Say Mộng Giang Sơn

Chương 797: Đường chạy trốn

Nói về cách hành thích theo cự ly, có hai loại là lộ trình xa và lộ trình gần.

Lộ trình xa có thể dùng cung nỏ, cũng có thể giống như Trương Lương ở Bác Lãng Sa hành thích Tần Thủy Hoàng, cầm cái gì đó lớn như thiết chùy mà như đùa giỡn, nếu không nữa cũng có thể từ trên vách đá quăng xuống những tảng đá. Vũ khí này chính là lộ trình gần rồi.

Nói theo phương pháp trên, lại chia ra là dùng trí và dùng lực.

Dùng lực chính là dùng các loại vũ khí như trường thương, dao găm, dựa vào tài nghệ của cá nhân thích khách, buộc phải đột nhập trùng vây, lấy tính mạng địch. Dùng trí có thể là hạ độc, có thể dùng dây móc, có thể lợi dụng các loại ngụy trang để tiếp cận mục tiêu, bất ngờ trong bóng tối ra tay, thậm chí có thể dùng thủ đoạn ở ngoài đường theo hoàn cảnh và mục tiêu của phương tiện giao thông.

Dương Phàm sau khi từ đầu cầu trở về, lập tức thay đổi lộ trình, dẫn Lư Lăng Vương đi một con đường khác, nhưng hắn mặc kệ là đi đường nào, mục tiêu chỉ có thể là Lạc Dương, vì thế dọc theo con đường này, liên tiếp xuất hiện thích khách, nhiều kiểu hành thích mới, thậm chí bày ra một đội nhân mã không giống hành thích mà giống như là hai quân đối chọi giống như thủ đoạn cướp giết thủ đoạn đều gặp qua.

Đoàn người Dương Phàm số người không nhiều, lại phải bảo vệ nhân vật trọng yếu là Lư Lăng Vương, không dám bạo gan đánh cược một lần, thực là thụ động, trong đó một lần bị cường địch đuổi giết, bọn họ bị ép lui vào một huyện thành, bộc lộ rõ thân phận Bách Kỵ và nội vệ của bọn họ với huyện Nha, tạm thời khi đó tạm nghỉ ngơi và chỉnh đốn, không thể tưởng được cũng gặp phải nguy hiểm đến mức nào.

Trước tiên là có người giả mạo sai dịch của dịch quán đầu độc trong thức ăn của bọn, sau vài tên sai dịch bị bại lộ không ngờ lại lấy ra dao găm đâm tới Lư Lăng Vương. Cũng may từ chỗ đầu cầu gặp nạn về sau, Dương Phàm biết rằng việc Lư Lăng Vương chạy trốn đã bị người ta phát hiện, tăng cường đề phòng, mới không cho bọn họ thực hiện được.

Sau đó điều tra ra, thích khách này đều là trói sai dịch lại rồi thay mận đổi đào, tuy nhiên sau đó Huyện lệnh đại nhân vội vàng chạy tới sợ hãi thỉnh tội, lại sau khi biết Lư tiên sinh là ai, lại thừa dịp Huyện thừa và chủ bộ vắng mặt, lén tiết lộ cho Dương Phàm một tin tức: Huyện Úy của bổn huyện là người của Võ thị.

Từ đó về sau, đoàn người Dương Phàm càng tăng cường đề phòng. Bởi vì bên trong nếu có người thâm nhập, thực sự so với kẻ thù bên ngoài còn khó lòng phòng bị hơn, bọn hắn không bao giờ nhờ quan phủ giúp đỡ nữa, hiện tại tin tức Lư Lăng Vương đang trên đường hồi kinh, chỉ sợ các cấp quan viên đều đã trở thành tai mắt để đám người kia lợi dụng làm tai mắt của mình rồi.

Quan viên của mỗi địa phương cũng không phải bền chắc như thép, mình không biết quan nào chính là sự bài trí của Võ gia, không bằng hoàn toàn chặt đứt liên hệ cùng mọi người, cho đến khi đưa Lư Lăng Vương an toàn đến kinh thành. Vì thế, đoàn người từ đó về sau đã thành đơn độc, đối mặt vô số kể kẻ thù ở trong tối cũng như ngoài sáng. Bôn tẩu vô cùng vất vả.

