Trong lời nói của Dương Phàm bộc lộ thái độ hết sức khinh thường.

Khương công tử đột nhiên nắm chặt mép bàn, gân xanh căng cứng nổi lên. Chưa từng có người dám nói chuyện với y như vậy, Dương Phàm liên tiếp làm nhục y đã khiến y giận điên lên, y cố gắng muốn duy trì phong độ của mình, nhưng y đã dần dần không khống chế nổi mình được nữa.

Dương Phàm nói:

- Khương công tử là tên mà ngươi sử dụng trong Thừa tự đường, ta nghĩ, từ khoảnh khắc ngươi không còn là Tông chủ nữa thì không được dùng đến nó nữa, vẫn nên nhận tổ quy tông. Bởi vậy, ta đương nhiên mới gọi là Lư Tân Mật, có gì không ổn?

Dương Phàm lại đâm y một cái nữa, ngay thời điểm Lư Tân Mật tức điên, giọng điệu hắn lại chuyển, nói tiếp:

- Ngươi không giảng đạo lý, ta đây cũng không giảng thực lực với ngươi! Lư công tử, xác thực ta không có ý kết thù với Lư gia, nhưng điều kiện tiên quyết là, Lư gia nhất định phải buông tha việc tính kế và giằng co với ta, nhất là ngươi đấy! Hôm nay ta đến, là muốn ngươi hứa với ta, hứa từ nay về sau không giằng co dây dưa với ta nữa!

Lư Tân Mật cười lạnh nói:

- Nếu ta không đáp ứng, thì thế nào?

Giọng Dương Phàm cũng lạnh xuống, nói:

- Giết, đám thủ hạ trung thành và tận tâm này nữa, cũng sẽ giết! Sau đó, ta sẽ không để ngươi công phạt mà không trả đòn. Ngươi mất đi vị trí Tông chủ, lại giằng co không ngớt, thủ đoạn dùng hết, đây là cái sai của ngươi, ta sẽ thông báo cho các Đại cao môn...

Dương Phàm hơi hơi nghiêng người về phía trước, lạnh lùng thốt:

- Sau một phen ác đấu, hoặc là ngươi có thể lật đổ ta, nhưng ta cam đoan, Lư gia cũng sẽ đại thương nguyên khí, từ nay về sau sẽ trở thành nhân vật kế thừa cuối cùng và thất bại lớn nhất trong Đại Thế gia, điều này...không phải là ngươi muốn thấy chứ?

Khương công tử nhắm hai mắt lại, trầm mặc chốc lát, mới chậm rãi mở ra, lạnh lùng thốt:

- Ngươi... , tin tưởng lời hứa của ta?

Dương Phàm nói:

- Ta tin tưởng! Ngươi cái gì cũng đều làm, nhưng lại chưa từng làm gì nhục đến thanh danh của Lư gia, ngươi chết cũng sẽ không làm! Cho nên, ta muốn ngươi lấy danh nghĩa liệt tổ liệt tông Lư gia ra thề, lời thề như vậy, ta tin!

Mọi người ngoài cửa ngừng thở, đám người Viên Đình Vân là chết cũng trung thành với Lư Tân Mật, bọn họ không sợ chết, nhưng không muốn chết uổng mạng. Dù là Dương Phàm không thể hóa giải thâm cừu đại hận với Lư gia, không muốn tru sát Lư công tử trưởng tôn của Lư gia, nhưng gã không chút nghi ngờ, nếu công tử cự tuyệt, chuyện đầu tiên Dương Phàm làm chính là gạt bỏ vây cánh của Công tử, giết sạch bọn gã. Mà giờ phút này nhìn thực lực của Dương Phàm, gã tuyệt đối hiểu rõ.

Mọi người dưới toàn bộ hành lang dài đều như ngừng thở, lẳng lặng nghe tiếng trả lời bên trong phòng, trước là tiếng Dương Phàm vang lên:

- Lư công tử, ta làm được một bước này, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi! Là hóa cung thuẫn làm ngọc bạch, hay là không chết không ngừng, quyết định ở ngươi!

Lại qua hồi lâu, Lư Tân Mật rốt cục nói:

- Được, ta đồng ý với ngươi! Lư Tân Mật ta, lấy danh nghĩa liệt tổ liệt tông thề: Hết thảy ân oán giữa ta và Dương Phàm sẽ chấm dứt! Từ nay về sau, Lư Tân Mật ta và Dương Phàm không tiếp tục có hành vi đối địch nữa, hoàng thiên Hậu Thổ, xin hãy chứng giám!

