Dương Phàm cũng không xem lửa cháy cả đêm, tuy nói đây có thể là trường hợp long trọng mà trong cuộc đời hắn khó gặp, nhưng dẫn theo vợ con một đêm xem đại hỏa, có vẻ như cũng không có lạc thú gì. Đợi khi đứa con trai bắt đầu mệt mỏi rã rời, lừa cậu nhóc mơ màng ngủ, hắn đưa cả nhà quay về phủ.
Về nhà cho con trai nhỏ ngủ xong, hắn cùng a Nô, Tiểu Man đứng ở trong đình viện cùng thở dài nhìn đại hỏa trong cung, rồi lại trở về phòng ngủ. Cho dù hoàng cung cháy sạch đổ vỡ tan tành cũng chẳng có chút liên quan nào tới hắn, hắn lại càng không đặt trận đại hỏa này có liên quan tới Tiết Hoài Nghĩa.
Buổi sáng hôm sau, hắn đang ở trong thư phòng xử lý vài việc, tiện thể hỏi thăm một chút về tình hình đại hỏa đêm qua, khi biết được Minh Đường và Thiên Đường đều bị cháy thành gạch ngói vụn thì không nén nổi lại thở dài. Tới gần buổi trưa, Nhâm Uy báo lại:
- Nhân mã hộ tống nghệ nhân ảo thuật đã vào kinh.
Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, một loạt hoạt động chúc mừng chắc chắn phải bị hủy bỏ, nếu không thể khiến nghệ nhân nghệ thuật xuất hiện trước mặt Võ Tắc Thiên dùng phương thức tự nhiên để vạch trần âm mưu giả thần giả thánh của ba tên lừa đảo kia, Võ Tắc Thiên nhất định sẽ đề cao cảnh giác.
Dưới tình huống như vậy, vừa có thể lợi dụng nữ hoàng đế thanh toán ba tên giả thần giả thánh, thành công diệt trừ lực lượng quan trọng của Khương công tử, cũng sẽ mang đến cho mình tổn thất rất lớn, vị nữ hoàng đế kia sẽ phát hiện ra đây là có người lợi dụng bà, với tính cách cứng rắn mạnh mẽ của bà, bà sẽ không dung tình chút nào.
Dương Phàm còn đang do dự để nghệ nhân này tạm thời ở lại Lạc Dương chờ thời cơ, hay là không để tâm sẽ nguy hiểm đến việc bại lộ thế lực của mình, mạnh mẽ vạch trần ba kẻ giả thần giả thánh, thì lại một tin tức được gửi đến phủ, lúc nhận được tin tức này, Dương Phàm đang hạ lệnh, trước tiên an trí nghệ nhân ảo thuật trước, chờ biến hóa.
Trận đại hỏa đêm qua vốn không có chút can hệ nào tới hắn, đột nhiên khiến kế hoạch của hắn lại xuất hiện một cơ hội chuyển biến trọng đại.
Tin tức Dương Phàm nhận được là: “Hà Nội lão ni được xưng là Tịnh Quang Như Lai chuyển thế đã bị Thiên tử khiển trách!”
Hóa ra, sau trận đại hỏa trong cung, Hà Nội lão ni cũng đã nghe tin liền đến cung an ủi, lúc ấy Võ Tắc Thiên vừa mới đuổi văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích rời khỏi, quay về Lệ Xuân Đài. Vừa mới ngả người xuống giường, lại nghe tin Hà Nội Lão ni yết kiến, lập tức khiến lửa giận đang tích tụ trong lòng Võ Tắc Thiên bộc phát hoàn toàn.
- Ngươi tự xưng là Tịnh Quang Như Lai chuyển thế, có thể biết được tương lai, vì sao Thiên Đường và Minh Đường bị cháy, ngươi lại không bẩm báo với trẫm?
Hà Nội lão ni vừa thấy Võ Tắc Thiên thì đã bị quát làm cho hoảng sợ, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ thụp xuống đất.
- Lừa gạt, toàn bộ là lừa gạt, hết thảy là lừa gạt! Ngươi này một tên lường gạt! Ngươi kẻ giả thần giả thánh!
Thanh âm của Võ Tắc Thiên không kìm nổi run lên, lúc trước vì kiến tạo Minh Đường và Thiên Đương, kho phủ lâm vào kiệt quệ, kiến trúc huy hoàng đồ sộ kia chính là sự kiêu ngạo của bà, là Điện đường thần thán hiệu lệnh thiên hạ của bà, nhưng hiện tại đã bị đốt cháy hầu như không còn gì.
