Say Mộng Giang Sơn

Chương 572-1: Đến đi vội vã (1)

Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ, Mã Kiều biết thời gian Dương Phàm sum họp cùng người nhà có hạn, vì vậy đều không đến làm phiền hắn.

Ba người vì sở thích bất đồng nên cũng không tụ họp cùng nhau mà ai theo sở thích người nấy, dạo chơi thành Trường An.

Hồ Nguyên Lễ đến Trường An học phủ, nơi đó có lưu giữ mấy độc bản quý hiếm, hắn nghe danh đã lâu, vừa may nhân cơ hội này đến sao chép lại. Tôn Vũ Hiên hứng chí tràn trề lôi kéo Hồ Phi muội muội của hắn du sơn ngoạn thủy. Tuy Hồ Phi cô nương rõ ràng là có hứng thú với việc dạo phố hơn, nhưng nàng lại muốn giả vờ văn nhã trước mặt tình lang, còn Tôn Vũ Hiên cũng chẳng phát hiện ra Hồ Phi kì thực là một người cuồng mua sắm.

Mã Kiều thì lại dạo hết Nam thành đến Bắc thành, mua một đống thứ đoán chừng là mẹ hắn và nương tử sẽ thích. Đương nhiên hắn cũng không quên chuẩn bị một số thứ cho đứa con sắp sửa chào đời. Tuy còn chưa biết đứa trẻ là nam hay nữ, nhưng đồ dùng trẻ con vốn chẳng khác nhau là bao, như là áo da hổ, mũ đầu hổ, còn có cả một món đồ chơi nhỏ là chiếc trống bỏi.

Trường An vốn là kinh đô của Đại Đường, nay là phụ đô của Đại Chu, không phải là một nơi tầm thường. Thân là Trường An lệnh, trong triều đình hiển nhiên có vây cánh và người đứng sau giật dây, vì vậy Liễu Tuẫn Thiên biết rất rõ về uy tín và địa vị của Dương Phàm tại Lạc Dương. Y biết vị lang trung Hình bộ trẻ tuổi này, hiện nay trong triều là nhân vật tiên phong đối đầu với Ngự sử đài.

Biểu hiện lúc đầu của Dương Phàm luôn rất cẩn trọng khiêm nhường, ngoại trừ lúc đấu với Ngự sử đài ra, luôn tạo cho người ta cảm giác vô công rỗi nghề, cũng chưa từng lộ ra là có hậu thuẫn hay lực lượng mạnh mẽ gì, mà lại giống như một tên ngốc liều mạng. Thế nhưng, Liễu Tuẫn Thiên lại không thấy như vậy.

Hiện nay Ngự sử đài tuy không lớn mạnh như trước, nhưng họ vừa mới ra tay, liền vẫn như trước lật đổ được ba vị tướng công của Chính sự đường. Tô Vị Đạo, Thôi Nguyên Tống và Trương Tích, có người nào là không làm quan nhiều năm, có người nào là không có vây cánh và quan hệ rộng rãi, bên trên còn có một nhân vật dưới một người trên vạn người như Lí Tướng Công làm chỗ dựa, còn không phải vừa nói đổ là đổ ngay đấy sao?

Ngự sử đài tuy nhìn thì tình thế nguy ngập, nhưng một chuyến về phương nam, chẳng phải vẫn như trước quấy nhiễu đến trời long đất lở, cả triều đình và dân chúng đều phải kinh hãi đó thôi? Cho dù là một nơi đáng sợ như vậy, Dương Phàm vẫn cố tình công khai đối đầu với bọn họ, lại có thể không bị tổn hại đến một cọng lông sợi tóc, sau lưng hắn lại có thể không có một thế lực to lớn ủng hộ sao?

Nếu Liễu Tuẫn Thiên tin rằng đây là do Dương Phàm gặp vận may, thì hắn cũng đã không đảm nhiệm nổi chức vị này đến tận bây giờ. Vì vậy, hắn đối với Dương Phàm cực kỳ khách khí, lập tức bày tửu yến, chiêu đãi nồng hậu. Buổi tiệc rượu này uống mãi đến giờ mùi mới tuyên bố kết thúc. Thịnh tình khó khước từ, quan lại tiếp rượu lại nhiều, dù là mỗi người chỉ mời một ly thôi thì lúc ra về Dương Phàm cũng đã chếnh choáng muốn say rồi.

Sau khi rời khỏi phủ Liễu Tuẫn Thiên, Dương Phàm thả mặc ngựa tùy ý dạo chơi, vốn chỉ là muốn xua tan bớt men rượu, đồng thời thưởng thức phong cảnh Trường An một chút, nào ngờ trong lúc bất tri bất giác đã đến Vĩnh Khang phường. Đợi đến sau khi hắn phát hiện ra thì ngựa đã đến trước phủ Thái Bình công chúa. Không biết có phải vì nó đã từng đến đây hay không mà lại có thể tìm được nơi này.

Dương Phàm bật cười khanh khách, xoay người xuống ngựa, đang lúc do dự không biết lúc này có nên vào thăm hỏi hay không thì cổng phủ công chúa đột nhiên mở ra, một đám tùy tùng quần áo xa hoa bảo vệ một chiếc yếm địch xa đi ra ngoài. Địch vũ che phủ, bò đeo đồng bạch, rèm xanh trong suốt, màn đỏ bọc vải dầu, là nghi lễ xuất hành chính thức của công chúa.