Vài ngày sau này, bọn họ chạy đông chạy tây, trước chạy lui về phía sau, đã mất bốn tên Bách Kỵ, nội vệ cũng bị thương hai người. Liên tiếp bị hành thích, khiến Lư Lăng Vương thành chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, ông vốn là có bệnh thần kinh hư nhược, rất yếu ớt. Lúc này lại thường trắng đêm khó ngủ, thỉnh thoảng mới được ngủ một chút, thì lại bị một cơn ác mộng làm tỉnh giấc.

Nửa đêm khuya trú ở vùng ngoại ô, Dương Phàm từ trong túi ngủ chui đầu ra, nghe Lư Lăng Vương từ trong mộng giật mình kêu kì quái và Khỏa Nhi khe khẽ an ủi ông ta, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.

Vùng ngoại thành, côn trùng kêu vang chít chít. Ánh trăng nhạt như sương. Người bên ngoài hẳn là nhìn không thấy thần sắc của hắn, nhưng ở ngoài bên cạnh hắn nửa thước Cổ Trúc Đình lại như cảm nhận được ý nghĩ của hắn, đột nhiên hạ giọng nói:

- A Lang dường như có gì đó không đúng?

Cổ Trúc Đình xuất thân là nữ sát thủ, lúc ngủ so với Dương Phàm còn muốn tỉnh táo hơn. Tiếng kêu Lý Hiển kì quái có thể làm Dương Phàm tỉnh giấc, đương nhiên cũng có thể làm nàng thức giấc. Dương Phàm yên lặng gật gật đầu, lập tức phát hiện động tác này nàng không nhìn thấy, liền khẽ ừ, nói:

- Thái tử của nước a..., ôi!

Cổ Trúc Đình khẽ cười, dịu dàng an ủi:

- Ngoại trừ khai quốc chi quân, những đế vương khác phần lớn giỏi ở thâm cung, trong tay vợ, có thể kiên cường được đến đâu đây? Là ngươi cho rằng hắn là Hoàng đế, bản năng cảm thấy hắn nên cơ trí hơn so với tất cả mọi người, so với chiến sĩ bách chiến sa trường còn phải ý chí như thép, sao có thể chứ?

Dương Phàm hạ giọng ừ một tiếng, nói:

- Đúng vậy, Thái tử chỉ có thể xuất hiện ở Võ gia hoặc Lý gia, cân nặng nhẹ hai quyền lực này, một đế vương, không có gì đặc sắc mấy, cũng cộng lại được một bạo quân.

Cổ Trúc Đình trở mình nằm ngửa, nhìn bầu trời đầy sao.

Ánh sao rực rỡ, hàng nghìn hàng vạn sao tụ tập lại một lượt, hình thành một hiện tượng thiên văn tinh vân nguy nga rực rỡ.

Cổ Trúc Đình nhìn sao đầy trời, từ từ nói:

- Ta xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị, công tử khi còn nhỏ, từng do chúng ta một đám cùng tuổi cùng đảm đương việc bảo vệ của hắn, Thôi công tử thuở nhỏ thông minh, sau trưởng thành bất kể là sắp xếp việc nhà, giải quyết việc ngoài, tổ chức nghi lễ vẫn là người chủ trì, đều cơ bản cực kỳ trang nghiêm, rất được trưởng bối khen ngợi.

Từ nhỏ ở những người bạn cùng lứa tuổi, công tử đều là người được khen ngợi nhiều nhất, nhưng một nhân vật như vậy, lại có một tật xấu rất buồn cười, hắn chịu không nỗi một chút uất khuất, cho dù là một chút xíu chuyện nhỏ đã hiểu lầm hắn hoặc là oan uổng hắn, hắn đều đã không thể tự kiềm chế, toàn là khóc đấy.

Cho dù biết rõ sự việc, người ta cũng nói với hắn lời xin lỗi, hắn vẫn sẽ trốn vào thư phòng, lặng yên rơi nước mắt, khóc cả buổi sáng mới nguôi giận. Nhưng khi hắn từ trong thư phòng đi ra, lòng dạ hắn lại cởi mở, là con lớn của Thôi gia, hắn tuyệt đối không thừa nhận mình bởi vì nhất việc nhỏ buồn cười bị người chọc tức đã khóc đấy.

