Say Mộng Giang Sơn

Chương 630: Thầy trò như thế

Chu Ngự Sử trông mòn con mắt, đúng lúc đang bất an nhất, cửa nha môn một trận người hô, ngựa hý, một đám hòa thượng cưỡi ngựa phi vào, nhảy khỏi ngựa, ngông nghênh xông vào trong.

Sai nha thủ vệ vội vàng tiến lên cản lại, Hoằng Nhất đi đầu vào trước vung roi lên, quát mắng:

- Hữu Vệ phủ quốc đại tướng quân, Ngạc quốc công, Hộ quốc chùa Bạch Mã phương trượng đại sư phụng chỉ làm việc, ai dám ngăn cản?

Sai nha kia vừa nghe thấy là hỗn nhân đệ nhất của Kinh sư, không khỏi hoảng sợ, đâu còn dám ngăn cản, người vừa bị trúng roi cũng không dám hé răng, vội vàng lùi lại một bên.

- Hữu vệ phụ quốc đại tướng quân, Ngạc quốc công, hộ quốc chùa Bạch Mã phương trượng đại sư đến…

Một tiếng hô to truyền vào từ ngoài đại sảnh, một trận xôn xao trên công đường, Chu Củ tinh thần rung lên, liền muốn hét ra Tiết Hoài Nghĩa lên công đường, ông ta vừa rồi còn chưa rút tay về, liền thấy Tiết Hoài Ngĩa tay cầm roi ngựa sải bước đi tới, gương mặt hồng hào, xem ra uống không ít rượu.

Tiết Hoài Nghĩa hở ngực lộ bụng, đi nhanh lên công đường, ngạo nghễ nhìn chung quanh, hừ lạnh một tiếng, liền đi về phía án thư chỗ thư lại ở đại sảnh. Bên cạnh bàn xử án bày một cuốn sổ dài, mấy trang bày đặt một cách văn phong tứ bảo, vừa thấy Tiết Hoài Nghĩa giơ roi ngựa bước về phía mình, hai mắt trợn lên cũng sợ hãi, vội vàng bỏ lại bút lông tránh sang một bên.

Tiết Hoài Nghĩa dùng roi ngựa quét qua, ném đống giấy tờ kia xuống đất, Hoằng Lục vội vàng tiến lên dùng tay áo lau bàn. Tiết Hoài Nghĩa đại mã kim đao ngồi xuống, to giọng nói:

- Thánh nhân gọi ta tới gặp ngươi, nghe ngươi hỏi chuyện, ta bây giờ đã tới, ngươi còn không thăng đường?

- Ách? Ngươi..

Chu Củ trán nổi gân xanh lên, cẩn thận ngẫm nghĩ, cố gắng kìm chế khẩu khí lại, Tiết Hoài Nghĩa tuy kiêu ngạo, nhưng bây giờ y cũng không sợ gì nữa, ai bảo hiện y đã có đại tướng quân và Quốc công gia giúp đỡ, đợi hỏi án xong, trị tội Tiết Hoài Nghĩa cũng chưa muộn. Nghĩ tới đây, Chu Củ quay đầu không nhìn Tiết Hoài Nghĩa, chỉ đập kinh mộc đường lên bàn, quát:

- Thăng đường.

- Uy vũ…

Hai bên nha dịch hô to uy vũ, Tiết Hoài Nghĩa ngáp dài, rõ ràng lười biếng mà nằm xuống, lấy khuỷa tay làm gối, lót cái đầu, xếp thành tư thế La Hán, Hoằng Nhất, Hoằng Lục mang theo huynh đệ ở lớp đứng phía sau ông ta, lúc nhất thời công đường giống như xuất hiện hai vị chủ thẩm, hai tốp sai nha.

Chu Củ căm tức nhìn Tiết Hoài Nghĩa, điềm nhiên nói:

- Tiết Hoài Nghĩa, bổn quan tra ngươi lợi dụng cơ hội để vượt quá chức quyền Từ Đường, tự tiện quy y, có việc này không?

Tiết Hoài Nghĩa lại ngáp một cái, kéo roi ngựa, Hoằng Lục hiểu ý, vội vàng tiến lên một bước, ưỡn ngực đáp:

- Là thật.

Cái bàn của thư lại kia bị Tiết Hoài Nghĩa đoạt lấy, nhất thời cũng không kịp chuyển bàn tới, không lấy được khẩu cung, đứng một bên, vẻ mặt túng quẫn, Chu Củ nói:

- Ngươi ghi chép ở đó.