Mọi người dưới hành lang theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, rất nhiều người lúc này mới phát hiện, vừa rồi nín thở nghe động tĩnh bên trong, thậm chí quên hô hấp, lúc này không thể không há to mồm để thở, mới có thể làm tâm tình khẩn trương buông lỏng xuống. Kết thúc rồi, hết thảy đã kết thúc rồi.

Bọn họ rất nhanh trầm tĩnh lại, nếu vừa rồi Lư Tân Mật cự tuyệt, như vậy bên ngoài hẳn sẽ là một màn đao quang kiếm ảnh, tận đến khi toàn bộ nằm xuống mới thôi.

Có thể không cần phải liều mạng, luôn là một việc khiến người ta thoải mái.

Những đồng liêu trước đó từng làm việc với nhau giờ liếc nhìn nhau, địch ý trong mắt đã giảm di, dường như....dường như đều có một cảm giác như trút được gánh nặng.

Cửa phòng mở ra, Dương Phàm hiện ra tại cửa, ánh mắt mọi người đều đặt lên người hắn. Dương Phàm hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi!

Bất kể là người của Khương công tử, hay là người của Dương Phàm, đều theo bản năng tránh sang hai bên, dọn ra một lối đi cho hắn. Dương Phàm cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài, lập tức người của Dương Phàm đao kiếm san sát đi theo sau hắn cùng ra ngoài.

Viên Đình Vân và người của gã lúc này mới quay lại nhìn vào trong phòng Dương Phàm vừa rồi đi ra, thì công tử bọn họ đã rõ ràng là kẻ bại trận trong trận chiến này, cũng bị bọn họ không để ý đến, mà ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Dương Phàm.

Lư Tân Mật vẫn ngồi ở trước bàn, trên bàn vẫn bày biện đồ ăn làm cho y, cửa sổ vẫn mở, đồ ăn đã nguội, canh thừa thịt nguội tựa như sắc mặt khó coi đầy thê lương của Khương công tử.

Viên Đình Vân không biết làm sao, gã thấy thần sắc trong mắt Công tử, nhất thời không biết nên ứng đối thế nào, chần chừ một chút, gã mới sợ hãi gọi:

- Công tử?

Lư Tân Mật đờ đẫn nói:

- Để cho ta yên lặng một chút!

Viên Đình Vân vẫn còn lo lắng:

- Công tử!

- Cút!

Lư Tân Mật bạo phát, nhảy dựng lên, hất tung bàn, bàn và chén đũa bị bắn tung lên, văng đầy đất. Viên Đình Vân hoảng hốt, vội vàng đáp ứng một tiếng, giơ tay đóng cửa phòng.

Lư Tân Mật đầy lửa giận, lại không tìm thấy có người để trút giận, y là bị người ta bức bách, thề thốt những điều y không muốn!

Trước kia y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày vô cùng nhục nhã như vậy! Thật sự là vô cùng nhục nhã!

- Ta thề không hề đối địch với ngươi, là ngươi là có thể bình an vô sự sao?

Lư Tân Mật cười lạnh trong lòng:

- Ta không ra mặt, ta còn có thể đứng ở phía sau bày bố! Giết người, không nhất thiết phải tự tay dùng đao! Dương Phàm, ngươi quá non rồi, ngươi vẫn là quá non rồi!

Nụ cười lạnh trong lòng Lư Tân Mật còn chưa hiện trên khóe miệng, đột nhiên trong góc phòng lóe sáng, một hàn quang hiện lên chặt đứt tiếng “ai” mà y đang định bật thốt lên, y không phát ra được âm thanh nào, máu từ trong cổ phun ra.

Lư Tân Mật ôm chặt yết hầu, máu tươi chảy xuống qua kẽ tay của y. Y kinh ngạc và tuyệt vọng mở to mắt, muốn nhìn rõ người trước mắt, nhưng trước mắt y chỉ có ánh sáng lóe lên một cái, rồi hết thảy đều khôi phục lại như cũ, trước mắt trở nên trắng sáng...

***

Đám người Viên Đình Vân vẫn chưa dám rời xa, cũng không dám phát ra chút tiếng động nào, tận đến khi trong phòng vọng ra giọng nói của Lư công tử:

- Tên Thẩm Mộc kia, đoạt nửa giang sơn của ta, là tội thứ nhất!

