Ánh chiều tà như màu máu, một mảng màu đỏ sẫm.
Dương Phàm ngồi trên một tảng đá to, sau lưng chính là vầng mặt trời đỏ đã dần khuất về phía tây.
Gió đêm quật vào tóc hắn, sợi tóc bay múa một cách hỗn loạn trong gió, đúng như tâm sự của hắn trong lúc này.
Nhìn chiếc võng vàng bát đại đang tùy ý đung đưa bên ngoài lều của công chúa, nhưng chẳng hề thấy công chúa lộ diện, Dương Phàm không khỏi suy tư âm thầm thở dài, hắn có thể tưởng tượng rằng giờ này Thái Bình công chúa có thể đang đau lòng đến mức nào, có lẽ là lúc hắn quyết định đoạn tuyệt với nàng, lòng của nàng cũng đã tan nát rồi chăng?
Mã Kiều đang đi tuần tra giám sát ở trong ngoài doanh trại, lúc đi đến bên bờ sông, trông thấy binh lính đang cho ngựa ăn uống ở bên bờ sông, lại tiếp tục căn dặn bọn họ phải trông chừng đàn ngựa thật cẩn thận, chớ để cho đàn ngựa chạy vào trong ruộng ở bên kia sông để phá hoại lúa mạ của dân chúng, đến lúc đó quan địa phương bẩm báo vào kinh thành, không chừng lại ăn cả một trận gậy.
Cái giọng ồm ồm của gã đang hét lên mà chỉ bảo những kẻ dưới, xa xa bỗng có vài tên binh lính đang làm dấy động cả lên, ngay tức khắc liền trông thấy bụi cây rẽ ra, một con thỏ rừng đang hoảng sợ cắm đầu cắm cổ mà chạy, vừa đúng lại chạy hướng về phía của Mã Kiều.
Mã Kiều tay mắt lanh lẹ, bay một chân lên đá, con thỏ đang run rẩy kia liền bị gã đá trúng, con thỏ mập nặng chừng 6-7 cân kia bị đá lăn mấy vòng trên mặt đất liền đi đời nhà ma. Chỉ một cước của Mã Kiều đã khiến con thỏ đang còn sống lăn quay ra chết, Mã Kiều cười đắc chí, định xách con thỏ dương dương đắc ý đi khoe khoang với đám huynh đệ.
Những tên binh lính đã đuổi bắt tới nơinhìn thấy con thỏ đã bị cấp trên của bọn hắn mang đi, đành phải tự nhận xui xẻo, chán ngán cúi đầu mà bước đi, hy vọng lại có thể may mắn bắt tiếp được như lần này.
Mã Kiều xách con thỏ về đến doanh trại, trông thấy Dương Phàm tay ôm đầu gối đang ngồi thơ thẩn trên tảng đá, Mã Kiều liền đi vòng qua phía sau tảng đá, trèo lên trên tảng đá ngồi cạnh Dương Phàm, giơ giơ con thỏ ra, cười phì phì nói:
- Mới vừa bẫy được con thỏ hoang ở ngoài bờ ruộng, chốc nữa chúng ta mang nó đi nướng, rồi uống một bữa cho thật đã.
Lúc này thì trong quân ngũ vẫn chưa có lệnh nghiêm cấm việc uống rượu, mặc dù lấy cách trị quân nghiêm khắc của quân thần Lý Tĩnh, trong cuốn binh pháp mà chính tay ông ta soạn ra cũng chỉ có quy định không được say rượu mà đánh nhau, chứ không cấm uống rượu. Quân nhân uống rượu, tập tục từ xưa đến nay đã có sẵn, nếu muốn cấm uống rượu cũng là cả một quá trình dài đăng đẳng.
Năm đó cũng chính vì cấm rượu trước quân nhân mà Lã Bố thậm chí đã nhận phải một cuộc đảo chính hỗn loạn của quân nhân, đến nỗi chôn vùi cả tính mạng. Khi đến triều đại Nhà Tống, cũng chỉ có ở một thời khắc mấu chốt của chiến tranh, hai đội quân đối chọi một cách đẫm máu trên chiến trường, chủ soái mới có thể xem xét tình thế nhằm ra lệnh cấm rượu một cách kịp thời.
Hiện giờ Long Kỵ hộ vệ đưa công chúa đến Trường An, từ đầu đến cuối đều đi trên địa phận do triều đình cai quản, là nhiệm vụ được giao hết sức nhẹ nhàng, bởi thế mà Mã Kiều chẳng chút lo lắng.
