Sáng sớm, thời điểm nhóm du mục vội vàng chen chúc lấy sữa, dắt ngựa đi rong, xua đuổi bầy cừu tại trên đất kia cằn cỗi gặm cỏ khô thưa thớt, Khắc Tư Thản bị dẫn tới đại trướng của Đột Quyết Khả Hãn.

Khắc Tư Thản vẫn là mặc một thân trang phục Tát Mãn Đại Vu, đầu đội đuôi hoa quan lông đuôi gà, mặc áo lông nhiều màu, áo khoác da heo ngắn tay mỏng choàng, cổ treo khô lâu làm bằng xương trâu, trong tay chống một cây quải trượng kỳ dị.

Vừa đi vào đại trướng của Khả Hãn lều lớn, hắn liền phát hiện các tướng lĩnh Đột Quyết đã ngồi đầy đại trướng, ngay sau đó hắn liền phát hiện sứ giả của Đường triều không ngờ vững vàng ngồi ở thượng vị.

Khắc Tư Thản Đại Vu trong lòng nhất thời căng thẳng, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt!

Khả Hãn! Ta biết rằng người Đường phái tới đặc phái viên, chỉ có điều không biết Khả Hãn là tin hoa ngôn xảo ngữ của hắn đâu, hay còn thì nguyện ý cùng chúng ta người Khiết Đan thành thực làm bằng hữu?

Khắc Tư Thản không dám chậm trễ, lập tức nói thẳng, hướng Mặc Xuyết chất vấn.

Dương Phàm nghe xong “Cười” cười lạnh một tiếng, cười lạnh không chỉ có một mình hắn, các vị thủ lĩnh hôm qua nghe được trinh sát sở thuật, có mấy vị trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn đều phát ra cười lạnh.

Khắc Tư Thản tâm chìm được sâu hơn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Xuyết, lạnh lùng nói:

- Khả Hãn! Hắn đến tột cùng và ngươi nói gì đó, ta có thể dùng tổ linh danh nghĩa thề, lời nói mà ta nói với Khả Hãn, không có nửa chữ giả dối!

Mặc Xuyết lúc này đã hoàn toàn tin lời Dương Phàm nói..., vốn hắn còn tồn tại một phần tâm tư trêu đùa, muốn gọi đến Khắc Tư Thản, khiến hắn giáp mặt và đối chất với Dương Phàm, lúc này thấy hắn một bộ dạng cực kỳ bại hoại, bỗng nhiên mất hứng.

Mặc Xuyết thản nhiên nói:

- Khắc Tư Thản Đại Vu, ngươi đã tin tưởng tổ linh các ngươi sẽ phù hộ các ngươi, như vậy, ngươi hoàn toàn không cần phải ... Tranh thủ chúng ta hợp tác. Ta khâm phục trung thành của ngươi đối với tộc nhân của ngươi, cho nên không muốn làm khó ngươi. Ngươi có thể đi rồi, mang theo nhân mã của ngươi rời khỏi nơi này!

Người Khiết Đan ở địa khu Doanh Châu đã bắt đầu xây dựng căn cơ của chính mình. Ở trên chiến trường Hà Bắc cũng không có ăn thiệt thòi quá lớn, tuy rằng theo Lý Đa Tộ thủ thắng và Lâu Sư Đức, Cát Tra Trung Nghĩa lần lượt tiến vào Hà Bắc, chiến cuộc bắt đầu phát sinh biến hóa, nhưng danh tướng chủ soái như cũ là Võ gia nhân vô năng.

Bắc lộ chủ soái là Võ Du Nghi. Nam lộ chủ soái là Võ Ý Tông. Hai người kia tồn tại nghiêm trọng chế ước chiến trường Hà Bắc hướng phương diện có lợi cho Võ Chu mà phát triển, nếu người Đột Quyết không muốn cùng người Khiết Đan hợp minh. Người Khiết Đan vẫn có thể sinh tồn, chỉ có điều chiến cuộc sẽ càng thêm khó bề phân biệt thôi.

Nếu chỉ có loại tình huống này, hợp minh không thành, Khắc Tư Thản có thể phẩy tay áo bỏ đi. Tuy rằng không thể dệt hoa trên gấm, tình cảnh của bọn hắn cũng không tính quá xấu. Nhưng hiện tại bất đồng, Khắc Tư Thản nhạy bén nhận thấy được, mục đích của Võ Chu sứ giả chỉ sợ không chỉ là phá hư đại kế nghị minh của bọn họ, mà là còn ôm mục đích khác.

Nếu người Đột Quyết và Chu quốc hợp minh đâu ?

