Châu thành không lớn lắm, trên mặt đường hỗn độn vô cùng, ngay cả những con phố chủ yếu cũng bị đám người bán hàng rong nắm giữ, vốn dĩ con đường rộng rãi bị chen lấn thành chật hẹp khó đi, các khách lữ bán dạo đi qua đi lại cùng với các loại xe bò, xe dê đầy khắp phố.
Ngoại trừ những lúc quan viên quan trọng tới thì công sai nha dịch sau khi đã đuổi hết gà bay chó sủa đầy đường thì sẽ quét dọn đường phố làm con đường này sạch sẽ, lúc khác bất cứ ai cũng không có tác dụng, bất cử kẻ nào hô lớn hơn nữa, bách tính cũng chỉ quan tâm tới con đường họ thảnh thơi mà đi con đường của mình, căn bản không để ý tới ai.
Dương Phàm cũng không vội vàng, cùng với hai tỷ để Cố Nguyên, Nguyên Hoán chen chúc trong đám người, chậm rãi đi về phía trước, còn mua một ít đồ ăn vặt cho tên tiểu tử tham ăn kia, lại an ủi Cố Nguyên nói:
- Hai cháu yên tâm đi, ta dẫn hai cháu tới ở trong một nhà trọ lớn, sau khi tới đó, các cháu không cần phải cả ngày trốn trốn tránh tránh nữa.
Cố Nguyên nói:
- Ừ! Dương đại thúc, bọn cháu ở đâu cũng được, cháu chỉ là lo cho cha mẹ, không biết họ thế nào rồi?
Dương Phàm nói:
- Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, ta sẽ đi giải quyết việc này, cũng không bao lâu là hai cháu có thể đoàn tụ với người nhà rồi, ta bảo đảm đấy.
Có lẽ là bởi vì có tuổi thơ gần giống nhau, nhất là cũng là hai tỷ đệ, cho nên Dương Phàm rất thân thiết với họ, rõ ràng hắn đã đem nỗi nhớ về tỷ tỷ của mình chuyển dời lên hai tỷ đệ này, điều này đối với tỷ đệ vốn không quen biết, Dương Phàm có sự kiên nhẫn đặc biệt.
Lúc này, Liễu Quân Phan tay cắp một cái rổ, trên đầu trùm khăn, dưới hàm lại dính râu, đóng giả thành một lão nông dân, chậm chạp đi tới bên cạnh họ, hai công sai đi phía trước mở đường, Dương Phàm chuyển tới phía sau hai tỷ đệ Cố Nguyên, Liễu Quân Phan chợt vẹo một cái, hình như bị va một chút, vừa lúc đi vào chính giữa.
Tình cảnh đông đúc chen chúc va chạm vào nhau rất hay gặp trên đường là điều rất bình thường nên Dương Phàm không để ý. Liễu Quân Phan khẩn trương nhìn lén phía sau hắn. Tư Mã Bất Nghi đi đằng sau Dương Phàm thầm trừng mắt với gã, Liễu Quân Phan ôm cái rổ, cắn răng va mạnh vào Dương Phàm.
- Thúc thúc.
Một nắm vôi bắn ra, chỉ là trong lúc vội vàng, Liễu Quân Phan chưa kịp bỏ cái vải trên rổ ra, mảnh vải che cũng bay ra, chặn một phần vôi lại, nên trên người tỷ đệ Cố Nguyên chỉ bị vẩy trúng một ít, trên da thịt không mảy may bị dính chút nào.
Dương Phàm đang cúi đầu nói chuyện với Cố Hoán, không phát giác ra cử chỉ của Liễu Quân Phan, nhưng Cố Hoán lại nhìn thấy, cậu kinh ngạc hô lên, Dương Phàm ngẩng phắt lên, liền thấy một mảnh sương trắng trước mặt, hắn lập tức nhắm mắt, đồng thời giơ tay che ở phía trước mặt Cố Hoán.
