Say Mộng Giang Sơn

Chương 392: Ăn miếng trả miếng

- Thái tử, xin dừng bước!

Ở cửa cung, Lan Ích Thanh đột nhiên bước ra, một tay rút kiếm giơ lên cản lại.

Lý Đán hét lớn:

- Lớn mật! Dám cản Bổn cung! Bổn cung là đương kim Thái tử, Bổn cung muốn gặp Hoàng đế, ai dám ngăn cản Cô!

Lan Ích Thah hơi nhăn mày, hơi ngửa thân ra đằng sau tránh nước miếng của Lý Đán bắn lên người mình. Lan Ích Thanh rất khách khí nói:

- Vi thần phụng chỉ Hoàng đế canh gác cửa cung. Không có ý chỉ của Hoàng đế, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào, xin Thái tử thứ tội!

Lý Đán vừa nghe, đột nhiên khóc lớn lên:

- Ta muốn gặp Hoàng đế! Ta muốn gặp mẫu thân! Thả ta ra…

Lan Ích Thanh vung tay lên, hai nội vệ liền từ bên cạnh cửa xông ra, cố kéo Lý Đán quay về. Y gào khóc nói:

- Các ngươi không thể ngăn cản ta, ta muốn gặp Hoàng đế! Ta muốn gặp A mẫu! A nương, a nương, Đán nhi muốn gặp ngài…

Hai tên thị vệ kéo Lý Đán vào qua cửa chính bèn bỏ đi. Lý Đán thất tha thất thểu đứng đó, bi thương nói:

- Được. Các ngươi không cho ta gặp A mẫu, ta sẽ…ta sẽ chết cho các ngươi xem! Người đâu, người đâu, lấy lụa trắng đến đây!

Lúc này, Cao Oánh nghe thấy liền tới hỏi. Sau khi nghe Lan Ích Thanh tóm tắt lại vài câu, liền bước nhanh đến cửa chính, nói với Lý Đán:

- Thái tử, thần chỉ phụng mệnh làm việc, kính xin Thái tử đừng khiến cho chúng thần khó xử. Như vậy đi, nếu Thái tử có lời gì muốn nói, xin cứ nói với vi thần. Thần xin thay Thái tử bẩm báo với Hoàng đế, vậy được không?

- Ta không có gì cần nói…

Lý Đán che mặt khóc lớn, tê liệt ngã xuống đất, nước mắt giàn giụa nói:

- Lý Đán muốn xin Mẫu hoàng phế đi ngôi vị Đông cung của ta, giáng ta xuống làm thứ dân. Lý Đán không cầu gì, chỉ nguyện làm một dân thường áo vải tay trắng. Từ nay về sau sống cuộc đời còn lại trong núi rừng, xin mẫu thân đại nhân thành toàn!

Lý Đán dứt lời liền quỳ xuống, hướng về phía Vạn Tượng Thần Cung mà dập đầu.

............

Lúc này, trong một Thiên Điện của cung Thái tử, một tiểu thái giám nói với nhạc công Thái Thường Tự An Kim Tàng:

- Ngươi thật sự muốn làm chuyện này sao?

Hai ngày trước, trước mặt Lý Đán, An Kim Tàng đã rưng rưng vịnh xướng “Hoàng đài qua từ” đối với Thái tử Lý Hiến. Bị Lý Đán hạ lệnh đánh cho một trận, từ đó về sau vẫn luôn ở đây dưỡng thương. Nghe xong lời tiểu thái giám kia nói, An Kim Tàng kích động nói:

- Ta nguyện ý! An mỗ chỉ là một kẻ thất phu, nếu có thể dùng cái mệnh ti tiện này đổi được sự an toàn cho Thái tử, ngay cả là núi đao biển lửa, cũng cam nguyện đi theo!

Tiểu thái giám kia nói:

- Được! Nếu thế, ngài cứ…

Y hạ giọng nói mấy câu xong liền nở nụ cười thật ngọt một cách vô cùng nữ tính:

- Sau khi việc này hoàn thành, cha mẹ huynh đệ một nhà già trẻ của ngài đều sẽ có vị quý nhân kia chăm sóc. Một ngày vị quý nhân kia còn trên đời, người nhà của ngài nhất định không cần lo cơm áo!