Hà Nội lão ni nơm nớp lo sợ nói:
- Bệ hạ. Bần ni... Bần ni...
- Cút! Cút ra ngoài! Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa, mau cút về Hà Nội đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!
Võ Tắc Thiên gầm thét, cầm một binh hoa ném về phía bà ta, làm Hà Nội lão ni chạy trối chết. Trương Xương Tông khinh miệt nhìn theo bóng lưng của Hà Nội lão ni, khi từ miệng kẻ giả thần giả thánh này nói Tiết Hoài Nghĩa là hộ pháp chuyển thế của Di Lặc Phật tổ, gã đã hận mấy kẻ giả thần giả thánh này rồi, hiện giờ cuối cùng đã tống được kẻ ác khẩu này đi rồi.
Võ Tắc Thiên như vẫn còn tức giận, dường như có chút tiếc nuối Hà Nội lão ni trốn quá nhanh, không thể để cho bà tiếp tục phát tiết một chút. Minh Đường hủy hoại chỉ trong chốc lát, lòng của bà đau đớn, nhưng hiện tại bà không thể lập tức xử tử đầu sỏ gây nên, nỗi phẫn uất trong lòng này quả thật khó nói lên lời.
- Hà Nội lão ni bị khiển trách đuổi về Hà Nội, miễn đi chức trụ trì Lân Chỉ Tự, thu lại phật sản đã ban tặng rồi sao?
Dương Phàm nghe xong tin tức mà bộ hạ khẩn cấp đưa tới, không khỏi nhíu mày.
Nếu ba tên giả thần giả thánh diện đã bị Hoàng đế vạch trần rồi, hắn ngàn dặm xa xôi mời cao thủ ảo thuật tới là không còn tác dụng gì nữa. Mà phương thức xử phạt đối với ba kẻ giả thần giả thánh của Hoàng đế là đuổi về, đại khái là bởi vì trong lòng Hoàng đế còn có e dè, không muốn dùng thủ đoạn rõ ràng để xử trí, sẽ khiến người trong thiên hạ cười nhạo bà đường đường là Hoàng đế nhưng lại từng bị vài tên giả thần giả thánh đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nhưng cứ như vậy, mưu kế của hắn lâu nay đối với Khương công tử sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Dương Phàm suy tư thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Không được! Việc này nếu giải quyết như vậy, toàn bộ mưu kế của chúng ta cũng không thể thi triển được, lập tức bắt đầu buộc tội, nhất định phải chủ động nắm giữ trên tay chúng ta!
***
Chủ sự Từ Bộ Lưu Thụy xông vào Thiêm áp phòng của Lang Trung Từ Bộ Chu Đề, bẩm báo tin tức Hà Nội lão ni bị khiển trách cho cấp trên của gã:
- Minh Đường bị cháy, Hà Nội lão ni tự xưng là biết được quá khứ tương lai không ngờ không hề cảnh giác, Hoàng đế mặt rồng giận dữ, đã khiển trách đuổi bà ta về rồi.
Chu Đề lập tức tay vuốt chòm râu, lạnh lùng khiển trách Hà Nội lão ni mê hoặc quân thượng, nói lời tà ngôn mê hoặc người hoặc chúng một hồi, dựa vào chút thủ đoạn ảo thuật mà đi giả danh lừa bịp, hoàn toàn đã quên Hà Nội lão ni khi được sủng ái thì Chu Đề y đã ra sức nịnh bợ cung phụng nghênh đón như nào.
Lưu Thụy lắc đầu cười:
- Lang trung vẫn không rõ dụng ý của thuộc hạ nhắc tới việc này với Lang trung là gì sao? Từ Bộ chúng ta nên thể nghiệm và quan sát thánh ý, phân ưu vì bệ hạ đó ạ!
Chu Đề mờ mịt nói:
- Thể nghiệm và quan sát thánh ý, ý của Lưu chủ quản nói là... ?
