- Sách gì cơ?
- Ngày xưa, khi Thiên Hậu còn là một chiêu nghi ở trong cung, để đoạt ngôi vị Hoàng hậu, bà ta đã biên soạn ra “Liệt nữ truyện”, “Thần quỹ”, “Bách liêu tân giới”, “Nhạc thư” rồi cho ban bố khắp trong thiên hạ nhằm tạo dựng thanh thế cho mình. Những cuốn sách này đều là do những văn nhân thân tín bên cạnh Võ Hậu biên soạn. Và Miêu Thần Khách chính là một trong số đó.
Dương Phàm ngẩn người ra, hỏi:
- Vậy thì sao?
Vưu Đề lại nói:
- Hai mươi năm trước, mọi việc của thiên tử từ lớn đến nhỏ đều do Thiên Hậu đứng sau giật dây, đại quyền thiên hạ đều tập trung hết về trong cung. Ngươi nói xem, Thiên Hậu phải xử lý bao nhiêu chuyện quốc gia đại sự đó như thế nào?
Dương Phàm đã hiểu ra đôi chút, nói:
- Ý huynh là...
Vưu Đề lại nói:
- Hai mươi năm trước, Thiên Hậu đích thân chọn lựa một số những nhà học thức uyên bác, lại nhanh nhẹn, thức thời để vào Trung Thư, Môn Hạ, cùng với Hàn Lâm Viện và nha môn trung khu triều đình và nha môn,biên tu. Chức quan mà họ đảm nhiệm cao nhất cũng không tới ngũ, lục phẩm; nhưng họ được phép không cần qua Nam Nha mà có thể trực tiếp theo Bắc Môn của hoàng cung, qua Huyền Vũ môn để vào trong cung cấm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt Thiên Hậu. Họ không phải là Tể tướng, nhưng quyền lợi của Tể tướng lại bị bọn họ đoạt mất. Những người đó được gọi là “Bắc môn học sĩ”.
Dương Phàm nghe những lời Vưu Đề lại nói mà ngây ngẩn cả người. Hắn những tưởng có thể dễ dàng hạ thủ với Miêu Thần Khách, chẳng ngờ gã lại là một nhân vật có lai lịch còn ghê gớm hơn cả Khâu Thần Tích. Trong chốn quan trường ở Đại Đường này, mặc dù không có một Tể tướng như vậy, nhưng y rõ ràng đang từng bước từng bước trở thành một cánh tay đắc lực dọn đường cho Võ Tắc Thiên leo lên ngôi vị cao nhất trong thiên hạ.
Người ta nói Thượng Quan Uyển Nhi là nội tướng ở trong cung, Miêu Thần Khách rõ ràng chính là ẩn tướng của Đại Đường rồi. Nói như vậy thì hai người này địa vị thật ra là tương đương nhau.
Thế nhưng nếu y được Võ Tắc Thiên tín nhiệm như vậy, quyền lực phải rất lớn, vậy thì vì sao lại phải mai danh ẩn tích, mà tung tích của y lại chỉ có duy nhất Thượng Quan Uyển Nhi biết được?
Khi Dương Phàm hỏi tới vấn đề này thì Vưu Đề lại nở nụ cười đầy vẻ “gian thương”, nói:
- Vấn đề mà tiểu huynh đệ đây hỏi can hệ đến rất nhiều vấn đề khác, những lời ta có thể nói chỉ đến như vậy thôi, cho nên, nếu ngươi muốn biết nhiều hơn thì cần phải bỏ ra thêm một chút đỉnh nữa.
Nói xong, lão liền giơ cái tay nải lên ra sức nhét vào ngực áo mình.
Dương Phàm cầm chiếc dù trong tay, một mình lặng bước trong cơn mưa. Cơn mưa phùn làm ướt vạt áo trước của hắn, hắn cũng không bận tâm tới. Bây giờ hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong dòng suy nghĩ về những lời Vưu Hạo Dương vừa nói.
Võ Tắc Thiên từng bước từng bước thực hiện tham vọng quyền lực của mình, cho tới ngày này hôm nay, không thể phủ nhận bà ta là một thiên tài về thao lược. Nhưng bà ta lại ở trong cung cấm, trong quá trình soán ngôi đoạt vị cần phải có lực lượng hỗ trợ cực kì lớn từ bên ngoài để phục vụ cho bà ta. Lực lượng đó chia làm văn võ nhị đồ, giống như âm dương lưỡng đạo.
Bên võ tất nhiên là nội vệ Mai Hoa, còn bên văn, chính là Bắc môn học sĩ.