Dương Phàm hơi lộ vẻ kinh ngạc, thấy công chúa xuất hành, hắn bèn có ý muốn ra về. Không ngờ rèm xe Thái Bình công chúa còn chưa cuộn xuống, đã trông thấy lang quân đang đứng dựa vào ngựa, trên mặt Thái Bình công chúa lập tức lộ vẻ vui mừng, dặn dò một tiếng, liền có một tì nữ áo xanh đứng hầu bên xe chậm rãi bước đến, cúi người hành lễ với Dương Phàm, nhẹ nhàng nói:

- Điện hạ mời lang trung lên trước gặp mặt!

Dương Phàm hơi do dự một chút, rồi phóng khoáng đi qua đó. Thái Bình công chúa vốn ngồi ở giữa xe, lúc này đã nhích sang bên cạnh, nhìn hắn mỉm cười. Dương Phàm hiểu ý, sau khi leo lên xe, tiểu tì nữ áo xanh bám gót theo sau liền thuận tay buông rèm xuống. Chiếc xe bò chậm rãi đi về phía trước.

- Coi như chàng có lương tâm, nhanh như vậy đã đến thăm ta.

Thái Bình mỉm cười xinh đẹp, nhẹ nhàng áp trán lên vai Dương Phàm, ôm lấy cánh tay hắn, thở dài thỏa mãn.

- Hôm nay đến thăm Trường An phủ lệnh, lừa hắn khoản đãi một bữa thịnh soạn, sau bữa rượu để mặc ngựa tùy ý đi, bất tri bất giác đã đến đây.

Dương Phàm thuận miệng đáp lại một câu, đặt bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng vào lòng bàn tay mình dịu dàng vuốt ve, hỏi:

- Từ trước đến giờ nàng ra ngoài vẫn luôn thích xe nhẹ người ít, càng thích bận nam trang hơn, chỉ vì muốn thoải mái gọn nhẹ. Hôm nay lại trang trí long trọng, đầy đủ nghi thức thế này là muốn đi đâu?

Thái Bình công chúa ngẩng đầu lên, cười nói:

- Ta được người ta mời đến dự yến, nơi đó toàn là những người chú ý chuẩn mực quy củ, nếu như ta quá tùy tiện, đối với bọn họ mà nói chính là một kiểu coi thường, thực bất đắc dĩ.

Dương Phàm ngạc nhiên nói:

- Nhà nào vậy, ngay cả nàng cùng không thể không coi trọng.

Thái Bình công chúa cười nói:

- Là một người bạn chơi từ thuở nhỏ, cô ấy tên là Ninh Kha, xuất thân từ Độc Cô thế gia.

- Độc Cô?

Tim Dương Phàm đột nhiên đập mạnh một cái. Cái họ hiếm thấy này, gần đây số lần xuất hiện bên tai hắn dường như hơi quá thường xuyên.

Độc Cô Ninh Kha mà Thái Bình công chúa nói nếu đã là bạn chơi chung từ nhỏ với nàng, tuổi tác và thân phận của hai người họ có lẽ cũng không chênh lệch bao nhiêu, thế thì Độc cô thế gia mà nàng ta xuất thân ắt hẳn là dòng họ đã từng có ba vị hoàng hậu của ba triều đại Bắc Chu, Đại Tùy, Đại Đường. Chỉ là không biết giữa vị Độc Cô cô nương này với Độc Cô Vũ mà mình gặp hôm qua có quan hệ gì không? Cũng không rõ vị Độc Cô Vũ kia với mình quả thực là vừa gặp mà như đã quen thân hay còn có mục đích nào khác?

Dương Phàm âm thầm đề cao cảnh giác.

Thái Bình công chúa phải đi dự yến, Dương Phàm cũng không tiện trì hoãn quá nhiều thời gian. Vì vậy Dương Phàm nhanh chóng nói rõ dự định của mình:

- Công chúa có thể cố tình kéo dài thêm thời gian ở lại Trường An được không? Ngày sinh nở của Tiểu Man sắp đến, nhưng chưa xác định cụ thể là ngày nào. Ta không thể ở bên cạnh đứa bé lúc đầy tháng, trăm ngày, thì dù sao cũng phải ở bên cạnh nó được thêm vài ngày.

- Ừm...

Giọng điệu Thái Bình có chút mơ hồ không xác định. Dương Phàm nhìn nàng với vẻ khó hiểu. Thái Bình vẻ mặt do dự, có chút phân vân chưa quyết.

Dương Phàm nhịn không nổi hỏi:

- Sao vậy?

Thái Bình công chúa nói:

- Ta..., vốn định hôm nay đến dự yến tiệc của Ninh Kha, ngày mai xử lý những việc khác một chút rồi ngày kia sẽ khởi hành trở về Lạc Dương.

Dương Phàm kinh ngạc nói:

- Nhanh vậy sao?

Thái Bình "Ừ" một tiếng với vẻ bất mãn, không mấy vui vẻ. Rõ ràng là nàng cũng rất muốn cùng Dương Phàm ở lại Trường An lâu hơn.

Dương Phàm nhíu chặt mày, nói:

- Tiểu Man còn chưa sinh, việc này..., việc này nên làm thế nào bây giờ?

Thái Bình khẽ thở dài, cầm tay hắn nói:

- Việc xảy ra gấp gáp, nếu không thì, ta vốn cũng muốn kéo dài thêm chút thời gian ở đây, có điều... trong cung xảy ra một số chuyện...