Say Mộng Giang Sơn

Chương 401: Việc không thể nói với người khác

Uyển Nhi nhẹ nhàng kéo giấy sang một bên, che cái chân dung kia đia, nói với Phù Thanh Thanh:

- Mời hắn vào. Ồ, lát nữa ta còn có việc muốn ngươi đi làm, ngươi cũng ở lại.

Phù Thanh Thanh đồng ý một tiếng, nhẹ nhàng lướt qua thư phòng của Uyển Nhi, nói với Dương Phàm:

- Đãi Chế cho mời.

Dương Phàm gật đầu, bước vào thư phòng, chỉ thấy Uyển Nhi quần áo trắng tinh, mái tóc đã buộc gọn, cách ăn mặc trang điểm vô cùng duyên dáng đẹp động lòng người nhưng còn sắc mặt lại hơi nhợt nhạt, trong lòng hắn rất đau, vừa định gọi “Uyển nhi”. Chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vội ngậm miệng lại.

Nhưng theo làn gió thơm, Phù Thanh Thanh đi vào tha thướt đi lướt qua Dương Phàm, đi tới phía sau Uyển Nhi đứng đó, Dương Phàm thấy thế, biết đây là Uyển nhi cố tình sắp xếp, sợ hắn đề cập tới tư tình giữa hai người, chỉ làm ra vẻ việc công, chắp tay nói:

- Dương Phàm đã phụng chỉ tới, không biết Bệ hạ còn có dặn dò gì?

Thượng Quan Uyển Nhi ngồi bất động, trì hoãn nói:

- Bệ hạ tại sao lệnh cho ngươi nhậm chức ở Hình Bộ, ngươi hiểu ý của bệ hạ chứ?

Dương Phàm đương nhiêu hiểu quyền lực của Tư hình lang trung Hình Bộ lớn thế nào, không cần nói trên thực tế là nhân vật số hai ở bộ Hình, cho dù là một Thị Ngự Sử của Ngự sử đài thôi, chỉ cần có sự ủng hộ của hoàng đế, văn võ toàn triều cũng có thể tôn trọng, chức vụ này tuy ở Lạc Đương kinh thành quan nhiều như mây cũng không coi là quan lớn, nhưng quyền bính lại không bình thường.

Chỉ là trước đó hắn tới giao lưu với Võ Lâm vệ trước, sau đó mới tới Sử quán gặp Uyển nhi, nên chưa kịp suy nghĩ ý của Võ Tắc Thiên, bây giờ trước mặt Uyển nhi, hắn không cần phải suy nghĩ sự tính toán trong lòng mình, liền thản nhiên lắc đầu nói:

- Dương mỗ ngu dốt, không hiểu thâm ý của Bệ hạ.

Uyển nhi nói:

- Hình bộ và Ngự Sử đài là giám sát bách quan của Bệ hạ, tai mắt theo dõi thiên hạ của Bệ hạ. Trước đây, Hình Bộ có Chu Hưng, Ngự sử đài có Lai Tuấn Thần, hai nha môn này vâng theo thánh ý, hoàn thành rất tốt sứ mệnh được giao. Tuy nói Chu Hưng và Lai Tuấn Thần là tư lợi, trước sau đều khiến Bệ hạ thất vọng. Nhưng hai nha môn này dưới sự chủ trì của họ, chấp pháp theo ý chỉ của Bệ hạ, làm tai mắt nhiều mặt cho Bệ hạ cực kỳ xứng chức.

Uyển nhi dừng một lát, mượn cơ hội nói chuyện chăm chú nhìn Dương Phàm, một khắc cũng không nỡ rời ánh mắt đi, tiếp tục nói:

- Hôm nay, Bệ hạ lệnh cho ngươi đảm nhiệm Lang trung tư hình Hình Bộ là có sự mong đợi rất lớn ở ngươi, hi vọng ngươi không phụ thánh minh, tận trách hết sức mình bình phán hình ngục thiên hạ, công chính chấp pháp cho triều đình.

Dương Phàm nghe tới đây, liền hiểu dụng ý của Võ Tắc Thiên. Chu Hưng đã chết, đã cấp đủ một câu trả lời thỏa đáng cho bách quan, Lai Tuấn Thần cũng bị giáng chức lưu đầy, bên cạnh hoàng đế đã không còn tai mắt đắc lực nào, Hoàng đế đây là có ý bồi dưỡng hắn, chỉ cần hắn muốn, rất nhanh hắn có thể có được quyền lực mạnh như Chu Hưng và Lai Tuấn Thần.

Tin tức chợt tới này khiến Dương Phàm không khỏi rơi vào chấn động, phía sau nhiệm vụ này có một ý nghĩa trọng đại sau lưng, hắn không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu. Nhưng bây giờ còn không phải lúc cẩn thận nhấm nuốt tư vị trong đó, hắn không dễ gì mà vào cung được một chuyến, nếu hôm nay không thể tâm sự cùng Uyển Nhi, đợi sau khi hắn nhậm chức ở Hình Bộ rồi, muốn gặp lại Uyển nhi cũng khó như lên trời.