- Uống rượu? Được thôi!
Một kẻ không bao giờ biết uống rượu là gì như Dương Phàm không biết như thế nào mà giờ lại cứ nghĩ nhất định phải uống một phen thật đã. Hắn nhìn Mã Kiều xách con thỏ trong tay, cau mày nói:
- Con thỏ này chỉ mới nặng có 6-7 lạng, sau khi lột da mổ bụng rồi lại nướng nó lên, cũng cẳng còn thịt là bao, làm sao có thể đủ cho hai ta dùng chứ. Đi nào, chúng ta đi lên núi tìm kiếm một chút xem sao, bắt vài con gà rừng về, đêm nay không say không về!
Mã Kiều cười to nói:
- Haha, rốt cuộc cũng bị ta tóm được cơ hội có thể giáo huấn ngươi rồi, rượu chúng ta có thể uống, công việc lúc nào cũng đặt ở trên vai sao có thể say mèm được kia chứ? Nhị lang, đây không phải là con người thật của người rồi….
Mã Kiều chưa nói dứt câu, Dương Phàm đã nhảy ngay khỏi tảng đá, Mã Kiều khẩn trương xách thỏ nhảy xuồng cùng, hét lớn:
- Nhị lang đi chậm chút đã, đợi ta mang thỏ về cất giữ cẩn thận rồi sẽ đi tìm gà cùng ngươi.
***
Trăng lưỡi liềm hình như móc câu, giữa rừng núi hoang sơ là một cảnh vắng lặng đến lạnh lùng.
Đốm lửa bên bờ của con sông nhỏ ngay dưới chân núi đã tàn, trong bụi rậm tiếng côn trùng kêu vàng dệt nên một cảnh tượng.
Trạm kiểm soát bên ngoài đại doanh trại được canh phòng nghiêm mật hơn, lúc nào cũng truyền đến tiếng hô đáp khẩu lệnh giữa quan binh tuần tra và lính gác cố định.
Trong đại doanh trại đến doanh trướng của Công chúa còn nghiêm mật hơn ba phần, thị vệ của phủ công chúa đã tạo thành một tuyến đạo cảnh giới, canh gác hết sức nghiêm mật. Bọn họ cũng không hề cho rằng ở đây lại có kẻ nào dám mạo phạm công chúa, thế nhưng quy cũ thì vẫn cứ là quy cũ, cho dù có để một con sâu dài hay một con thỏ hoang lọt vào trại khiến công chúa phải sợ hãi, thì đó cũng nằm trong chức trách của bọn họ, hậu quả cũng rất ngiêm trọng.
Trong bóng đêm, đột nhiên một kẻ tiến đến một cách chậm rãi, binh lính canh gác ngoài doanh trại công chúa lập tức nắm chặt binh khí, đanh giọng quát hỏi:
- Kẻ nào đang đến?
- Ngu Hầu tổng quản Trần Mặc Dư tuần doanh!
- Khẩu lệnh!
- Hai bộ đạo bào!
- Xuống tóc làm tăng!
- Trần Ngu Hầu, xin mời!
Trong bụi rậm hai bộ kình nỏ đang được dựng thẳng hướng lên trên chỉ ra trước, người gọi là Trần Ngu Hầu tuần doanh đó gật gật đầu, cầm đao từ phía trước đi vào doanh trại của công chúa.
Khẩu lệnh đó là do Mã Kiều đặt ra, chẳng ai biết tại sao gã lại nghĩ ra hai câu khẩu lệnh đó, ngoại trừ Dương Phàm ra.
Ở vào vị trí của người khác mà nói, khẩu lệnh chính là “thiên mã hành không” , khiến kẻ khác có đoán cũng không ra được, chỉ có Dương Phàm mới hiểu được ý nghĩa của câu khẩu lệnh đó, nó xuất phát từ việc hai huynh đệ họ đã thay đổi cả một cuộc đời. Chính là bắt đầu từ lúc họ khoác trên mình chiếc áo bào, vận mệnh của cả cuộc đời bọn họ đã tự nhiên mà thay đổi, Mã Kiều đối với điều đó đương nhiên ghi nhớ khắc sâu.
Dương Phàm đứng trong bóng tối, giơ túi rượu lên, lại tiếp tục uống ừng ực một hơi, cất bước về phía trước. Hắn không hề say mèm, nhưng dưới gót chân đã không còn cảm giác nữa, đi trong khu rừng hoang cũng không còn được bình thường nữa, cơ thể hơi có chút lảo đảo.