Dứt lời, y liền rút ra một con dao găm bóng loáng từ trong ống giày, dâng hai tay đưa đến trước mặt An Kim Tàng.

Cao Oánh nâng kiếm đứng trước mặt Võ Tắc Thiên, thuật lại lời Thái tử với bà ta không sót một chữ nào.

Võ Tăc Thiên thản nhiên liếc nàng một cái, hỏi:

- Chỉ những thứ này?

Cao Oánh đáp:

Vâng! Thái tử nói, ngài bị người ta vu cáo hãm hại, trăm lời cũng không nói hết, chỉ xin Bệ hạ khai ân, giáng ngài làm thứ dân, từ nay về sau sống quãng đời còn lại trong núi rừng. Nếu Bệ hạ không đáp ứng…

Võ Tắc Thiên hơi rủ ánh mắt, lạnh lùng hỏi:

- Nếu trẫm không đồng ý, thì sao?

Cao Oánh thấp giọng nói:

- Thái tử nói, ngài tình nguyện chết cũng không muốn đeo trên lưng cái tội bất hiếu thí mẹ. Như vậy, ngài tình nguyện lấy cái chết để chứng minh!

Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên cất tiếng cười rộ:

- Ha ha, đứa con trai này của trẫm….

Cao Oánh không biết vì sao Võ Tắc Thiên lại cảm thán như vậy. Nàng cũng không dám nói tiếp, chỉ khoanh tay đứng. Võ Tắc Thiên lại trầm ngâm một lúc lâu sau, mới khe khẽ thở dài:

- Cũng khó trách. Đứa con trai này của trẫm vẫn luôn yếu đuối, cuối cùng cũng có chút can đảm.

Có thể nhận ra được, thần sắc Võ Tắc Thiên cũng có chút khe ngợi. Bà nhẹ nhàng đứng lên khỏi giường, nói:

- Thôi! Nó đã không muốn làm đứa con đeo thêm tội thí mẫu, ta đây làm mẫu thân sao có thể nhận thêm tội bức chết con trai mình. Đi, trẫm đi thăm nó một chút, xem thử xem cuối cùng vị Thái tử này của chúng ta muốn như thế nào.

Vi Đoàn Nhi muốn ngăn cản, nhưng vừa thấy Thượng Quan Uyển Nhi đã tiến lên đỡ bà ta, lời ra đến khóe miệng lại vội nuốt về rồi cũng vội bước tới đỡ lấy, đồng thời cực kỳ nhanh chép miệng với một thái giám thân tín hầu hạ dưới điện.

Được tiểu thái giám đưa tin, Tĩnh công công vội vàng tới trước cung Thái tử, đáng tiếc, lúc này y cũng không thể vào trong. Mặc kệ y nói thế nào, Lan Ích Thanh cũng chỉ ôm hai tay đứng trước cung, không lắc không gật, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm ngọt ngào, khiến cho ngươi không thể hận.

Tĩnh Quan gấp đến mức vò đầu bứt tai, nhưng không thể làm gì. Đúng lúc này tiểu thái giám báo tin kia khe khẽ kéo góc áo của y, đánh ánh mắt nhìn về phía xa xa. Tĩnh Quan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lọng vàng của Hoàng đế đang chậm rãi đi đến từ phía đằng xa, đành chán nản thở dài, cùng tiểu thái giám kia bất mãn rời đi.

Chính Sự Đường, Đông Cung. Lai Tuán Thần đang mất ăn mất ngủ thẩm án, cơm trưa cũng chưa động được mấy đũa, nhìn xem hành động này thật đúng là chăm chỉ làm việc.

- Sự kiên nhẫn của bản quan cũng có hạn thôi. Nếu các ngươi vẫn không chịu cung khai, bản quan sẽ tiếp tục dùng hình với các ngươi. Mặc dù các ngươi chết rồi, cũng phải đeo thêm cái tội danh mưu phản, rước tai họa cho người nhà của các ngươi. Tốt nhất các ngươi nên hiểu cho rõ!