Hắn nhìn Uyên nhi một cái, trầm giọng nói:

- Dương mỗ hiểu rồi, nguyện tận lực vì Bệ hạ.

Thượng Quan Uyển Nhi hơi nghiêng người, tránh ánh mắt sáng của hắn, thấp giọng nói:

- Tâm ý của ngươi, Uyển nhi sẽ bẩm báo rõ với Thánh thượng, Dương lang trung…, ngươi có thể đi được rồi.

Dương Phàm nói:

- Nhưng tại hạ còn có lời muốn nói với Thượng quan Đãi chế.

Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt thân tình của Dương Phàm, tim nhảy dựng lên, nàng vội vàng thay đổi nét mặt, ra vẻ bình tĩnh nói:

- Dương lang trung có lời, xin có nói thẳng.

Dương Phàm nói:

- Việc này bí mật, không tiện để người khác biết, Đại Chế có thể cho tả hữu lui đi được không?

Phù Thanh Thanh nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Thanh Thanh là người bên cạnh ta, tình như tỷ muội, thân như một người, Lang trung có lời gì, xin cứ nói thẳng, không cần kiêng nể.

Dương Phàm nhìn nàng, thấy dáng vẻ cố ý lảng tránh của nàng, trong lòng như có lửa cháy, hắn kiềm chế sự tức giận, từng chữ một nói:

- Thật sự…, việc này có thể cho người khác biết sao ?

Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy hắn có chút nổi giận, lặng lẽ nheo mắt nhìn hắn, lại không tin hắn dám nói ra tư tình giữa hai người trước mặt người khác, liền kiên trì nói:

- Đại trượng phu hành sự, như trời quang trăng sáng, tin rằng Dương lang trung không có gì có thể nói sau lưng người khác?

Dương Phàm tức giận vô cùng mà lại cười, gật đầu nói:

- Không sai! Dương Phàm ghi trong tim, thực sự không có chỗ nào có thể giấu người. Nếu Đãi chế nói như vậy, vậy Dương mỗ xin nói thẳng.

Trong lòng Uyển nhi rất ủy khuất:

“Oan gia nhà huynh, người ta vì huynh, chịu bao nhiêu khổ cực, hôm nay bị ép rời khỏi huynh, còn không phải vì huynh sao, sao huynh lại oán trách người ta chứ?”

Mắt của nàng hơi đỏ lên, liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái:

- Uyển nhi chăm chú lắng nghe.

Dương Phàm khụ một tiếng, nghiêm nghị nói:

- Dương Phàm muốn biết, Uyển nhi lúc trước đối với ta dịu dàng như nước, tại sao hôm nay lại lạnh lùng như thế? Lẽ nào muội đã quên ta và muội đã thề chung thân, ân ái một đời rồi? công chúa điện hạ ép muội thề độc, rốt cuộc là vì cái gì ?

- Tạch.

Một tiếng trong trẻo rất nhỏ vang lên từ phía sau lưng Thượng Quan Uyển Nhi, Phù Thanh Thanh nâng cằm, hơi nghiêng về trước, lại nói “khậc” một tiếng, sau đó tặng cho họ một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Phù đại mỹ nhân đại khái là có tật xấu liên quan tới dây chằng, hoặc là có cơ thể cằm cục dậy thì dị thường, cho nên ả có thói quen cằm trật xương khớp, ngáp lớn môt chút, lúc ăn cơm há miệng quá lớn cũng có thể bị trật khớp, Dương Phàm vừa nói câu này để lộ ra quá nhiều tin tức, khiến Phù đại mỹ nhân kinh ngạc tới trật khớp. Cũng may ả có thói quen trật khớp này, đã rất quen với kỹ xảo cũ, ả duỗi tay ra, nhanh nhẹn chỉnh lại cằm về vị trí cũ.

Đôi mắt của Uyển nhi căng tròn, nàng không ngờ Dương Phàm lại thật sự dám nói ra câu này trước mặt người khác. Dương Phàm thấy nàng nhìn mình, cứng họng không nói được gì, không kìm nổi lại nói:

- Ta đối với Uyển nhi tình luôn thắm thiết, tại sao Uyển nhi lại đối xử với ta…

- Ngươi đứng yên!

Uyển nhi đỏ mặt tía tai nhìn hắn, vội nói với Phù Thanh Thanh:

- Thanh Thanh, ra ngoài trước đi.

- Vâng vâng…

Phù Thanh Thanh nâng cằm lên gật đầu, liền bỏ chạy ra ngoài, Uyển nhi chợt đứng lên, đuổi theo dặn:

- Sau khi ra ngoài, tuyệt không được nói xằng nói bậy với ai.

- Vâng, Đãi chế yên tâm!

Thanh Thanh sẽ im như thóc.

Phù ThanhThanh vội chỉ lên trời biểu thị sự trung thành với Uyển nhi, lại kinh ngạc nhìn Dương Phàm đang đứng đó, lúc này mới có lòng sợ hãi đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng, Uyển nhi liền vọt tới trước mặt Dương Phàm, dậm chân sẵng giọng:

- Huynh điên à! Huynh…huynh sao có thể dám nói ra trước mắt cô ấy.