Liễu Quân Phan vội vàng hất rổ vôi, lúc Dương Phàm nhắm mắt đã nhìn thấy động tác của y, rất nhanh đẩy tay trái ra ngoài một cái, ngăn được một nửa rổ vôi, bột vôi bắn ngược trở lại trúng mặt Liễu Quân Phan. Liễu Quân Phan đang trợn mắt, đám vôi này chụp đầu y, hai mắt lập tức bị vôi rót đầy, Liễu Quân Phan lập tức hét lên một tiếng thê thảm.
Tư Mã Bất Nghi vừa thấy Liễu Quân Phan ra tay, vội lấy ra một thanh đao nhọn từ trong tay áo, xoay người, một đao đâm vào giữa lưng Dương Phàm. Dương Phàm lúc này một tay bảo vệ Cố Hoán, một tay đẩy vôi, thân hình nghiêng sang một bên, một đao của Tư Mã Bất nghi do đó đâm vào vai Dương Phàm.
Dương Phàm có cảm giác dao nhọn đâm vào cơ thể, tuy đang nhắm mắt, phản ứng lại rất nhanh, cơ thể hắn lao về phía trước, chân phải bắn về phía sau, chỉ nghe phía sau có người kêu lên một tiếng, cú chân này đá trúng vào ngực Tư Mã Bất Nghi, chỉ là trong lúc gấp gáp nên không có mấy lực, dù là như thế, cũng khiến Tư Mã Bất Nghi rơi ngã vào giữa đám đông.
Hai công sai đi phía trước nghe tiếng kêu quay đầu lại, nhìn thấy tình hình này vừa sợ vừa giận. Hai người lập tức hét lớn bổ nhào đánh về phía Tư Mã Bất Nghi. Tư Mã Bất nghi nhổ ra một ngụm máu, cố gắng giãy dụa đứng lên, che ngực, thất thểu bỏ chạy, trên đường đông đúc vô cùng, Tư Mã Bất Nghi len lỏi trong đám người, bỏ chạy mất dạng.
***
Trên phủ Thứ sử, Trương Giản Chi chắp hai tay, nét mặt trầm ngâm đi lại trong sảnh.
Liễu Quân Phan xui xẻo bị bắt rồi, Trương Giản Chi đã hỏi được rõ lai lích của tên thích khách từ miệng y, được biết thích khách không phải do vị khâm sai kia phái tới, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng Trương Giản Chi giảm bớt, , chỉ là hiện giờ Dương Phàm đang điều trị, không biết hai mắt có thể bị mù hay không, điều này khiến lão càng thêm lo lắng.
Bên La Thư Đạo vẫn chưa biết tin tức khâm sai gặp nạn, nếu La Thư Đạo biết, lúc này nhất định giận dữ. Khâm sai gặp nạn trên địa bàn của gã, trách nhiệm này gã gánh không hết, đương nhiên, lúc này Dương Phàm là khách của Trương Giản Chi, Trương Giản Chi càng phải chịu trách nhiệm nặng nề hơn.
Qua hơn nửa ngày, thầy thuốc được mời từ nội thất đi ra, phía sau còn có một tiểu đồ đệ đi theo ông ta, lưng đeo một hộp thuốc. Trương Giản Chi vội vàng tiến lên đón, chắp tay nói:
- Văn tiên sinh, vết thương của cháu họ lão phu thế nào rồi?
Bởi vì sự việc trọng đại, Trương Giản Chi không nói rõ thân phận của Dương Phàm với thầy thuốc, chỉ nói là một người cháu họ của mình.
Văn tiên sinh kém Trương Giản Chi hai mươi mấy tuổi, tuổi đã gần năm mươi, tướng mạo vẫn còn trẻ trung như mới hơn bốn mươi tuổi. Vừa thấy Thứ sử liền hỏi, Văn thầy thuốc vội khom người đáp lễ nói:
- Sứ quân không cần lo lắng, vôi bắn vào mắt không nhiều, Văn mỗ đã dùng dầu cải giúp hắn rửa sạch rồi, thoa thêm một chút thuốc, nghĩ hai mắt sẽ không có chướng ngại lớn, chỉ là hiện giờ hai mắt bị tổn thương, vừa đỏ vừa sưng, tạm thời nên băng lại.
