Khi Ninh Kha tiến vào thành Lạc Dương, Hoàng đế đã nghiêm khắc cự tuyệt hòa đàm điều kiện với người Khiết Đan. Điều kiện nghị hòa bị cự tuyệt, người Khiết Đan lại một lần nữa xâm nhập Hà Bắc, đồng thời nêu cao một khẩu hiệu chính trị rõ ràng:
- Ta đến vì Lư Lăng, Tương Vương!
Lư Lăng Vương Lý Hiển và Tương Vương Lý Đán là hai con trai còn lại của tiên đế Lý Trị, hai người đều từng được lập làm Hoàng đế, nhưng trước sau lại bị Võ Tắc Thiên trục xuất, Lý Hiển bị giáng chức vì Lư Lăng Vương, trên thực tế vẫn giam lỏng ở Phòng Châu. Lý Đán bị Hoàng đế biến thành Thái Tử, tuy nhiên người nào cũng biết y chỉ là một con rối.
Người Khiết Đan xốc lại cờ hiệu bất bình vì Lý Hiển và Lý Đán, điều này đối với Võ Tắc Thiên mà nói, lực sát thương còn mạnh hơn so với việc mười sáu vạn đại quân toàn quân bị diệt. Bà khẩn trương nghĩ cách muốn chỉnh quân tiếp tục đánh, tiêu diệt hoàn toàn đám phản tặc này nhưng binh mã vẫn chưa chiêu đủ.
Thái Bình công chúa sau khi nghe tin Dương Phàm mất tích cũng hết sức nóng ruột nóng gan, âm thầm phái người tìm kiếm, đồng thời trong lòng hết sức hối hận bởi mình đã nghĩ ra kế để Dương Phàm quay lại quân ngũ, đến nỗi gây nên sai lầm lớn như vậy.
Nhưng sau khi người Khiết Đan tuyên bố cương lĩnh chính trị của bọn họ, tuy biết rõ đây là khẩu hiệu bọn họ muốn giảm bớt lực cản, mê hoặc lòng người, nhưng lại không thể lợi dụng, Thái Bình công chúa ngay cả tâm minh đang loạn như vậy mà cũng nhạy bén phát hiện ra cơ hội này, lập tức gác lại tâm trạng lộn xộn, bắt đầu an bài.
Mấy năm nay, Thái Bình công chúa dùng thủ đoạn chính trị cao minh của nàng, dần dần đã thu phục được một nhóm người, âm thầm cũng nắm giữ một số chức vị trong triều đình, chẳng qua, nàng cũng đồng thời tiếp tục che giấu lực lượng của mình, bởi vậy cũng quả thật không có lực để cạnh tranh công khai với với Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư, cho nên những chức vị lấy được cũng không quá đặc biệt trọng yếu.
Nhưng những chức vị không quá trọng yếu đó vào những lúc bình thường không có gì đặc biệt, vào lúc chiến tranh thì lại có tác dụng vô cùng quan trọng. Những chức vị này đều là một số hậu cần, truy trọng, binh giới, lương thảo thậm chí chỉ là phương diện quản lý hộ khẩu địa phương, ở tình huống bình thường những chức quan này không hề nở mặt chứ đừng nói đến quyền vị như nào, quan trọng nhất là không có quyền nhân sự, quyền sở hữu tài sản, binh quyền và tư pháp quyền.
Nhưng mà ở thời khắc mấu chốt này, nhưng môn hạ mà Thái Bình công chúa bày mưu đặt kế xếp vào đó làm những chức đó, nhưng hiệu suất tác dụng đối với triều đình lại rất lớn.
Võ Tắc Thiên cũng không biết rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà mười bốn tuổi vào cung, hơn sáu mươi năm vẫn chỉ dừng lại ở trong thâm cung. Bà khéo quyền mưu cung đình, nhưng những vận động tác dụng bên ngoài triều đình thì lại không hiểu biết, bà chỉ biết là từ khi người Khiết Đan hô lên khẩu hiệu vì Lư Lăng Vương và Tương Vương tới nay, cỗ máy chiến tranh khổng lồ hữu hiệu của triều đình Võ Chu nay lâm vào cảnh nguy nan rồi.
Các đại thế gia cũng nhanh chóng phát hiện có thể lợi dụng khẩu hiệu của người Khiết Đan, nhưng bọn họ cần phải thúc đẩy để khẩu hiệu này sinh ra hiệu quả thực tế, mở rộng hiệu ứng của nó, mang đến cảnh báo trùng trùng đối với nữ hoàng đế cao cao tại thượng kia, cho nên bọn họ cũng lập tức an bài.