Hắn đã nghe nói qua, Mặc Xuyết hướng Võ Chu yêu cầu eo sông Lục Châu điều kiện chính là sẽ thay mặt Võ Chu thảo phạt Khiết Đan. Nguyên bản hắn còn kiên định cho rằng đây là một cái lý do Đột Quyết dung để lừa gạt Võ Chu, nhưng khi nhìn đến người ngồi trên cao kia. Được người Đột Quyết coi là quý khách chính là Võ Chu sứ giả, hắn cũng không dám ôm ảo tưởng rồi.

- Nếu sứ mạng của ta không thể thành công, như vậy ta cũng không thể khiến ngươi thành công!

Ôm ý tưởng vừa có này, Khắc Tư Thản lớn tiếng nói:

- Khả Hãn không nói. Ta cũng đoán được! Võ Chu sứ giả giảo hoạt này nhất định nói cho ngươi biết, chúng ta đã đại bại, chúng ta đã cùng đường bí lối, thậm chí còn thỉnh cầu các ngươi xuất binh, giúp đỡ bọn họ bao vây tiêu diệt chúng ta, đúng không?

Khắc Tư Thản nhất châm kiến huyết (điểm đúng chỗ mấu chốt), Mặc Xuyết sắc mặt lập tức chìm xuống, Dương Phàm ngầm thở dài:

- Khiết Đan sứ giả này vốn có thể bình yên trở ra đấy, nếu hắn ngu xuẩn một ít, không những mình có thể giữ được tính mạng, còn có thể đúng lúc đem tin tức truyền trở về, khiến người Khiết Đan đề phòng. Hiện tại hắn đoán được kế hoạch của người Đột Quyết, Mặc Xuyết làm sao có thể thả hắn rời khỏi?

Khắc Tư Thản vừa thấy sắc mặt đám người Mặc Xuyết, liền biết mình bất hạnh nói trúng, dưới tình thế cấp bách, bật thốt lên nói:

- Người Đường giảo hoạt, vạn không được tín nhiệm! Mặc Xuyết Khả Hãn. Chẳng lẽ ngươi quên nhớ năm đó Tùy Mạt đại loạn, Lý Đường dục mưu thiên hạ, là hướng các ngươi khúm núm như thế nào sao?

Khắc Tư Thản giận lồi hai mắt, nhìn quanh chư thủ lĩnh trong trướng, dõng dạc mà nói:

- Lý Uyên hướng người Đột Quyết các ngươi xưng thần, vì để cho các ngươi đứng ở một bên bọn hắn, đáp ứng chỉ cần các ngươi cho hắn mượn binh, chiến thắng nữ nhân tiền tài đoạt được, tùy ngươi lấy dùng, Đường quốc chỉ lấy thổ địa. Nếu các ngươi không xuất binh, chỉ cần không phối hợp mặt khác phản Vương công kích Lý Đường, đều giống nhau đưa kim châu ngọc bảo cho ngươi!

Đột Quyết Khả Hãn của các ngươi vừa mất, Đường quốc đình hướng ai điếu ba ngày, cả triều văn võ tiến hành tưởng nhớ, phàm có Đột Quyết sứ lễ đi tới, Lý Uyên tất tự mình bồi yến, tất cung tất kính, kết quả như thế nào?

Chờ Đường quốc giang sơn củng cố, hắn liền muốn cái sau phải vượt cái trước rồi. Hiệt Lợi Khả Hãn sâu hận Đường quốc trước cung rồi sau đó ngạo mạn, phát binh chinh phạt, Đường không thể địch, Lý Thế Dân lấy quốc khó của Kỳ phủ an ủi Đột Quyết, lại hứa hôn hòa thân chỉ cầu lui binh, các ngươi lui binh rồi, kết quả thì như thế nào đâu ?

Khắc Tư Thản thanh sắc đều mãnh liệt mà nói:

- Kết quả Lý Thế Dân bằng mặt không bằng lòng, mặt ngoài cung thuần, âm thầm tích tụ thực lực của một nước, gặp Đột Quyết có nội loạn, hắn nhân cơ hội phát binh, trước diệt đông Đột Quyết, tái diệt Tây Đột Quyết, ngay cả các ngươi đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn và Tây Đột Quyết Cát Bát La Khả Hãn đều bị bắt sống, các ngươi quốc thổ biến thành phủ đô đốc và Đô Hộ Phủ của Đường quốc!