Trương Giản Chi vừa nghe vậy, lập thức thở phào nhẹ nhõm. Thầy thuốc Văn nói tiếp:
- Vết thương trên người hắn cũng không cần lo, không thương tới mức nghiêm trọng, đã băng bó kỹ rồi. Về đứa trẻ nhỏ hơn một chút kia, mắt bị vôi bắn vào còn ít hơn hắn, rửa sạch, nghỉ ngơi một chút là được.
Trương Giản Chi vui vẻ nói:
- Người đâu, mau lấy ngân lượng tới trả tiền chẩn trị cho Văn tiên sinh.
Văn tiên sinh vội vàng nói:
- Sứ quân không cần vậy, như vậy là quá nhiều rồi.
Trương Giản Chi nói:
- Ôi, Văn tiên sinh có thể giữ được đôi mắt của cháu ta, số ngân lượng này có đáng là gì chứ?
Quản gia mang ngân lượng tới, Trương Giản Chi lại nói:
- Quản gia, thay ta tiễn Văn tiên sinh. Văn tiên sinh, lão phu phải đi xem vết thương của cháu họ, không tiễn ngươi được.
- Dừng bước, dừng bước.
Văn tiên sinh liên tục xua tay, đi theo quản gia kia ra ngoài.
Trong phòng, trên trán Dương Phàm quấn mấy vòng lớp băng vải, đang dùng tay lần lần vào đồ gia dụng, từ từ di chuyển cơ thể, chợt nghe thấy tiếng bước chân, liền quay người lại.
Trương Giản Chi bước nhanh về phía trước, đỡ tay hắn nói:
- Nguyên Phương, ngươi không cần lo lắng, Văn tiên sinh là danh y ở đây, ông ta nói mắt của ngươi sẽ không sao, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi.
Dương Phàm bình tĩnh gật đầu, nói:
- Vãn bối đã nghe Văn tiên sinh nói rồi. Trương công yên tâm, bản thân ta cũng có chút cảm giác, vết thương hẳn là không nặng, chỉ là có chút tổn thương mà thôi.
Dương Phàm còn trẻ, hai mươi tuổi đã làm chính đường Hình bộ ti, tiền đồ còn lớn mạnh hơn vị Trương Giản Chi sáu mươi ba tuổi là nhân vật số hai ở huyện nha này không biết bao nhiêu lần, nếu hai mắt hắn đột nhiên bị mù, tất cả đều trở thành hư không, đổi lại là bất cứ ai cũng không chịu nổi đả kích này.
Lúc trước sau khi hai mắt của Dương Minh Sanh bị mù, tâm thái bị kích động hết sức mãnh liệt, đó là phản ứng bình thường. Hiện giờ Dương Phàm lại điềm tĩnh như vậy, Trương Giản Chi không khỏi thầm khâm phục.
Dương Phàm hỏi:
- Có bắt được hung thủ không?
Trương Giản Chi nói:
- Một cú đẩy ngược của Nguyên Phương, vôi của thích khách bắn ngược trở lại, mắt của hắn cũng bị trúng vôi, chỉ có thể bó tay chịu trói. Vừa rồi lão phu đã thẩm vấn hắn, hắn nói hắn tên là Liễu Quân Phan là người quen cũ của Nguyên Phương, từng có một chút ân oán ở Lạc dương?
- Liễu Quân Phan?
Dương Phàm nghiêng đầu suy nghĩ, có chút kinh ngạc nói:
- Là hắn? Không ngờ, ta lại gặp hắn ở đây, chả trách..
Trương Giản chi nói:
- Vừa rồi một đệ tử của Văn tiên sinh giúp hắn rửa mắt, chỉ là mắt hắn bị bắn trúng quá nhiều vôi, hắn…đã mù rồi.
Dương Phàm đã trầm mặc một lát, hỏi nói:
- Trương công chuẩn bị xử lý hắn thế nào?
Trương Giản Chi nói:
- Giết quan đồng nghĩa với tạo phản, đương nhiên giết! Nhưng, khi hắn ám sát ngươi, không biết thân phận của ngươi, hơn nữa, ám sát không thành, nên chịu tội đi đày.