- Bảo thủ, không giữ lời hứa, đạt được từng tấc công lao mà ta bao năm gây dựng, khiến quyền lực Tông chủ rơi vào tay người khác, phụ kỳ vọng của tông môn, là tội thứ hai!

- Không biết tự lượng sức mình, bắt cóc con của người khác, làm nhục môn đình, tự rước lấy nhục, là tội thứ ba!

- Ta hận! Ta thật sự thật hận!

Nghe Khương công tử hối hận ngang ngược, không người nào dám ho he gì thêm.

Trong phòng lại vọng ra những tiếng cạch cạch, một câu của Viên Đình Vân vọt tới bên miệng lại nuốt trở vào khi nghe hình như công tử ném thứ đồ gì đó, gã không dám lên tiếng.

- Thình thình...

Lại là một thanh âm vang lên, lần này nghe như là một vật nặng, hơn nữa vang lên rất to.

- Hay là công tử ném chăn đệm xuống đất?

Nghĩ nữ nhân cũng thường phát tiết như vậy, Viên Đình Vân theo bản năng mà muốn cười, nhưng gã cố nhẫn nhịn không dám, gã tin rằng Công tử sẽ không chút do dự mà làm thịt gã.

Trong phòng không còn tiếng động nữa, đám người Viên Đình Vân đứng lặng yên bên ngoài tận đến khi mặt trời lên cao.

Viên Đình Vân nhíu nhíu mày, thấp giọng kêu:

- Công tử?

Trong phòng không có trả lời, Viên Đình Vân lên giọng, trong phòng vẫn không có tiếng trả lời. Ba lượt như thế, trong lòng Viên Đình Vân dâng lên một sự bất an mãnh liệt, gã lấy hết dũng khí đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái thấy rõ tình hình trong phòng, lập tức như bị thiên lôi đánh trúng, cả người thẫn ra ở đó.

Công tử nằm trên mặt đất, xiêm y tuyết trắng bị nhuốm đỏ rực một mảnh.

Ở bên cạnh là một thanh trường kiếm nằm đó, đó là nghi kiếm, là phụ kiện mà các công tử quý tộc vẫn hay mang theo, nó không quá dài, không có giá trị bao nhiêu, khi chiến đấu, lại rất dễ gãy. Nhưng dù sao nó cũng là một cây kiếm, vẫn có thể giết người, mũi kiếm của nó có vết máu....

Hai chiếc xe ngựa, hơn mười thị vệ lặng lẽ rời khỏi Hổ Lao quan, tiến vào Lạc Dương.

Đứa bé gái trong xe đã tỉnh, bú sữa no rồi nên nó rất vui vẻ.

Tuy rằng Dương Phàm là người mà nó chưa bao giờ gặp, dù lại nhỏ bé như thế, nhưng nó lại không sợ người lạ, huống chi Dương Phàm vừa kiên nhẫn lại vừa thân thiết, nó cảm thấy hứng thú gì đó dều lấy ra dụ nó chơi, nó cười rất vui vẻ.

- Khí Nô? Không ngờ con lại tên là Khí Nô!

A Nô ngồi bên cạnh, vẻ mặt cổ quái!

Nàng từ trong miệng vú nuôi mà biết tên của đứa bé, nàng tên là Ái Nô, mà con gái của Dương Phàm lại tên là Khí Nô, tâm tư công tử đã rõ rành rành, y bắt cóc con gái của Nhị lang, quả nhiên là bởi vì nàng.

- Từ nay về sau con sẽ không lấy tên Khí Nô nữa, tên con là...là Tư Dung! Dương Tư Dung!

Dương Phàm nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia dịu dàng, dường như nghĩ tới gì đó.

- Ừm, Tư Dung, Tiểu Tư Dung, thật ngoan!

A Nô cụp mắt cười, cầm lấy ngọc bội của Dương Phàm đưa cho bé gái, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc hơi buồn bã:

- Cổ sư còn chưa quay lại, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Dương Phàm nhìn con gái bảo bối, không ngẩng lên, chỉ đáp:

- Chắc có lẽ không, nàng có bản lĩnh ẩn núp, ngay cả ta cũng không phát hiện được, huống chi là Khương công tử và đám thủ hạ dưới tay y, nhất là trong hoàn cảnh đó, lực chú ý của mọi người đều rơi vào ta hết!