Lưu Thụy thầm bĩu môi, vị Chu lang trung này nếu không hiến con gái cho Ngụy vương, cũng được Ngụy Vương sủng ái phong làm Trắc Vương phi, chỉ dựa vào cái đầu của y, sao có thể ngồi lên vị trí Lang trung của Từ Bộ được chứ. Nhưng ngoài mặt Lưu Thụy lại không dám lộ vẻ mặt khinh bỉ, mà ân cần hướng dẫn:
- Ai dà, Lang trung của ta ơi, ngươi chỉ lo việc phân nội, tính cách lại quá đôn hậu chất phác, cũng khó trách ngài không nghĩ ra huyền cơ trong chuyện này.
Chu Đề xấu hổ cười:
- Phải phải, kính xin Lưu chủ sự chỉ giáo.
Lưu Thụy liên tục xua tay:
- Lang trung khách khí, nào dám chỉ giáo, thuộc hạ là thuộc hạ của Lang trung, việc này, lý nên thuộc hạ thay lang trung lo liệu mới phải.
Thấy Chu Đề đã không còn kiên nhẫn được nữa, Lưu Thụy mới nói:
- Lang trung, đương kim thiên tử luôn luôn cơ trí, chưa từng bị người nào lừa bịp như thế? Nhất là Minh Đường, Thiên Đường bị thiêu cháy, tâm huyết bao năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, Hoàng đế vô cùng đau lòng! Hiện giờ Hoàng đế chỉ hận không thể chém kẻ gả danh lừa bịp là Hà Nội lão ni thành trăm ngàn mảnh mới cam tâm.
Chu Đề chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi:
- Vậy vì sao Hoàng đế lại không giết bà ta, mà chỉ đuổi bà ta ra khỏi kinh thành thôi?
Lưu Thụy nói:
- Lang trung ngài nghĩ xem, nếu Hoàng đế muốn giết bà ta, dùng tội gì danh gì đây? Nói bà ta danh lừa bịp, lừa dối Thiên tử ư? Thiên tử anh minh, sao có thể bị một kẻ lừa gạt bịt mắt cứ, nếu trị tội này cho bà ta, chẳng phải là cũng kéo Hoàng đế vào trong, bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?
Cũng may Chu Đề vẫn chưa đến ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa. Nghe đến đó rốt cục hiểu ra, y chớp chớp mắt, đột nhiên hưng phấn kêu lên:
- Lưu chủ sự, ý ngươi là...chúng ta...chúng ta...
Lưu Thụy nói:
- Đúng vậy! Hoàng đế muốn chế tài Hà Nội lão ni, lại bất hạnh không có lý do gì, lý do thật sự thì lại không thể lấy ra dùng, vậy làm sao bây giờ? Chúng ta làm thần tử đấy, nên phân ưu cho Quân thượng, chúng ta có lý do đấy, nếu Lang Trung muốn giúp bệ hạ tìm lý do, hẳn là bệ hạ sẽ kính trọng Lang trung hơn vài phần.
Chu Đề vỗ án, hưng phấn nói:
- Oa! Lưu chủ sự, bản quản không uổng phí dùng ngươi làm tâm phúc của mình, lần này nếu được bệ hạ thưởng thức. Chu mỗ chắc chắn sẽ không quên công lao của ngươi đâu.
- Không dám, không dám, nên hiệu lực vì Lang trung mới là chức trách của hạ quan.
Hà Nội lão ni hoảng sợ trốn về Lân Chỉ Tự, cẩn thận ngẫm lại, Hoàng đế chỉ đuổi mình về Hà Nội, còn chuyện thu hồi Phật sản, mà đó là thứ bà vốn cũng không mang theo được, thu hồi thì thu hồi, bà cũng không định dựa vào Võ Tắc Thiên để ở lại kinh thành cả đời, hiện giờ kết quả này không phải là không thể chấp nhận.
Nghĩ vậy, dự tính chạy trốn khỏi Lân Chỉ Tự lúc ban đầu của bà lúc này đã không thể thực hiện được rồi.
Thời gian qua, bà ở Lân Chỉ Tự thu được rất nhiều tiền tài, những thứ này đều là của nổi, có thể mang đi đấy, chẳng qua trong đó có nhiều tiền đều cho vay, giờ cần phải thu hồi ngay lập tức, mặc khác muốn mang theo nhiều tiền như thế, cũng phải dùng xe để vận chuyển, còn phải mướn người hộ vệ, đây cũng không phải là chuyện tức khắc có thể giải quyết.