Thành phần chủ chốt trong Bắc môn học sĩ gồm có sáu người, ban đầu khi được Võ Tắc Thiên sử dụng, chức quan của họ cũng không cao, theo thứ tự lần lượt là Trứ Tác Lang Nguyên Vạn Khoảnh, tả sử Phạm Lý Băng, Miêu Thần Khách và Lưu y chi, hữu sử Chu Tư Mậu và Hồ Sở Tân. Miêu Thần Khách chính là một thành viên trong số đó, là một trong lục ẩn tướng phò tá Võ hậu thay thế Cao Tông thống trị Đại Đường .
Hiện giờ, lục ẩn tướng đang ở đâu?
Trứ Tác Lang Nguyên Vạn Khoảnh, ban đầu đảm nhiệm Thông Sự Xá Nhân. Thời Càn Phong, đại tướng Lý Tích chinh phạt Triều Tiên, Nguyên Vạn Khoảnh đảm nhiệm tổng quản ký thất Liêu Đông, từng phụng mệnh làm hịch văn lên án công khai Triều Tiên, châm chọc người Cao Ly không hiểu binh pháp, không biết cố thủ địa thế hiểm yếu của Áp Lục giang.
Cuối cùng người Cao Ly thấy hịch văn thì lập tức phái binh cố thủ Áp Lục giang. Quan quân Đại Đường nhiều lần không tấn công được, thương vong tổn thất nặng nề. Nguyên Vạn Khoảnh bởi vậy mà cũng bị lưu đày, sau đó được đại xá hồi kinh, gặp được Trứ Tác Lang, rồi được Võ Tắc Thiên lựa chọn, trở thành một trong sáu bắc môn học sĩ. Hiện tại gã đang là Phượng Các Thị lang, hay chính là Tể tướng đương triều.
Tả sử Phạm Lý Băng, ban đầu là hộ Tào Tham quân của Chu vương phủ, sau thành bắc môn học sĩ. Trong thời gian hai mươi năm, y đã nhiều lần đảm nhiệm những chức vụ như Loan đài, Thiên quan nhị Thị lang, rồi được thăng tiến lên làm Xuân quan Thượng thư ( Lễ Bộ Thượng thư ), cùng với Phượng Các loan đài Bình Chương Sự trở thành Tể tướng Đại Đường. Trước đó không lâu y đã bị Chu Hưng tố cáo là cấu kết với đảng phản loạn nên đã bị xử trảm đầu năm nay.
Tả sử Lưu Y Chi, cũng là một Phượng Các Thị lang, cùng với Tam phẩm phượng các loan đài giữ chức vụ Tể tướng Đại Đường. Hai năm trước y bị Lai Tuấn Thần tố cáo là nhận đút lót của Quy Châu đô đốc Tôn Vạn Vinh, có tư tình với một tiểu thiếp xinh đẹp của phản tặc Từ Kính Nghiệp một đẹp thiếp nên đã được Võ hậu ban được chết.
Hữu sử Chu Tư Mậu, sau khi được Võ hậu trọng dụng thì dời tới Lân đài, trở thành học sĩ của Sùng Văn quán. Năm trước bị Tác Nguyên Lễ buộc tội tư thông phản nghịch, bị giam vào ngục và nhận án tử hình.
Hữu sử Hồ Sở Tân, năm trước cũng bị liên lụy vì tội phản nghịch như vậy nên cũng đã chết trong ngục.
Võ Tắc Thiên một tay bồi dưỡng Lục Đại tâm phúc, hiện giờ ngoại trừ vị cư Tể tướng Nguyên Vạn Khoảnh, Miêu Thần Khách đã mai danh ẩn tích thì tất cả đều hoặc là vì khép tội phản loạn, hoặc là tư thông phản loạn mà bị xử tử, phải chăng là Võ Tắc Thiên không biết nhìn người? Bà tự tay bồi dưỡng tâm phúc, khi đó bà ta chưa nắm quyền lực thực sự trong táy. Còn hiện giờ khi bà ta đã nắm trong tay quyền lực tuyệt đối toàn thiên hạ, bọn họ từng người từng người một lại có mưu đồ tạo phản?
Dương Phàm không cần đoán cũng biết, đây là cái gọi là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát. Bắc môn lục học sĩ từ lúc Võ hậu vừa mới lên ngôi hoàng hậu đã được bà rất mực trọng dụng, bao nhiêu năm trời bọn họ nhất định đã nắm được rất nhiều những điều cơ mật mà Võ hậu không muốn để cho người khác biết, và cách an toàn nhất để giữ bí mật đương nhiên chính là làm cho bọn họ vĩnh viễn câm miệng.