A Nô gật gật đầu, sâu kín, nói:

- Ta cảm giác, cảm giác, lời thề của hắn với Lang quân...

Dương Phàm bỗng ngẩng đầu lên, thần sắc trang nghiêm:

- Hắn mà động vào người nhà của ta, ta không bao giờ tha thứ cho hắn. Về phần hiệp định quân tử, vừa không có quân tử, hiệp định đó có ích lợi gì?

- Vâng!

A Nô bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn, không khỏi cúi đầu, nói:

- Vâng, a Nô sai rồi!

Dương Phàm nhẹ nhàng cầm tay nàng, dịu dàng nói:

- Ta không phải trách nàng, nàng khổ sở, ta hiểu. Lúc này, nếu không phải nàng và Cổ cô nương, ta còn chưa thể cứu được con gái trở về đâu. Ta nói như vậy, chỉ là không muốn nàng cảm thấy nàng có lỗi với hắn, động đến người nhà ta, ta tuyệt đối không buông tha. Nàng, cũng là người nhà của ta!

- Vâng!

Trong mắt A Nô chợt dâng nước mắt, khẽ nhào vào lòng Dương Phàm.

Dương Tư Dung nằm ở trên giường, cười khanh khách.

Bởi vì bọn họ rời khỏi thị trấn Tị Thủy đã gần đến giữa trưa, cho nên xe đến trấn nhỏ phía trước thì sắc trời đã mờ tối, đoàn người liền tìm một nhà trọ trong trấn nghỉ lại, dùng qua bữa tối không lâu, Dương Phàm đang ở trong phòng chơi với con gái, a Nô lặng lẽ đi tới, thấp giọng nói:

- Cổ sư đã trở lại!

Dương Phàm gật gật đầu, nói với a Nô:

- Hãy đem con gái về phòng nàng trước đi.

- Vâng!

Thiên Ái Nô dù sao cũng là do Khương công tử nuôi nấng lớn lên, đấy, tuy nói Khương công tử từng bức bách a Nô nhảy núi, a Nô bởi vì nghiệp của hắn, đã kiên quyết đứng ở phía đối đầu với Khương công tử, nếu để nàng nghe được chuyện Khương công tử bị giết, chỉ sợ trong lòng nàng sẽ rất khổ sở.

A Nô biết rằng hắn quan tâm mình, nhẹ nhàng gật gật đầu, ôm lấy đứa nhỏ. Đứa bé kia dường như rất mùi hương trên người nàng, được nàng ôm không hề khóc, mà lại thoải mái ngáp một cái.

Nô ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, Dương Phàm khơi đèn cho sáng lên, lặng yên ngồi dưới đèn.

Dương Phàm căn bản sẽ không bỏ qua cho Khương công tử, nhưng hắn cũng biết giết chết Khương công tử, sẽ không thể nào điều hòa được mâu thuẫn với Lư gia, cho nên, hắn mới dùng thủ đoạn tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn.Người động thủ là Cổ Trúc Đình, kế hoạch này cũng chỉ có hắn và a Nô biết, ngay cả đám người Nhâm Uy cũng không biết.

Một bóng người lặng lẽ tiến vào phòng Dương Phàm, nhìn bộ dạng của nàng lại không nhận ra bóng dáng Cổ Trúc Đình.

Dương Phàm hỏi:

- Đã giải quyết xong rồi?

- Vâng!

- Hãy kể lại tỉ mỉ tình hình cho ta nghe!

Cái bóng thoạt nhìn không giống Cổ Trúc Đình kia liền kể lại quá trình ẩn núp, ám sát, giả mạo khẩu âm Khương công tử, giả tạo hiện trường tự sát tỉ mỉ tương thuật một lần. Dương Phàm thở hắt một hơi, mỉm cười nói:

- Thật tốt! Mối họa này, từ nay về sau đã không còn nữa. Ngươi khổ cực rồi, về phòng nghỉ sớm đi, sáng sớm ngày mai chúng ta còn quay về Lạc Dương!

- Vâng!

Người nọ đứng lên, quay người đi ra cửa, Dương Phàm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, bỗng cười:

- Cổ cô nương!

- Ừ?

Cổ Trúc Đình xoay người, chờ Dương Phàm nói.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Lần sau khi gặp ta, tay trái không cần giấu gì cả, ta sẽ không giết cô đâu.

Tuy rằng trên mặt thoa dược vật dịch dung, nhưng vẫn có thể thấy mặt Cổ Trúc Đình đỏ lên...