ. Ông lão kia thấy Dương Phàm quần áo khí độ không giống quan giáo bình thường, nhưng cũng không sợ hãi, cười nói:

- Lư Lăng Vương có nhiều con gái, mà cũng đều tới tuổi gả đi, sao có thể không sốt ruột? Nghe nói buổi chiều hôm nay Vĩnh Thái Quận Chúa cũng đưa đồ cưới rồi, Vĩnh Thái Quận Chúa hứa gả chính là Ngụy vương phủ, lại là đích nữ của Lư Lăng Vương, đồ cưới sợ là nếu so với cô con gái này còn nhiều hơn gấp đôi.

Dương Phàm nghe được buồn cười:

- Lư Lăng Vương gả nữ nhân đều là từng đám gả, quả nhiên được một khoản tiền lớn!

Đoàn xe khổng lồ kia qua cầu, Dương Phàm mới giục ngựa lên cầu, theo đuôi đoàn xe đi rồi một hồi, đợi đoàn xe kia quẹo vào đức phường tránh tiền phương đường, lúc này mới cỡi ngựa về nhà.

Dương Phàm tới quý phủ, bảo Tiểu Man giúp hắn lựa chọn lễ vật thích hợp, lại đi đến chỗ A Nô đang dưỡng thai ngồi một lát, lúc này mới hướng tiến đến quý phủ Bạch Nhất Thọ.

Thái Phó Tự Khanh bởi vì tại triều chính liên quan không nhiều lắm, cho nên không nổi tiếng, nhưng Thái Phó Tự Khanh là quan lớn tam phẩm, chức vụ và quân hàm tuyệt đối không thấp, Dương Phàm sớm bảo Nhâm Uy hỏi thăm rõ ràng chỗ Bạch phủ, rất dễ dàng đã tìm được Bạch phủ.

Người trông cửa Bạch phủ tiếp thiệp mời, liền đi vào trong phủ báo tin, khách nhân vào cửa, chủ nhân ra nghênh đón. Lúc này, huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông còn chưa tới, nhưng môn nhân của Huynh đệ Trương Thị thậm chí đường huynh đường đệ của Huynh đệ Trương Thị đều đã đến, đang ngồi ở phòng khách cười nói. Còn trong phòng nhỏ bên cạnh đã có một người đang lớn tiếng gầm thét.

ó tình trạng kiệt sức, bắt đầu có dấu hiệu phát điên rồi.

n Thiên Kỵ duyệt binh xem võ để thần sớm chuẩn bị cho tốt.

Đôi môi đỏ tươi của thiếu niên kia nhếch lên, nói:

- Có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày mốt, này ai nói chính xác, đều phải dựa vào tâm ý bệ hạ, Đại tướng quân chờ đi!

Nói xong vung ống tay áo, lại nghênh ngang rời đi.

Võ Du Nghi nâng người lên đến, lắc đầu cười khổ nói:

- Đến thật nhanh đó! Lần này Hà Nội Vương, Lâm Xuyên Vương sợ là phải ăn quả đắng rồi.