Bọn họ khống chế được kinh tế địa phương, lực ảnh hưởng của một gia tộc khổng lồ là có thể trải rộng một Châu một Đạo, nghỉ hẳn là đang âm thầm hành động, triệt tiêu những chính lệnh của triều đình quá dễ dàng. Bởi vậy, mỗi một sắc chỉ mà triều đình hạ xuống thúc giục, nhưng việc địa phương tích trữ chuẩn bị lương thực và quân lương, chiêu mộ binh lính lại thủy chung không có tiến triển.
Ngoại trừ hoàng tộc Lý Đường và thế gia âm thầm phát lực, những năm gần đây những quan viên trung thành với Lý Đường bị phái đi đày các địa phương, không thể nghi ngờ cũng nổi lên tác dụng lớn. Sở dĩ bọn họ bị giáng chức, là bởi vì trên người bọn họ có dấu vết của Lý Đường, nữ hoàng đế không tin bọn họ, mà bọn họ cũng quyết chí thề cứu phục Lý Đường, lúc này không cho Võ Tắc Thiên biết tay mới lạ.
Bọn họ vốn là quan lớn triều đình, tới địa phương hoặc là làm chủ quan một Châu, một huyện, hoặc là dựa vào kinh nghiệm lý lịch và uy vọng của bọn họ, cũng đủ để lấy phó chức, chức quan nhàn tản tạo ra ảnh hưởng cực lớn đối với chủ quan địa phương. Dưới tác động của bọn họ, việc tích trữ chuẩn bị lương thực và quân lương, chiêu mộ binh lính tại các châu phủ này đối với triều đình trì trệ nghiêm trọng.
Toàn bộ đế quốc bởi vì lý do nào đó không thể tuyên chiếu, mà Hoàng đế bệ hạ ở trong trung tâm triều đình, chân không bước ra khỏi cửa cung hoàn toàn không cảm nhận được đối với sự chống cự bí mật và mờ mịt này. Bà hoàn toàn bất lực đối với sự trì trệ khó hiểu đối với việc này, bà chỉ có thể quy kết nguyên nhân là dân chúng đang hoài niệm Lý Đường.
Lực lượng trung thành với Lý Đường không thể nghi ngờ là vẫn khổng lồ như vậy, thâm nhập sâu ở dân tâm như vậy sao?
Điều này khiến cho bà âm thầm kinh hoảng.
Bà không hiểu, giang sơn Đại Chu của bà đã thành lập lâu như vậy, vì sao mọi người vẫn nhớ mãi không quên đối với Lý Đường, chẳng lẽ bởi vì bà là một nữ nhân sao?
Bà không phục!
Bà nhất định phải đánh bại người Khiết Đan hoàn toàn, bà muốn giang sơn Võ Chu vĩnh viễn tồn tại, bà muốn làm Thái tổ khai quốc, thiên thu muôn đời!
*****
Tại phường Gia Khánh phía Nam thành Lạc Dương, ở đây có một trạch viện, dân chúng trong phường đều biết rằng chủ nhân của tòa nhà này là người vùng ngoài, rất ít đến Lạc Dương, dù là ngày lễ ngày tết cũng rất ít thấy chủ nhân của gia đình này xuất hiện, chỉ có một lão nhân thường xuyên đi ra mua thức ăn, mọi người còn quen thuộc chút ít.
Trên thực tế toà nhà này này của Độc Cô thế gia, sau nhiều năm trống vắng, hiện giờ rốt cuộc đã nghênh đón vị chủ nhân của nó rồi.
Ninh Kha đã ở trong này ba ngày rồi.
Dưới ánh trăng, trong hoa viên tao nhã u tĩnh vọng ra tiếng đàn khe khẽ, tiếng đàn đó giống như mây mỏng mỏng lướt qua ánh trăng, loáng thoáng, như có như không.
Trong vườn có tầng sương đêm mỏng nhạt, ánh trăng trước cửa sổ vắt ngang cây cầm, Ninh Kha nhẹ nhàng đẩy dây đàn, tiếng đàn đau mà không thương, thanh nhã, mang tiếng đàn tràn ngập tâm tư kia lả lướt trong sương mù.
Hận và tâm tư, trước ánh nguyệt khó nói với người.