- Ừ!

Dương Phàm cười cười, chợt nhớ tới Lư Tân Mật, danh nhân cũng thế, vĩ nhân cũng thế, nhưng thật ra là con người ai cũng có khuyết điểm, đôi khi, thật ra không phải là khuyết điểm của người khác không thể chịu được, mà là bởi vì hắn ta thân phận địa vị rất cao, vì thế đối với thân phận mình bọn họ không mong muốn mình không theo kịp người, nên thà rằng người ta hoàn mỹ thế nào, mình nhất định phải hoàn mỹ hơn nữa.

Dương Phàm không kìm được hỏi:

- Ngươi từ nhỏ... Chính là tập võ, sau đó vì bảo hộ gia chủ, nhân vật trọng yếu của gia tộc, hay là phụng mệnh lệnh của bọn họ đi làm cái gì?

Cổ Trúc Đình nói xa xâm:

- Ừ! Nhà của ta từ hơn trăm năm trước chính là gia nô của Thôi thị, trong nhà bẩm sinh cũng có một chút yếu ớt, luyện không được võ hoặc là võ công không thể đại thành, đó là chăm sóc ngựa đánh xe, làm vườn hoặc là làm nô bộc giữ nhà, tập võ tuy rằng vất vả chút, hơn nữa thường thường không có kết cục tốt, mà dù sao cuộc sống sẽ dễ thở hơn một chút, trong gia tộc địa vị cũng cao hơn chút, con người ai cũng muốn đi lên, ai tình nguyện đi xuống làm nô lệ kém hơn một bậc chứ?

Một đêm này, Cổ Trúc Đình nói rất nhiều, Dương Phàm không nghĩ tới rằng một thị vệ bên cạnh, một người bình thường gần như không để ý đến, cũng có nhiều chuyện cũ trong cuộc đời như vậy, cũng tình cảm sâu sắc như thế. Mãi đến Dương Phàm bị cơn buồn ngủ kéo tới, hiếm thấy nỗi lòng của Cổ Trúc Đình vẫn hưng trí tràn trề, nên Dương Phàm không muốn quấy rầy hào hứng của nàng, đành phải kiềm nén cơn buồn ngủ, ngay cả ngáp cũng không dám.

Thực ra, với sự nhạy bén của Dương Phàm, Cổ Trúc Đình đối với hắn thân mật hắn đã cảm giác được rồi, nhưng Cổ Trúc Đình chưa từng nói thẳng ra, hắn cũng không muốn tiến thêm một bước nữa. Trong nhà có Tiểu Man và a Nô, tương lai sẽ cưới Uyển nhi nữa, có ba kiều thê làm bạn là đủ. Thái Bình không thể nào trở thành vợ hắn, dù Lý Đường đoạt lại giang sơn lần nữa. Điểm này hắn biết rõ, hai người nhiều lắm là duy trì quan hệ hiện tại thôi.

Nếu không phải Lý Khỏa Nhi trên núi chủ động như vậy, nếu không phải là vì sắc đẹp của nàng khiến bất kỳ nam nhân bình thường nào cũng khó chống cự về thể xác cũng như tinh thần, nếu không phải hắn cho rằng Lý Khỏa Nhi là một cô bé bình thường trên núi, nếu không phải hắn cảm thấy tình trạng lúc ấy khiến cô bé này biến thành nữ nhân của hắn càng giữ được thân phận bí mật của mình, hắn cũng sẽ không phá vỡ tâm đề phòng.

Hắn đối với tình trạng hiện nay kỳ thật rất hài lòng, từ trước đến giờ chưa từng thâu tóm hết, học chí hướng của Hộc Sắt La bình thường thu nạp rộng rãi mỹ nhân trong thiên hạ. Cho nên tầng cửa sổ này trước sau dán ở đàng kia, ngăn cản hai trái tim tiến thêm một bước tới gần nhau.

Lư Lăng Vương như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, ban đêm lại có hai lần hồi hộp, mọi người vì thế đều ngủ cũng không ngon lắm.