Thư lại kia vội vàng vâng vâng dạ dạ một tiếng, đứng bên cạnh Chu Củ, xé một tờ giấy, cầm bút lông của Chu Củ, nghiền mực, ghi lại câu nói này.

Chu Củ lại hỏi:

- Tiết Hoài Nghĩa, bổn quan hỏi ngươi, ngươi lợi dụng chức quyền, tự tiện thu nạp rất nhiều đồ đệ, dung túng bọn họ trốn thuế, có việc này không?

Lần này, Tiết Hoài Nghĩa còn không buồn rung roi, vẫn là Hoằng Lục đáp:

- Không sai! Sư phụ ta trước giờ đều yêu thương đệ tử.

Chu Củ lại hỏi:

- Tiết Hoài Nghĩa, ngươi dung nạp nhiều đệ tử, cả ngày không niệm phật, chuyên gây sự đánh nhau, thật có việc này không?

Tiết Hoài Nghĩa ngáy thật to, Hoằng Lục bĩu môi nói:

- Vô nghĩa! Sư phụ ta bản lĩnh ở trên đây, không luyện tập võ nghệ đánh nhau đọ sực còn làm gì, việc tụng kinh ngay cả bản thân sư phụ ta cũng không thể, ngươi không phải là ép buộc người quá đáng sao?

Chu Củ kinh sợ vỗ mạnh kinh mộc đường, quát lên:

- Tiết Hoài Nghĩa to gan, ngươi lợi dụng chức quyền, tự tiện quy y, dung túng trốn thuế, không tuân thủ thanh quy, tội ác tày trời, ngươi có biết tội không?

Tiết Hoài Nghĩa bị kinh mộc đường của y làm cho tỉnh lại, xoay người ngồi dậy, nhào lên dụi mắt, hỏi Hoằng Nhất nói:

- Thẩm xong rồi?

Hoằng Nhất vội vàng khom lưng cười nói:

- Vâng, đã thẩm xong rồi ạ.

Tiết Hoài Nghĩa đứng lên nói:

- Nếu đã thẩm xong, vậy chúng ta đi thôi, Sái gia và Hoằng Nhất đi “kim sai túy”, Hoằng Lục, ngươi đi đón Thập Thất, tới dự tiệc.

Ba sư đô thương lượng xong xuôi, quay người đi ra khỏi công đường, Chu Củ vừa kinh ngạc vừa tức giận, quát lên:

- Tiết Hoài Nghĩa, ngươi chạy đi đâu?

Tiết Hoài Nghĩa xoay người lại, liếc hắn nói:

- Ta đi uống rượu thôi, thế nào?

Chu Củ tức tới nhợt nhạt mặt mày, chỉ vào Tiết Hoài Nghĩa, run rẩy nói:

- Ngươi…, ngươi dám coi rẻ công đường như vậy, bổn quan…

- Phì.

Tiết Hoài Nghĩa phun một ngụm nước bọt ra, nhỏ lên bàn của ông ta, tỏ vẻ ghê tởm khinh thường Chu Củ, nâng tay áo che mặt đi.

Tiết Hoài Nghĩa trừng mắt nói:

- Thánh nhân bảo ta tới nghe ngươi thẩm vấn, bây giờ ngươi thẩm cũng thẩm rồi, hỏi cũng hỏi rồi, ta coi như đã làm theo lời dặn của Thánh nhân, ngươi còn muốn thế nào?

Các đồ đệ cùng phỉ nhổ vào Chu Củ, theo Tiết Hoài Nghĩa ngông nghênh bước ra ngoài, Chu Củ tức giận tới tiếng khanh khách vang lên trong cổ, gương mặt đỏ tái xanh, hai mắt như ứa ra sao kim, đến khi y bừng tỉnh thì Tiết Hoài Nghĩa sớm đã không biết đi đâu rồi.

Đúng lúc này, có người từ sau nhà đi lên, thăm dò một lát, trên công đường trống không, liền thấy xuất hiện, cười nói với Chu Củ:

- Chu huynh còn chưa thẩm vấn, một người ở đây làm gì, tư thế này là muốn làm gì?