Vì thế, Võ hậu bắt đầu dọn dẹp chướng ngại cuối cùng trước khi xưng đế. Nhưng, vì sao Nguyên Vạn Khoảnh vẫn còn ung dung chễm chệ ngồi trên vị trí cao như vậy? Là Võ hậu còn chưa kịp xuống tay ư? Và Miêu Thần Khách vì sao lại đột nhiên biệt tích? Võ hậu nếu đã xuống tay thì đâu cần phải giấu diếm tin tức về cái chết của hắn như vậy, kết cục của mấy người trước đó cho thấy, nhất định bà ta sẽ gán cho họ một tội danh hợp lí.
Dương Phàm thở dài một cái, hắn tựa như đang chím trong lớp lớp sương mù, hắn đang đi xuyên qua từng lớp từng lớp sương mù đó, từ thôn nhỏ Đào Nguyên đến thành Lạc Dương này. Hắn cứ đi xuyên qua một lớp sương mù thì lại có một lớp sương mù khác dày đặc hơn quấn lấy hắn, khiến cho hắn cảm thấy mọi việc càng lúc càng cảm thấy mông lung mơ hồ hơn. Rốt cục thì đến khi nào mới có thể tìm ra chân tướng rõ ràng mọi việc?
Mưa. mưa càng lúc càng lớn. Mưa thu miên miên không dứt.
Gió cũng càng lúc càng mạnh, mưa bụi dày đặc như vồ lấy Dương Phàm, khiến cho hắn không thể không dừng bước mà chạy vào trú mưa dưới mái hiên của trong một cửa hàng hương liệu.
Trên lầu, Tạ Tiểu Man đang nâng chén uống một mình.
Đây là cửa hàng hương liệu của nàng, vì a huynh của nàng mà mở ra.
Tất cả mọi sau này sinh hoạt của a huynh đều đã được nàng chuẩn bị kĩ lưỡng, ngay cả việc tìm cho a huynh một nương tử tốt nàng cũng đã tìm rồi. Chỉ có điều cho tới giờ nàng vẫn chưa thể tìm được a huynh của mình. Có thể giờ này a huynh đã không chịu nổi kiếp sống ăn xin vất vả, và đã... nhưng Tiểu Man ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ này, nàng tin chắc rằng a huynh của nàng vẫn còn sống.
Nàng cả quyết như vậy, thay vì nói là tin tưởng a huynh thì nói đúng hơn là nàng sợ phải đối mặt với nỗi sợ hãi từ tận trong thâm tâm nàng. Người thân duy nhất bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại một mình nàng cô đơn với trời này, đất này, vậy thì tất cả những cố gắng của nàng còn có ý nghĩa gì đây?
Nàng vốn chỉ là một tiểu thị nữ của Công Tôn Lan Chỉ, chăm lo cuộc sống hằng ngày cho tiểu thư, cùng tiểu thư luyện võ. Vốn dĩ nàng chỉ định luyện tập để bảo vệ a huynh, không để a huynh bị người ta đánh cho tới mức hộc máu, bị người ta ức hiếp đến mức đầu rơi máu chảy.
Nàng luyện tập hết sức chăm chỉ, còn chăm chỉ hơn cả tiểu thư Công Tôn Lan Chỉ nữa. Nàng mau chóng tỏ ra là người có khả năng thiên phú về võ thuật. Trong một ngày mùa hè nắng chói chang, nàng tình cờ được Tạ đại nương là sư muội của Bùi đại nương để mắt tới. Lúc đó, nàng đang luyện võ dưới ánh mặt trời, khắp người đầm đìa mồ hôi, mồ hôi làm ướt cả tóc, cả trán nàng.
Tạ đại nương hỏi nàng có đồng ý theo mình hay không, có thể nàng sẽ phải luyện công cực khổ hơn nhưng sẽ không phải làm thị nữ nữa, lại có thể nắm giữ trong tay rất nhiều của cải và quyền lực. Những điều này vốn không phải những gì mà nữ nhi theo đuổi, nhưng Nữu Nữu đã không chút do dự mà nhận lời ngay, bởi nàng cảm thấy đó là những gì mà a huynh của nàng cần.
Vì thế, nàng trở thành người của Mai Hoa nội vệ. Biểu hiện của nàng ngày một xuất sắc hơn, và nàng cũng nhận được cảm tình ngày một nhiều hơn từ phía Tạ đại nương, được bà ta nhận làm nghĩa nữ, rồi đổi tên thành Tạ Mộc Văn. Sau đó nàng lại vinh dự được Thiên Hậu ban cho một cái tên nữa: A Man.