Khi trời hửng sáng, mọi người sắp xếp lại hành trang, đơn giản ăn một chút, liền tiếp tục cuộc hành trình. Lúc này, bọn họ đã tới dãy Phục Ngưu Sơn, vượt qua dãy núi này sẽ tiến vào vùng ngoại ô, nhưng bọn họ không đi vào Lỗ Dương Quan, có thể đoán trước, con đường lớn đó tất có phục binh.

Dương Phàm và ba vị thủ lĩnh Hứa Lương, Hoàng Húc Sưởng và Cao Oánh bàn bạc một phen, quyết tâm vược đi đường núi, tuy rằng như vậy đường sẽ khó đi hơn một chút, tuy nhiên trên Phục Ngưu sơn có từng con đường nhỏ, đối phương không thể phái ra nhiều người phong kín tất cả các con đường.

Kế hoạch đã định, bọn họ liền lên đường, sau một ngày rưỡi, bọn họ tới chân Phục Ngưu Sơn, dưới chân núi có một trấn nhỏ, tên là Cô Thủy trấn. Dương Phàm muốn ở trong trấn nghỉ ngơi một đêm, chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống, để tinh thần hăng hái thêm, trực tiếp vượt qua Phục Ngưu Sơn.

Cô Thủy trấn không lớn hơn nữa rất nghèo. Dựa sát dãy núi, lại không phải đường giao thông chủ yếu, chỗ như thế mấy trăm năm đến ngàn năm cũng rất khó phát triển, bỗng nhiên đến một lượng người lớn như vậy, đối với người trong thôn mà nói là việc rất khó có, vì thế rất nhiều người chạy đến xem náo nhiệt.

Lý Chính đã từng gặp qua nhiều chuyện đời đấy, hắn đã đi qua huyện lý, còn gặp qua Huyện lệnh Đại lão gia, nghe nói người xứ khác đến, Lý Chính ưỡn ngực ưỡn bụng, huênh hoang ra đón, không kiên nhẫn quát lớn:

- Đi đi đi, đi làm cái gì vậy, không phải là có vài người từ xứ khác đến sao, có cái gì đẹp đẽ đâu, không sợ người ta chê cười sao.

Lý Chính ở trong thôn rất có quyền uy, trên cơ bản uy danh này cũng không khác biệt gì mấy với Hoàng đế ở thành Lạc Dương, chẳng qua sự cung kính của thôn dân không như triều thần thể hiện rườm rà nhiều lễ tiết thôi. Lý Chính đại nhân hét lên một tiếng, những người đàn ông và phụ nữ, già trẻ lớn bé lập tức tránh ra hai bên.

Lý Chính đi đến trước mặt đám người Dương Phàm, nhìn con ngựa cao to kia, nhìn xe ngựa đường dài kia, nhìn phong thái những người dắt ngựa không tầm thường, trên mặt mặc dù còn bộ dạng rất ngạo mạn, giọng điệu đã bắt đầu khách khí:

- Lương mỗ là Lý chính vùng này, không biết các vị khách đây từ nơi nào đến, muốn đi về nơi đâu vậy?

Dương Phàm lập tức cười nói:

- Tiên sinh nhà ta là danh sĩ ở Kiềm Trung, đi du lịch ở kinh sư.

- Đến từ Kiềm Trung?

Lý chính nhìn từ trên xuống dưới một phen, hỏi:

- Đi kinh kỳ sao không đi Lỗ Dương Quan, lại chạy đến nơi này vậy?

Dương Phàm điềm tĩnh nói:

- Tiên sinh nhà ta muốn du lịch sông núi, đương nhiên muốn lựa chọn gian nguy, nếu không như thế thì làm sao tận mắt chứng kiến sự tráng lệ của núi sông. Cho nên, cố ý lựa chọn con đường này, chúng ta muốn nghỉ trọ một đêm ở đây, chẳng biết trong thôn có nhà trọ không, mong Lý chính chỉ điểm một ít.

Lý chính hắc một tiếng nói:

- Ở địa phương này có mở nhà trọ, nó đã không nghèo đến như vậy?

Dương Phàm nói:

- Như thế, có thể có nhà ai đó gia khá rộng rãi, có thể cho chúng ta vào ở được không? Kính xin Lý chính chỉ điểm, ha hả, bọn ta ở nhờ nhà ai, thì lợi ích tự nhiên cũng không nhỏ đâu.