Cho nên Hà Nội lão ni trở lại Lân Chỉ Tự, cố giả bộ điềm tĩnh, không để lộ chút tin tức nào với các đệ tử, đồng thời vội vã chỉnh điểm bảo an bắt đầu vận chuyển tiền tài, bà còn liên tục chủ trì nghi thức quy y cho ba kỹ nữ, cho vay độ điệp, bởi vậy lại đã thu vào 180 quan tiền.
Buổi chiều cùng ngày Lang Trung Từ Bộ Chu Đề cầm tấu chương vào trong cung, buộc tội Hà Nội lão ni chủ trì Lân Chỉ Tự ngày ngào cũng Đại Thực rượu thịt, làm bại hoại giới luật thanh quy Phật môn, bất chấp mọi thứ mà cho vay lãi cao, còn bao che rất nhiều kỹ nữ thanh lâu trốn trong Phật môn. Thậm chí, còn coi Lân Chỉ Tự là kỹ viện thanh lâu, quyến rũ khách tìm hoa, biến nơi Phật môn thanh tịnh trở nên vô cùng dơ bẩn, nhơ nhuốc.
Việc mà Chu Đề tấu lên cũng không phải là không có căn cứ, từng câu từng chữ đều là thật, chỉ có điều khi Hà Nội lão ni được sủng ái, y chẳng những không dám thượng tấu, còn phải che giấu thay, lúc này chỉ thay mặt đệ tử Phật môn khác của Lân Chỉ Tự báo cáo lên mà thôi.
Trong cung có Thượng Quan Uyển Nhi chiếu ứng, sau khi biết được đây là tấu chương thụ ý của Lang quân, dựa vào cục diện hỗn loạn hiện nay, ít nhất phải bảy ngày sau tấu chương mới có thể đưa tới Ngự tiền buộc tội, mà còn phải được đưa tới chỗ Thượng Quan Uyển Nhi thời gian một nén hương mới được đưa tới Lệ Xuân Đài.
Người phụ trách đọc tấu chương ở Lệ Xuân đài cho Hoàng đế là Trương Dịch Chi. Huynh đệ Trương thị cực hận ba kẻ giả thần giả thánh đã thổi phồng tình địch Tiết Hoài Nghĩa, nên vừa thấy tấu sớ này, lập tức coi nó là quan trọng nhất đọc ngay cho Võ Tắc Thiên nghe, sau đó thêm mắm thêm muối nói sự ảnh hưởng của Phật môn bại hoại đối với nữ hoàng đế.
Võ Tắc Thiên đã hận không thể chém Hà Nội lão ni thành trăm ngàn mảnh, chỉ có điều khó tìm tội danh, phải thừa nhận bà là bị Hà Nội lão ni bịt mắt cho nên thẹn quá thành giận là bà tuyệt đối không chấp nhận, hiện giờ có tội danh quang minh chính đại như vậy, bà làm sao còn có thể khách khí, lập tức phẫn nộ ngầm chỉ:
- Bắt giữ Hà Nội lão ni, giao Từ Bộ thẩm phán. Bắt hết nhưng thuế phú trốn lậu, nữ tử độ điệp bị Hà Nội lão ni mua chuộc, sung làm quan tỳ!
Vào lúc ban đêm, Lân Chỉ Tự bị Phủ Doãn Lạc Dương Lai Tuấn Thần phái người bao vây, chẳng những bắt Hà Nội lão ni tại trận, còn bắt được hơn trăm ni cô giả dạng, còn bắt được hơn năm mươi người là khách làng chơi đến chơi gái là ni cô ở trong am, có thể nói chiến quả hiển hách.
Cái này cũng chưa tính, Lai Tuấn Thần lại từ Từ Bộ lấy được toàn bộ danh sách những người xuất gia mà được Hà Nội lão ni quy y, từ bản nghi chép độ điệp mà tra được, bắt đầu triển khai hành động bắt giữ rầm rộ trong toàn thành.
Ngày hôm nay là ngày mười sáu tháng giêng, thành Lạc Dương còn tại giải trừ cấm đi lại ban đêm, dân chúng toàn thành vẫn còn đang cuồng hoan. Đêm qua, bọn họ thấy tận mắt chứng kiến hoàng cung có một trận cháy lớn, mà đêm nay, lại có vô số nữ ni tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp trọc đầu, còn có các kỹ nữ xinh đẹp trang điểm ăn mặc xa hoa bị bắt ở trong ngõ Yên Hoa.
Một đêm này, lại lại một đêm đầy phấn khích.