Mười ngón nhỏ và dài nhấn trên đàn, âm thanh lượn lờ đột ngột dừng lại, Ninh Kha thất vọng vọng thở dài, dung nhan xinh đẹp như sương dưới ánh trăng.
Tiếng bước chân ngừng, Thuyền Nương khẽ đi tới phía sau nàng.
Ninh Kha hỏi khẽ:
- Có nghe được tin gì không?
Thuyền Nương nói:
- Từ khi người Khiết Đan tạo phản, cùng với binh Đột Quyết tiếp giáp biên giới như hổ rình mồi. Người Khiết Đan sau khi đánh bại đại quân thảo nghịch của triều đình, đã lập tức xâm nhập Lương Châu, lại tấn công Linh Châu, tiếp tục công kích Thắng Châu, hạ Thắng Châu, mới bị Phó Sứ An Đạo Mãi đi bình định quân địch ngăn trở.
Bọn họ hiện giờ đóng trú trọng binh ở ngoài Thắng Châu, xem ra còn muốn một đòn đánh hạ Thắng Châu, đông xâm nhập Trung Nguyên. Nơi này, chư Châu gần Tây Vực và dựa vào Tây Vực, không cần có người cố ý kéo dài, cũng không có khả năng rút ra người nào tham dự Bắc Phạt rồi, nơi đó nhất định phải dự trữ binh lực, để ngừa Đột Quyết.
Ninh Kha lãnh đạm “ừ” một câu, hỏi:
- Thổ Phiên thì sao? Người Thổ Phiên không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của ư?
Thuyền Nương khẽ mỉm cười, nói:
- Tiểu thư đoán không lầm, người Thổ Phiên đương nhiên cũng sẽ không buông tha cơ hội này, tuy nhiên người Thổ Phiên tranh quyền Vương Tướng, nội bộ đang đấu hừng hực khí thế, tạm thời khôn muốn giao binh với triều đình, cho nên bọn họ phái người đưa tin hòa đàm với triều đình, nội dung bao gồm An Tây tứ trấn và một vài địa khu tiếp giáp biên giới giữa hai nước.
Ninh Kha nói vào chỗ mấu chốt:
- Triều đình đã nuốt gọn An Tây tứ trấn rồi, tuyệt đối sẽ không nhả ra đâu, đây vẫn là một chiến tích mà triều đình kiêu ngạo nhất, người Thổ Phiên cũng biết điểm này, bọn họ lấy An Tây tứ trấn ra để bàn, chính là muốn được nhượng bộ đấy, bọn họ muốn chính là một vài địa khu gần biên giới.
Thuyền Nương nói:
- Tiểu thư nói rất đúng!
Ninh Kha tiện tay đẩy dây đàn, từng tiếng từng tiếng, trầm ngâm sau một lúc lâu, mới nói:
- Nữ hoàng đế tuổi tác đã cao, tinh lực không đủ, đã không còn hoàn toàn nắm được đế quốc này rồi, loạn trong giặc ngoài như vậy, bà ta nhất định sẽ nhượng bộ.
Thuyền Nương cẩn thận hỏi:
- Nói như vậy, đối với việc kinh doanh của chúng ta ở Tây Vực sẽ có ảnh hưởng, vậy có nên đưa những phân tích này cho Công tử không?
Ninh Kha lắc đầu nói:
- Không cần, Đại huynh mới là người chủ gia đình. Có một số việc, huynh ấy hẳn sẽ nhận được, ta nên cố gắng giảm bớt sự ảnh hưởng của mình tới huynh ấy.
Thuyền Nương cúi đầu “vâng” một câu, lại nói tiếp:
- Dương Phàm... vẫn không rõ tung tích như trước, phu nhân Dương thị cực kỳ bi thương. Kỳ quái là, nhị phu nhân Dương gia lại không có tin tức gì, dường như không ở quý phủ, tiểu thư...người có muốn đến nhà thăm hỏi không?
Ánh mắt Ninh Kha ảm đạm, sâu kín nói:
- Đi làm gì chứ? Không ai giúp được cô ấy, trừ phi có tin tức của Dương Phàm, hơn nữa, ta lấy thân phận gì để đến nhà?
Ninh Kha buồn bã nói:
- Mỗi người, sớm muộn gì cũng đều phải chết, bi thương, chỉ càng làm cho mình thêm khổ sở, có giúp ích gì cho người chết đâu? Nếu không giúp ích được gì, vậy thì cần gì phải bi thương? Hài, thật ra con người của ta mỏng tình thật đó không chỉ là tình, mà cách nhìn của ta nhìn điều gì cũng nhạt, cũng mỏng...