Khắc Tư Thản trợn mắt quát to:

- Đột Quyết con dòng cháu giống, từ nay về sau vùi lấp làm nô lệ của người Đường, trong sạch nữ tử, làm nô tì của người Đường. Đột Quyết bị buộc bỏ quên Đột Quyết tên, nhận dùng tên của người Đường, thần phục hoàng đế Đại Đường hơn hơn năm mươi năm, khúm núm, uy phong quét rác! Các ngươi thật vất vả phục quốc, lại phục tráng nổi lên đến, hiện giờ còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao?

Khắc Tư Thản một phen nói khiến cho chúng thủ lĩnh trong trướng một trận xôn xao, nhắc tới Đột Quyết này đó trải qua đau đớn thê thảm, người Đột Quyết trong lòng đều có chút không vui.

Dương Phàm thấy người Đột Quyết bị Khắc Tư Thản một phen nói gợi lên đúng thù hận trái tim với người Đường, trong lòng thầm kêu không ổn. lúc Khắc Tư Thản nói chuyện, hắn ngay tại đó moi ruột gan nghĩ đối sách, và Khắc Tư Thản nói xong, Dương Phàm lập tức cười ha ha ba tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh nói:

- Phấn khích! Thật sao phấn khích!

Mặc Xuyết dời mắt hướng hắn nhìn lên, gặp thần sắc hắn tự nhiên, mặt mỉm cười, thấy hắn tất có gì để nói, thù hận trong lòng bị Khắc Tư Thản kích khởi liền phai nhạt ba phần, thầm nghĩ nghe hắn nói cái gì.

Dương Phàm hời hợt nói:

- Tùy phía trước, Đột Quyết hùng mạnh, Trung Quốc hòa thân hứa hôn, không phải là không đãi như thượng khách? Tùy khi Văn Đế Dương Kiên hùng tài đại lược, nhất thống thiên hạ, tứ phương thần phục, Đột Quyết không phải là không làm điều gì saitrái?

Khi Dương đế Dương Quảng tuần du tới Nhạn Môn Quan, Đột Quyết Khả Hãn tự mình dẫn cả triều văn võ đón chào. Dương Quảng đến doanh địa thị sát, trước do sứ giả làm đầu đuổi, sứ giả ghét bỏ Hãn trướng ở ngoài không sạch sẽ, Khả Hãn tự mình rút dao cắt cỏ. Lấy nêu ra Đại Tùy cung kính. Đây là cường và yếu khác nhau rồi.

Cho đến Tùy Mạt, Trung Nguyên đại loạn. Phản Vương cát cứ, Đột Quyết quật khởi, Trung Nguyên các lộ phản Vương đều lấy lòng Khiết Đan, hứa tài hứa nhân. Hết sức nịnh bợ, vì chính là hy vọng Đột Quyết hùng mạnh đứng ở cạnh mình, cung kính như thần, chính là thực lực không bằng nhân, này có cái gì đáng nói?

Đợi cho Trung Nguyên nhất thống, từ từ hùng mạnh. Mà Đột Quyết vừa lúc lại đã xảy ra nội loạn, phân liệt thành Đông Tây Đột Quyết, hai bộ lạc chinh chiến không ngớt, thực lực của một nước ngày càng mệt mỏi. Đường quốc lúc này dĩ nhiên quật khởi, không thừa cơ hội này đả kích Đột Quyết, theo ta nhìn, mới là việc lạ không thể tin nổi, thiên lý bất dung!

Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nói:

- Cường và yếu, vốn là tương đối đấy, bất kỳ một cái quốc gia nào, đều có thời điểm hùng mạnh, cũng có nhược tiểu, thời điểm hùng mạnh thì ức hiếp nước khác, lúc nhược tiểu thì bị nước khác ức hiếp, từ xưa đến nay, chớ không như thế!

Người trong thảo nguyên thờ phụng cá lớn nuốt cá bé đối với những lời này rất là cùng nhận thức, chẳng qua vấn đề nàyở chính trên người bọn họ tất nhiên không thể thư thái.

Dương Phàm nói:

- Nay Mặc Xuyết Khả Hãn là đứng đầu anh minh, rồi có bốn trăm ngàn cung thủ, quốc gia lãnh thổ ngàn dặm, chư tộc phương bắc ai cũng coi việc của Khả Hãn là việc chính. Về phần tương lai, là Đột Quyết hùng mạnh hay là Chu quốc hùng mạnh, kia muốn xem đều có hay không minh chủ ra mặt, không phải ta và ngươi có thể quyết định.