Trương Giản Chi cười khổ một tiếng, lại nói:
- Chỉ là, bổn địa là Thiên châu, còn có thể sung quân tới nơi nào? Hôm nay cũng đành giam ở trong lao.
Dương Phàm nói:
- Cũng được! Dù gì hắn cũng đã bị mù hai mắt, e là phải sống đói chết khổ bên ngoài.
Dương Phàm suy nghĩ một lát, lại hỏi:
- Hắn dường như còn có một đồng lõa?
Trương giản Chi nói:
- Không sai! Theo Liễu Quân Phan giải thích, sau khi hắn bị sung quân tới đây, còn để lại nơi này, gia nhập vào một đội chuyên buôn bán các đồ cấm giữa ta và Thổ Phiên, tên cầm đầu tên là Tư Mã Bất Nghi. Tư Mã Bất Nghi đã chạy thoát, lão phu phái người đi bắt rồi.
Dương Phàm gật đầu nói
- Làm phiền Trương công.
Trương Giản Chi nói:
- Ngươi nghỉ ngơi chút đi, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ngươi thấy…việc thảo luận về vụ án lưu nhân mưu phản với Hoàng ngự sử giải quyết sau được không, đợi mắt ngươi khỏi rồi tiếp tục bàn.
Dương Phàm nói:
- Không cần! chỉ là mắt bị thương, không phải miệng bị câm! Không thể cho hắn thời gian làm gian lận, Trương công vẫn sắp xếp theo thời gian đã định đi.
Trương Giản Chi nhẹ than một tiếng, nói:
- Được, vậy lão phu đi sắp xếp ngay, ngươi nghỉ ngơi trước đi.
Trương Giản Chi đi ra khỏi phòng Dương Phàm, đi tới sảnh, ngoắc tay gọi quản sự, thấp giọng nói:
- Có tra được lai lịch của Tư Mã Bất Nghi kia không?
Quản sự này là người nhà đi cùng lão tới đây nhậm chức, là tâm phúc vẫn chăm sóc lão từ nhỏ, nghe vậy liền vội đáp:
- Châu thành rộng lớn như vậy, Tư Mã Bất Nghi kia có thể chạy đi đâu? Nhưng hiện giờ đã tra ra tung tích của hắn rồi.
Trương Giản Chi có chút bất ngờ nói:
- Nhanh vậy à? Không ngờ châu phán của bổn châu có bản lĩnh như vậy.
Quản sự cười khẽ nói:
- A Lang ngươi liên tiếp làm huyện lệnh năm huyện, uy danh truyền khắp rồi. Quan lại nhỏ kia hiểu biết linh thông, A lang vừa về, bọn họ gần như đã biết hết, hiện giờ còn nơm nớp lo sợ, sợ a Lang gây khó dễ cho họ, nên có ai là không dám cố hết sức làm việc chứ?
Hơn nữa, Dương Phàm là Khâm sai, nếu Khâm sai bị ám sát ở nơi này, Hoàng đế tức giận, truy cứu ra, a Lang cùng lắm bị miễn quan, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ bị chặt đầu, những địa đầu xà ở nơi này bình thường chẳng làm việc gì, nhưng một khi đã làm, trên đất này không có gì có thể thoát khỏi mắt bọn họ.
Trương Giản Chi há miệng nói:
- Đây chính là nguyên mà lão phu muốn thu phục họ, chứ không phải muốn làm gì khác. Nếu là người không có thủ đoạn mà chỉ biết nghe lời, sao có thể giúp lão phu thống trị nơi này? Ngươi nói bọn họ theo dõi Tư Mã Bất Nghi kia, nhưng không cần bắt hắn.
Quản sự có chút kỳ quái, hỏi:
- Người này dám ám sát khâm sai, tội ác tày trời, tại sao a Lang không bắt hắn lại, hay là…hắn còn có đồng đảng?
Trương Giản Chi lắc đầu nói:
- Nếu hắn còn có đồng đảng, cũng sẽ không chó cùng giứt giậu như vậy. Lão phu giữ người này lại còn có hữu dụng, phải nhớ kỹ, không được giết, cũng không được bắt.