Hai hạt lệ trong suốt từ trong mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, rơi vào trong vạt áo nàng.
Ninh Kha nhẹ nhàng đứng dậy, ngoái đầu lại cười:
- Nếu có một ngày ta chết đi, ngươi đừng thương tâm quá nha.
Thuyền Nương nhìn dung nhan hao gầy kia, trong lòng đau xót:
- Tiểu thư!
Ninh Kha thản nhiên cười, nói:
- Con người, tóm lại sớm muộn gì cũng phải chết, ngươi nói đúng hay không?
Thuyền Nương yên lặng nhìn bóng dáng Ninh Kha đi về phòng, thân thể của nàng nhỏ nhắn kéo dài trước ánh trăng.
Thuyền Nương thấp giọng nói:
- Khương Nghiệp Thuần Khương đại sĩ ngày mai về Lạc Dương, đến lúc đó ta mời hắn đến chữa trị cho tiểu thư.
Ninh Kha chỉ “ừ” một câu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
****
Đại quân lộ thứ hai bắc chinh vẫn chưa tề tựu đủ, thì Đột Quyết đã phát động công kích đối với Hà Lũng, mà Thổ Phiên đang nội loạn cũng vẫn không từ bỏ cơ hội, phái sứ thần đến ngoại giao tạo áp lực cho Võ Chu. Võ Tắc Thiên loạn trong giặc ngoài, sứt đầu mẻ trán, hơn nữa mấy năm này sức khỏe của bà ngày càng sa sút, tinh lực không đủ nghiêm trọng, cũng thật sự khó ứng phó được với cục diện phức tạp như hiện nay.
Rơi vào đường cùng, Võ Tắc Thiên không thể không nhượng bộ.
Bà hạ chỉ, gọi Địch Nhân Kiệt, Ngụy Nguyên Trung về kinh, cũng phong Binh Bộ Thị lang Diêu Sùng làm Tể tướng. Mấy người này đều là nòng cốt phái Bảo Hoàng Tự, nay Địch Nhân Kiệt, Ngụy Nguyên Trung phục khởi, đã tạo nên một tín hiệu chính trị mãnh liệt cho người trong nước: Thái tử nhất định là Lý gia đấy, Hoàng đế sẽ không dễ để con cháu Võ thị làm Thái tử!
Tình huống lúc này, phương Bắc người Khiết Đan đánh khắp nơi, Đột Quyết và Thổ Phiên ở phía tây nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, phía nam chư Man bạo loạn chỉ vừa mới bình ổn...
Hơn nữa Võ Tắc Thiên còn nhận được tin tức, người Khiết Đan dường như đang liên lạc với người Hề. Nay người Hề đã không còn ngoan ngoan nghe theo như thời Thái Tông, Cao Tông nữa rồi, mấy năm gần đây đã có những cử chỉ bằng mặt không bằng lòng đối với triều đình Võ Chu, nếu bọn họ cũng tham dự phản loạn, chẳng khác nào lại đâm thêm một đao vào ngực triều đình Võ Chu đang nguy cơ trùng trùng.
Võ Tắc Thiên luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn, không chịu cúi đầu đối mặt với cục diện như thế, không thể không có biểu hiện thái độ, chỉ có điều Địch Nhân Kiệt và Ngụy Nguyên Trung thuộc phái Bảo Hoàng Tự mà bà ôm chút hy vọng sau khi về kinh thành cũng không làm thay đổi hiện trạng đối với hai đứa con trai chút nào.
Bà cũng từng nghĩ sau khi bình ổn loại Khiết Đan, sẽ giải quyết uy hiếp của Đột Quyết và Thổ Phiên, sau đó sẽ lật tay đảo mưa, đè ép phái Bảo Hoàng Tự mà mình lợi dụng xuống. Hiện tại tạm thời nhẫn nhịn một chút, đồng thời lợi dụng nguy cơ lần này, để một vài người phái Bảo Hoàng Tự thái độ vẫn mờ ám không rõ nhảy ra, đến lúc đó một lưới bắt hết.
Chỉ có điều, bà thật không ngờ hôm nay lại bị vây trong khốn cục như thế, tiểu hồ ly Dương Phàm một tay bà phái đi Liêu Đông, như thế nào lại trở thành cáo già Địch Nhân Kiệt được bà mời trở lại kinh thành sẽ mang đến cho bà một niềm vui bất ngờ chứ.