Làm hạ nhân, chúng ta chỉ cần làm tốt việc, tình hình sau đó như thế nào? Là Đột Quyết quật khởi, hay Chu quốc ta thượng nhận Đại Đường, thực lực quốc gia chưa suy, đồng dạng là cường quốc. Hai đại cường quốc nếu là tranh chấp, đều là chuyện không may mắn, một khi lưỡng bại câu thương, không khỏi để người khác mưu lợi bất chính. Bởi vậy, hiện giờ Đột Quyết và Chu quốc chiến không bằng hòa. Ngược lại là các ngươi Khiết Đan...

Dương Phàm nhìn phía Khăc Tư Thản, cười dài mà nói:

- Các ngươi xin và mượn binh, khúm núm, rồi hướng Khả Hãn hứa mảnh lớn thổ địa, này tác pháp nhưng thật ra như khi chúng ta dùng thủ đoạn lấy nhược đãi cường độc nhất vô nhị đâu!

Dương Phàm chuyển hướng Mặc Xuyết, cười hỏi:

- Khả Hãn không biết là Khiết Đan hôm nay thủ đoạn, chính là thủ đoạn trước kia chúng ta đã dùng qua? Đều là dân tộc du mục, nếu Khiết Đan cường đại lên mà nói..., không biết đứng mũi chịu sào chính là Chu quốc ta hay là người Đột Quyết đâu.

Trong trướng các tướng nghe xong, không tự chủ được nhìn về phía Khắc Tư Thản, trong mắt đều lộ ra hào quang nguy hiểm. Chu quốc lúc này hiển nhiên không phải là bọn hắn tham ăn rơi đấy, mà Chu quốc mặc dù cường đại lên, dựa vào đại mạc thảo nguyên loại này ngoại trừ dân tộc du mục các dân tộc khác căn bản không thể sinh tồn ở địa phương này, cũng không thể nào là đại địch sinh tử của bọn họ, Khiết Đan thì không.

Khiết Đan hôm nay khuất phục, chính như năm đó Hột Can Khả Hãn vì Tùy Đế cắt cỏ, nếu như đường đế vì Đột Quyết Khả Hãn để tang, nhưng Khiết Đan một khi cường đại lên, đều là du mục, bọn họ hoàn toàn có thể thống trị toàn bộ thảo nguyên, đem người Đột Quyết giống như Hung Nô, Nhu Nhiên, Tiên Ti và các dân tộc du mục hùng mạnh đến dung hợp trong tộc đàn bọn họ, hoàn toàn gạt bỏ.

Khiết Đan hiện tại đã hiện ra lực lượng của bọn hắn, đây là một cái địch nhân nguy hiểm nhất!

Khắc Tư Thản mặt đỏ tai hồng, còn định nói nữa, Mặc Xuyết trong lòng đã có quyết đoán, hắn BA~ một chưởng vỗ vào trên bàn, lớn tiếng quát to:

- Người tới!

Ngoài trướng vải, vài tên dũng sĩ lên tiếng trả lời mà vào, Mặc Xuyết hướng Khắ Tư Thản chỉ ra, hung ác mà nói:

- Bản Khả Hãn sớm cùng Chu quốc ước hẹn, hứa thân hòa minh, vĩnh kết hữu hảo! Người này giảo hoạt khéo léo ngụy biện, âm mưa vùi lấp Đột Quyết ta vào nơi bất nghĩa! Đáng chết! Đem hắn lôi ra đi, cả tùy tùng của hắn, toàn bộ xử tử, một tên cũng không để lại!

Bọn thị vệ xưng vâng một tiếng, bắt lấy Khắc Tư Thản bước đi.

Khắc Tư Thản quá sợ hãi, chộp quải trượng trước bị đoạt, lập tức lại bị phản xoay hai tay, Khắc Tư Thản kiệt lực giãy dụa, áo choàng da heo rơi trên mặt đất, mũ lông gà trên đầu cũng sai lệch, hắn khàn cả giọng hét lớn:

- Hai nước giao binh, không chém sứ! Mặc Xuyết, ngươi không thể làm hỏng quy củ, ngươi không thể giết ta!

Khế Bỉ Khắc Lực cười lạnh một tiếng, nặng nề mà hứ cho hắn một miếng nước bọt, nói:

- Khiết Đan bất quá là bộ tộc phụ thuộc Chu quốc, các ngươi tính chưa một quốc gia? Phì!

Dương Phàm trong lòng ám ám nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại thủy chung là một bộ trấn tĩnh vẻ mặt, bình tĩnh tự nhiên.

Mặc Xuyết hướng chúng thủ lĩnh nhìn chung quanh một vòng, trầm giọng nói:

- Ý ta, thực hiện trước, phối hợp Chu quốc, xuất binh thảo phạt Khiết Đan, chúng thủ lĩnh nghĩ như thế nào?