Chu Củ vừa lấy lại hơi, vừa thấy người tới, chính là Từ Hữu Công của Ngự sử tả đài. Ngự sử đài bây giờ đã không nhiều người nữa, Từ Hữu Công coi như là một trong số đó, hơn nữa tuy y thân ở Tả đài, nhưng lại chuyên đối nghịch với Lai Tuấn Thần, cho nên rất hợp với người của Ngự sử hữu đài. Chu Củ và y chính là bằng hữu chơi rất thân.

Chu Củ hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc, bình tĩnh lại, hỏi:

- Từ huynh sao lại tới đây?

Từ Hữu Công không phát hiện ra thần sắc của y khác thường, vừa nghe y hỏi, vui vẻ nói:

- Dương lang trung Lại bộ hôm nay hồi kinh, hắn cùng với ta và ông đều là người đồng đạo, chuyến đi Nam Cương lần này, hắn đã trừ gian diệt ác, đại triển uy phong, người của Tả đài đều là bị chôn vùi trong tay của hắn, mọi người đều vui. Cho nên, ta muốn Từ huynh cùng đi đón hắn.

Chu Củ hỏi:

- Lại bộ Dương lang trung? Chính là đồ đệ của chủ chùa Bạch Mã kia?

Từ hữu Công cười nói:

- Đúng vậy.

Chu Củ giận tím mặt nói:

- Không đi! Đánh chết cũng không đi! Đối với sư đồ này chẳng phải là cái gì hay ho cả.

Vì sư phụ, Chu Củ cũng hận người đồ đệ Dương Phàm này, y vung tay áo, đẩy án mà đi, để Từ Hữu Công đứng ngây ở đó, vẻ mặt khó hiểu.

***

Dương Phàm tới Kinh thành, quan viên tới nghênh đón rất nhiều, có đám người Ngự Sử Hồ Nguyên Lễ, Từ Hữu Công, đây đều là những người có giao tình kề vai sát cánh cùng chiến đấu. Tôn Vũ Hiên, Nghiêm Tiêu Quân bọn họ đều là đồng nghiệp kết giao với Hình Bộ, về phần đám người Trần Đông, Viên Hàn lại là thuộc hạ thân tín của hắn.

Ngoài ra còn có bằng hữu giống đám người Mã Kiều, Sở Cuồng Ca đều là hảo hán trong quân đội, còn có nhiều quan văn tới nghênh đón trước. Tiếp đến, còn có một số quan viên cũng có chút quen biết, giao tình chưa hẳn là sâu thì cũng tới nghênh đón, đâu sợ Dương Phàm không có vinh hạnh trở thành Thiên quan lang trung, thực sự nắm quyền của một thiên quan thị Lang, thì cũng là nhân vật thực quyền của Hình bộ nha.

Về phần Hoằng Lục, vì trong Ngự sử đài kéo dài thời gian, cuối cùng đã muộn một bước, đợi khi gã tới, Dương Phàm đã vào thành, Hoằng Lục chỉ đuổi theo tới cung thành.

Mọi người đón Dương Phàm và Cao công công trở về thành Lạc Dương, đều tự hẹn mở yến tiệc chào đón rồi tản đi. Thật sự những người có tư cách gặp Dương Phàm đều quá cao, không thể đích thân đi đón, nhưng Dương Phàm trở về , chắc chắn là gặp họ trước, không thể đi uống rượu với đám bạn bè hư hỏng được.

Dương Phàm bảo Cao công công trước tiên tiến cung kiến giá trước, hôm nay Hoàng đế không lên triều, đang đợi ở Lệ Xuân đài.

Lệ Xuân Đài bây giờ là nơi thường có mặt của huynh đệ Trương thị, Võ Tắc Thiên coi nơi này trở thành nơi sủng ái phi tử nhất của bà, chỉ cần không xử lý chính vụ nhất định đều ở đây.

Thấy Dương Phàm, Võ Tắc Thiên khen ngợi và khuyến khích một lượt với những công lao mà hắn lập được trong hành trình tới Nam Cương, lại nói một chút về nguyên do điều hắn tới nhậm chức ở Thiên Quan phủ, rồi để hắn lui xuống.

Võ Tắc Thiên thực sự cảm thấy Dương Phàm là lựa chọn tốt nhất để giải quyết việc ở Nam Cương, ít nhất dựa vào mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và các bộ tộc ở Nam Cương, về bổ nhiệm quan viên, những thủ lĩnh của các bộ tộc này sẽ không gây khó dễ nhiều. Hơn nữa, hắn bất hòa với các thế gia nhất định sẽ nghiêm khắc áp chế con cháu của các thế gia này.