Nhưng đó không phải là những gì nàng cần, bởi thứ nàng cần chính là a huynh, nàng muốn được nắm tay a huynh, một a huynh ướt như chuột lột chạy trong mưa trong kí ức của nàng.
Tiểu Man ngồi dưới mái hiên ngắm mưa. Mưa bụi mãi không dứt, hạt mưa rơi mỗi lúc một mau. Nàng uể oải ngắm nhìn từng giọt mưa, nhưng lại không thể nào nhìn rõ, bởi mưa rơi quá nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ xuất kiếm của nàng. Nàng nhìn ngắm chăm chú hồi lâu, có cảm giác dường như tâm trí mình lâng lâng bất định như muốn bay lên trên bầu trời xám xịt mưa bay kia.
Vì thế, nàng liền cúi đầu xuống ngắm hết giọt mưa này đến giọt mưa khác rơi xuống tạo ra những gợn sóng trên những vũng nước đọng, giống như những đóa hoa nở rồi tàn, tàn rồi lại nở. Nàng không để ý tới có một người đang đứng trú mưa dưới mái hiên kia, chỉ chăm chú lắng nghe tiếng mưa rơi xuống mái hiên tạo ra những tiếng “lộp bộp” liên hồi.
Nhìn trận mưa này, nghe những tiếng “lộp bộp”này, nàng chợt nhớ tới lúc cùng a huynh ngồi dưới tán cây chuối tiêu, mỗi người cầm một nửa chiếc bánh bao không nhân đã mục ra vì nước mưa. Ngày đó, hai người đã cùng nhau ngồi ăn bánh bao vui vẻ trong màn mưa...
Dương Phàm cầm ô đứng dưới mái hiện đợi mưa ngớt, tiếng mưa rơi lộp bộp trên chiếc ô của hắn, từng dòng nước giỏ xuống mặt đất, tạo thành những bong bóng nước. Những bóng bóng nước ấy nổi lên, rồi lại vỡ ra, lại nổi lên, rồi lại vỡ ra, không biết từ đâu hiện ra, và cũng chẳng biết đã biến mất đi nơi nào...
Xa xa, bức tượng Phật cao vút trong "Thiên đường" đang lặng lẽ quan sát tình hình toàn thành.
Phật gia nói: “Một hạt cát, một thế giới”, không biết một bong bóng nước này có phải là một thế giới hay không. Nếu nó cũng là một thế giới thì trong mắt của con người, sự sinh ra rồi mất đi của nó chỉ trong nháy mắt, không đáng để tâm tới. Nhưng trong thế giới của chính nó, liệu có phải đó đã là một khoảng thời gian rất dài, rất dài rồi hay không?
Trong con mắt vĩnh hằng của Phật gia, thế giới của con người cũng đâu phải không có điểm kết thúc, ngắn cũng được, mà dài cũng tốt. Trong thế giới đó, con người được sinh ra chính là thế giới của người đó. Trong thế giới đó, một bên vai của con người gánh nỗi hận thù, một bên vai là để gánh tình yêu, bất luận là yêu hay thù đều phải có kết quả. Đó chính là sứ mệnh của con người. Nhìn đám bong bóng nước tan biến đi, hắn mơ hồ trông thấy trận đại hỏa hoạn năm đó ở sơn thôn, thấy được thi thể bị đốt trọi, thấy đầu A tỷ bay lên, thấy Sửu nha đầu mọc răng nanh, thấy gã hiệp sĩ của phủ đô đốc với bộ ông râu quai nón cầm kiếm xông vào...
Trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, Dương Phàm thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía không trung xa xăm mờ mịt kia.
“Tiếp cận Miêu Thần Khách thì không được, đành phải bắt đầu từ chỗ Khâu Thần Tích thôi”.
Dương Phàm khẽ thở dài, âm thầm hạ quyết định.
Mưa cũng nhỏ dần, hắn nắm chặt ô trong tay, bước ra khỏi mái hiên.
Tiểu Man ngồi một mình trong lầu, nhìn làn mưa bụi, cũng trông thấy cả người đang cầm ô bước đi trong mưa. Người này bước đi trầm lặng mà vững chãi như thể không hề lo rằng mưa có thể sẽ lớn hơn. Gió thốc vào làm vạt áo của hắn tung bay lên rồi lại rơi xuống. Dáng vẻ ấy hiện lên một vẻ cô đơn khó diễn tả bằng lời, đó cũng chính là tâm tư của Tiểu Man lúc này.
Tiểu Man đưa tay chỉnh lại đầu tóc một chút, hàng lông mi dài cong tuyệt đẹp hiện ra.