Dương Phàm ra vẻ như không có gì, bước đi vài bước, ngồi vào chỗ của Uyển nhi, bình yên ngồi xuống, ừ, Uyển nhi vừa ngồi, rất ấm áp, vẫn có dư hương. Dương Phàm mỉm cười nhắm mắt, rất say mê cầm lấy chén rượu của Uyển nhi lên.

Uyển nhi thấy dáng vẻ của hắn như vậy, nỗi đau khổ trong lòng càng dâng cao, xông lên giằng lấy chén của hắn, tức giận nói:

- Huynh…, huynh còn chọc giận ta.

Dương Phàm chậm rãi mà nói :

- Sao ta lại chọc giận muội chứ? Nếu không phải muội coi ta như người qua đường, còn cố ý giữ lại người khác trong phòng, không muốn nói chuyện với ta, ta lại làm sao có thể bị ép nói ra trước mặt cô ta chứ. Uyển nhi, điều này là muội ép ta đó.

Uyển nhi tức giận nói:

- Huynh giở trò bất lương! Rõ ràng huynh biết ta có nỗi khổ.

Dương Phàm nhướng mắt lên liếc nhìn nàng, nói:

- Muội có nỗi khổ, muội có nỗi khổ gì? Muội nói đi, tại sao không gặp riêng ta?

Gương mặt Uyển nhi đột nhiên hiện lên sự sầu bi, mắt nàng đỏ lên, quay người lại, u oán nói :

- Huynh còn tới hỏi ta, Tiểu Man không nói với huynh sao? Ta và lang quân, hiện giờ tốt nhất không gặp còn hơn là gặp, gặp một lần lại đau lòng một lần, huynh…huynh còn muốn ta gặp huynh làm gì?

Uyển nhi nói xong, vai rung lên, không kìm nổi mà khóc thành tiếng.

Dương Phàm vội đứng lên, dịu dàng nắm lấy bờ vai nàng, dịu dàng nói:

- Uyển nhi, ta không phải là có ý chọc giận muội. Lẽ nào muội vì ta mà chịu ủy khuất, ta nên không nghe thấy, không hỏi sao? Thiên hạ này không có gì không giải được kết, có lời gì, muội nói với ta; Có việc gì, do ta gánh vác.

- Vô dụng, Uyển nhi…đã phát ra lời thề độc rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi không kìm nổi nữa, quay người bổ nhào vào lòng hắn, nước mắt cuồn cuộn, nhanh chóng làm ướt vạt áo hắn.

Dương Phàm giữ lấy hai vai nàng, vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc muội đã thề độc cái gì, mau nói cho ta biết.

Thượng Quan Uyển Nhi buồn bã nói:

- Vô dụng! Huynh nhất định đã biết việc Tiểu Man thề, không sai! Cô ấy đã tự nghĩ ra lời thề của mihf, cô ấy rất thông mình. Còn ta…ta ngốc quá, chỉ biết làm theo lời dặn dò của Thái Bình, thề độc đúng từng chữ một, ta…ta tự mua dây buộc mình, tự pha trà độc cho mình...

Dương Phàm sốt ruột nói:

- Rốt cuộc là muội rút đã thề độc gì, ít nhất phải nói ta nghe, được không?

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ khóc mà không nói, tay Dương Phàm có thêm vài phần lực, buộc nàng ngẩng đầu, từng chữ một nói:

- Nói cho ta biết.

Uyển nhi thấy trong mắt Dương Phàm như phóng hỏa, không khỏi có chút sợ hãi, đành thất thồ nói:

- Cô ta…cô ta ép muội thề độc, nếu muội vi phạm lời thề, sau này ở cùng huynh, vậy thì…

- Vậy thì sao?

- Vậy thì bị trời giáng thần phạt, khiến huynh bị đột tử, xương cốt chia lìa, mãi mãi không được siêu sinh.

Dương Phàm nghe xong giật mình đứng đó. Hắn không ngờ Thái Bình công chúa lại bắt Uyển nhi lấy mình ra để thề, Uyển nhi yêu hắn vô cùng, nếu để Uyển nhi thề độc, một khi vi phàm lời thề Uyển nhi sẽ thế nào, Uyển nhi vì hắn ngay cả chết cũng không sợ, e là còn thật chưa chắc sẽ tuân theo lời thề, nhưng Thái Bình công chúa muốn đảm bảo, nên lấy mình ra để bắt nàng thề, như vậy nàng bất luận thế nào cũng không dám vi phạm.

- Lý Lệnh Nguyệt.

Dương Phàm cắn răng nói, từ từ nắm chặt tay. Uyển nhi khóc nói:

- Lang quân, Uyển nhi đã là của huynh, đời này kiếp này không thể ở cùng với lang quân, Uyển nhi cũng sẽ giữ thân như ngọc vì lang quân, từ một tới cùng. Uyển nhi không muốn hại huynh, lang quân, huynh…, huynh hãy đi đi.