- Người nào đang đến?
- Hình bộ lang trung Dương Phàm, cầu kiến công chúa điện hạ!
Phía trước có vẻ đã lắng đi một chút, hai cỗ kình nỏ kia đã hướng lên phía trước một cách cẩn thận, ở giữa có một cái đèn lồng sáng lên, đèn lồng từ từ bay tới, bay đến gần mới thấy rõ cái bóng người màu xanh nhạt đang đứng phía sau cầm đèn lồng kia , chỉ có một người đến, gã cầm đèn lồng rọi phớt qua vào gương mặt của Dương Phàm, cánh tay cứ luôn đặt khư khư trên chuôi đao của gã liền buông thõng:
- Trời đã về đêm, nếu như không có việc gì thì xin mời lang trung sáng sớm ngày mai hãy đến!
Nói xong, gã đưa tay phải lên, đưa ra sau ra tín hiệu, hai cỗ kinh nõ liền chỉ hướng lên trên không, để tránh việc bắn nhầm.
Dương Phàm thu túi rượu lại, nói:
- Xin hãy thông báo một tiếng, nếu như công chúa điện hạ không muốn gặp, Dương Phàm có rời đi cũng không muộn.
Chuyện giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa bị truyền ra khiến dư luận phải xôn xao, sao tên thị vệ kia có thể không hay không biết gì được? Gã thật sự còn chẳng dám đắc tội với Dương Phàm, chần chừ một chút, mới hạ giọng nói:
- Điện hạ đang tắm rửa, không tiện tiếp kiến lang trung, xin mời lang trung sáng sớm ngày mai hãy quay lại.
Dương Phàm cười cợt:
- Sáng sớm mai quay lại, e rằng đêm nay ta ngủ không ngon rồi, làm phiền nhà ngươi xuống bẩm báo cho công chúa một tiếng, Dương mỗ có lui về cũng chưa muộn mà.
Sĩ vệ kia do dự một chút, gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, xin lang trung chờ trong chốc lát.
Chỉ một chốc sau, tên thị vệ kia liền từ trong đại trướng đi ra.
Cái đỉnh lều lớn này giống y như cái lều lớn dành cho tù trưởng Khả Hãn trên thảo nguyên Khả Hãn, vô cùng rộng rãi, bên trong dùng bình phong đơn giản, màn vải phân chia không gian không đều nhau. Một gian được ngăn cách bởi một tấm màn vải từ đỉnh lều kéo dài xuống dưới sát mép của màn vải nằm dưới mắt đất, Thái Bình công chúa mới đó đã tắm tửa xong giờ đã nằm sấp ở trên một chiếc giường êm.
Cái lưng bóng bẩy, cái eo thon cong, cái mông tuyệt đẹp căng tròn đầy đặn cứ như trăng ngày rằm, còn cả một đôi chân thon dài rắn chắc như cây trụ ngọc. Bởi vì đang nằm úp xuống, đôi bầu ngực tròn trịa bị ép xuống đã tràn ra bên ngoài đôi chút, trượt xuống dưới là cặp mông mềm mại mà căng tràn sự dẻo dai.
Đứng cạnh nàng là một nữ tướng phác thủ có cái đôi tay to lớn rắn chắc, đôi tay đó có thể đánh một chưởng mạnh khiến ngựa phải hoảng sợ, giờ phút này lại là sự mềm dịu dị thường, lấy, ấn, nhào nặn, bóp, cắt, chợt băm vai, chợt băm lưng, chợt băm lòng bàn tay, chợt băm nắm tay, động tác vô cùng thành thạo. Những động tác của ả khiến hai bầu ngực trước ngực của Thái Bình công chúa không ngừng xóc nảy thay hình đổi dạng.
Vào thời nhà Đường lúc này việc xoa bóp vô cùng thịnh hành, bên trong những phủ thái y thậm chí còn có cả những vị thái y và thợ chuyên về đấm bóp, thụ chức quan cửu phẩm, chuyên dạy thuật xoa bóp. Nữ tướng phác thủ này chính là nữ cao đồ được vị thái y xoa bóp bên trong phủ thái y kia thu nhận.
- Điện hạ, Hình bộ lang trung Dương Phàm xin được diện kiến ạ!
Lời tên thị vệ được truyền từ bức màn che bên ngoài đến tận tai công chúa. Nữ tướng phác thủ kia đang xoa bóp ở bên trong hai tay dừng lại một chốc, liền trở lại xoa bóp như ban đầu ngay tức khắc, tiếp tục vỗ lên cái lưng bóng loáng của công chúa.