Hai điểm này đều là ưu thế mà Dương Phàm có được, không cần Võ Tắc Thiên dặn dò gì hắn, hắn nhất định sẽ phát huy vai trò như vậy, chắc chắn sẽ đi làm như vậy, nếu cần Hoàng đế dặn dò, vậy Hoàng đế cũng không cần nhất định là hắn, đổi là người khác, Hoàng đế dặn dò rồi lại làm không cũng được rồi?

Quá trình Dương Phàm yến kiến Võ Tắc Thiên vừa đơn giản, vừa thuận lợi, vốn hắn cũng không muốn thêm một khắc nào quy quy củ củ trước mặt Võ Tắc Thiên, có thể sớm ròi khỏi đây thì tốt, nhưng hắn rời khỏi lâu như vậy, rất muốn gặp Uyển nhi, hôm nay không phải là ngày lên triều, Võ Tắc Thiên không phải là gặp hắn ở điện Võ Thành, hắn không có cơ hội gặp Uyển nhi.

Sau khi Dương Phàm rời khỏi Lệ Xuân đài, một tiểu nội thị dẫn hắn ra khỏi cung, cứ đi ba bước lại quay đầu lại, nhìn chung quanh không thấy tung tích của Uyển nhi đâu, Dương Phàm thầm nghĩ:

- Hay là tin tức ta hồi kinh Uyển nhi còn chưa biết? Không phải chứ, tin này hẳn là phải truyền tới tai nàng đầu tiên mới báo tới Hoàng đế mới phải.

Đang nghĩ , một phụ nữ mặc nam trang phía trước đi tới, người trong cung có thể mặc nam trang, chỉ có các cung nữ nội cung, tiểu nội thị dẫn đường cho Dương Phàm vừa thấy nữ quan này, liền lạy dài một cái, khách khí nói:

- Phù tỷ tỷ.

- Ya, hóa ra là Dương lang trung.

Cung nữ kia chính là Phù Thanh Thanh bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, tới giờ người có thế lực nhất trong cung chính là Thượng Quan Uyển Nhi, hai người tuy được sủng ái, nhưng thứ mà họ quan tâm là quyền lực trong triều đình, bè phái và thế lực trong cung họ không để ý, hơn nữa cũng thực sự không tiện nhúng tay vào.

Thượng Quan Uyển Nhi nắm quyền, thân tín bên cạnh nàng cũng có quyền cao, Phù Thanh Thanh bây giờ cũng giống như Vi Đoàn Nhi lúc đầu, nàng nắm quyền căn bản chính là những việc mà Vi Đoàn Nhi trước đây cai quản, vì vậy trong nội cung, không những nội thị cung lấy lòng nàng, mà rất nhiều công chúa hoàng phi cũng phải vô cùng lễ độ với nàng.

Nàng dường như mới nhìn rõ Dương Phàm, vui vẻ chào đón, cười nói với Dương Phàm:

- Nghe nói Dương lang trung quang vinh rời Thiên Quan phủ, chúc mừng, chúc mừng.

Dương Phàm khiêm tốn nói:

- Phù tỷ tỷ khách khí rồi, đây là đường tới chỗ Thượng Quan Đãi chế sao?

Phù Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Đúng vậy, Đãi Chế cáo giả với thánh nhân, ngày kia phải hồi phủ thăm viếng, cần ba ngày mới về. Đãi Chế không ở đây, Thanh Thanh phải thay thế, lần đi này chính là muốn hỏi Đãi Chế có gì chỉ bảo.

Dương Phàm cười nói:

- Phù tỷ tỷ vất vả rồi.

Dương Phàm đương nhiên biết Phù Thanh Thanh là tâm phúc của Thượng Quan Uyển Nhi, vừa nghe liền biết nàng là đặc ý tới truyền ý của Uyển Nhi về tin tức của mình, quả nhiên biết hắn đã về, ngay cả hẹn gặp cũng đã sắp xếp xong.

Vì sao lại là ngày kia? Đó đương nhiên là vì Uyển Nhi biết hắn vừa hồi kinh, e là cũng đang nhớ nhung, cũng phải để hắn dàn xếp với vợ con và cấp trên, bạn bè có thời gian tiệc tùng. Cô gái động lòng người này, luôn thắm thiết với tình nhân, nhưng cũng không quấn quít, mãi mãi đều là thú vị như vậy.