Thái Bình công chúa nằm sấp ở đó, gương mặt hướng về phía khác nằm úp về một bên, nghe thấy thị vệ bẩm báo, sóng lưng căng lên rõ rệt trong giây lát, tiếng vỗ ba ba ba trên lưng lại nhẹ nhàng cất lên, hai bàn tay to béo đập rung xuống, đường cong sóng lưng của Thái Bình công chúa dương căng lên rồi lại từ từ dịu xuống.
- Hắn…có chuyện gì?
Tên thị vệ cất tiếng trả lời:
- Ngài ấy không nói ạ, chỉ nói là..xin được công chúa cho tiếp kiến!
Thái Bình công chúa lặng đi một hồi, nói:
- Cứ nói bổn cung đã ngủ rồi, không thể tiếp khách. Nếu như hắn có việc gì, sáng sớm ngày mai hãy nói.
- Vâng!
Tên thị vệ kia lại do dự trong giây lát, rồi nói:
- Thuộc hạ cũng đã nói như vậy, thế nhưng Dương lang trung nói, nếu như sáng sớm mai hắn đến, e rằng đêm ngài ấy không thể chợp mắt được. Thuộc hạ thấy ngài ấy đã uống đến say mèm rồi, thế nên thần mới dám vào đây bẩm báo…
Tên thị vệ đợi trong chốc lát, không thấy bên trong có động tĩnh gì, liền lúng túng ho lên một tiếng, ngập ngừng nói:
- Thuộc hạ xin cáo lui!
- Khoan đã!
Đột nhiên Thái Bình công chúa cất lên một tiếng, xoay người ra, đôi ngực trắng hiện ra rõ rệt, nhũ hoa hồng xinh trên làn da trắng nõn, tô điểm một cách đẹp đẽ như hai nụ hoa xinh xắn bé nhỏ.
Chỉ có điều khi lệ sắc của nó lóe lên, liền bị một tấm khinh sam tựa như màng mây bọc lại, nữ phác thủ giương tay lấy một tấm bào choàng lên người của công chúa, nhẹ nhàng lui ra một bên.
Ánh mắt nữ phác thủ có chút cổ quái, cứ như có ý gì đó trách cứ đối với Thái Bình công chúa. Ánh mắt của Thái Bình công chúa đụng phải ánh mắt của ả, ả liền dịch chuyển ánh mắt ra hướng khác một cách nhanh chóng. Nàng cũng cảm thấy bản thân mình đã không có khí phách tranh giành, bị người ta làm tổn thương nghiêm trọng như vậy, chỉ cần nghe hắn nói một câu đêm nay sẽ không thể yên giấc, thế là nàng đã mềm lòng, liền ngậm ngừ cho nghênh đón người ta vào, mình dễ mềm lòng đến thế sao?...Nhưng …nhưng quả thật là mình đã mềm lòng rồi, biết phải làm gì khác đây chứ?
- Nhà ngươi….gọi hắn vào đi!
Thái Bình công chúa vừa sai bảo, nữ phác thủ ở bên cạnh kia cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, ho khan lên một tiếng nói:
- Điện hạ, trời đã khuya, điện hạ không nên tiếp kiến ngoại thần. Cô nam quả nữ, e là…
Thái Bình công chúa cau mày liếc xéo một cái, thản nhiên nói:
- Về phần bổn cung còn thiếu lời đồn đại đàm tiếu nào nữa sao? Bổn cung sống như thế nào, đó là chuyện của bổn cung, đã có lần nào ta sợ hãi lời đồn đại của kẻ khác chưa, bổn cung đã trở nên sợ hãi lời người khác nói bổn cung là hạng phụ nữ như thế này như thế nọ từ khi nào kia chứ?
Nữ phác thủ thấy nàng giận dữ, cúi đầu vâng vâng dạ dạ, không dám nói thêm nửa lời.
Dường như Thái Bình công chúa cũng cảm thấy lời mình nói có hơi nặng lời, liền vỗ vỗ vào cánh tay của ả, dịu dàng nói:
- Ngươi tạm nghỉ ngơi đi, ta không sao, Thái Bình trước giờ không phải là hạng phụ nữ sống để xem sắc mặt của người khác, cũng càng không phải là kiểu phụ nữ sống để nghe những lời nói không ra sao của người khác, danh dự bị đặt điều là do con người, ta chính là ta.