Ánh mắt Lai Tuấn Thần âm lãnh đảo qua từng tùy tùng Đông cung đang tràn đầy thương tích nằm đó, cuối cùng ánh mắt của lão dừng lại ở chỗ ba tên thái giám ý chí đã hơi dao động kia. Lão chỉ một trong ba người bọn họ, nói:

- Thẩm vấn ừng người một. Để lại một tên, những kẻ khác dẫn đi. Để cho bọn chúng nghĩ lại một chút!

Lai Tuấn Thần biết ba người này đã sợ hãi các hình phạt, chỉ có điều, trước mặt đám đông, ai nấy đều cắn răng khổ sở chống đỡ. Cho nên bọn họ nhất thời vẫn không thể quyết tâm phản bội chủ nhân. Nếu chỉ để lại bọn họ, lúc này chỉ cần hơi tra trấn đe dọa thôi có lẽ cũng có thể khiến cho bọn họ cung khai rồi.

Đúng lúc này, trước điện đột nhiên có tiếng thét lớn:

- Cút ngay! Ta muốn đến gặp Trung thừa, ta có chuyện muốn nói!

Lai Tuấn Thần ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông gầy mặc áo lục vừa nói vừa xông tới như một cơn gió.

Chính Sự Đường của Đông Cung đang mở rộng cửa, bốn gã sai nha đứng hai bên trái phải cũng không thể đoán được có người dám xông tới đây. Chờ tới khi phát hiện, bọn họ xông ra cản lại thì đã không kịp rồi, người đàn ông áo lục kia đã đẩy một gã sai nha ra, vọt vào đại điện.

Đám tùy tùng quỳ gối trong đại điện Đông cung đều quay đầu nhìnliền nhận ra người này đúng là Nhạc công của Đông cung An Kim Tàng. An Kim Tàng liếc Lai Tuấn Thần một cái, khẽ cong eo, hừ một cái rồi rút ra một con dao găm sắc bén từ trong ống giày. Lai Tuấn Thần kinh hãi nói:

- Có thích khách!

Bốn cao thủ quyền thuật đứng ngoài cửa kia được Lai Tuấn Thần đã dùng số tiền lớn để mời. Vừa thấy có động tĩnh như vậy, lập tức có hai người vọt đến bên cạnh cửa, hai ngời khác nhảy lên trước bàn, rút đao chỉ thẳng vào An Kim Tàng.

An Kim Tàng cầm đao ở tay, cũng không xông lên, chỉ cao giọng nói:

- Dưới Tam mộc có gì không thể? Lai Trung thừa! Thái tử trung hiếu nhường nhịn, thực không có lấy một chút tâm phản! Lai Trung thừa lấy gì để dùng nghiêm hình vu cáo hãm hại? Ta là nhạc công của Đông cung. Đại sự triều đình không quan hệ tới ta, nhưng ta thực sự không đành lòng nhìn Thái tử bị người vu cáo hãm hai mà chết!

Y vung dao găm lên, quát to:

- Vi Đoàn Nhi muốn có được vị trí Thái tử phi, cầu hoan cho Thái tử mà không được, ghi hận trong lòng nên đã trả thù. Thái tử bị oan uông! Thái tử phi và Đậu phi cũng bị oan uổng! An mỗ nguyện mổ bụng moi tim, thể hiện tấm lòng của Thái tử!

An Kim Tàng dứt lời, vung đao đâm vào bụng mình, mổ ra khiến cho máu huyết bắn tung tóe. Một đao của An Kim Tàng đã đâm thủng bụng mình. Người này cũng thật sự là hung ác, sau một đao cũng không dừng tay, kéo đao lên, xẻ từ bụng lên đến ngực khiến cho cả thân thể nhất thời dính đầy máu.

Dù là Lai Tuấn Thần vẫn thường thấy phạm nhân trong tình trạng thê thảm máu thịt bầy nhầy, tứ chi không đầy đủ cũng chưa từng thấy có người lại độc ác với chính mình như thế nên nhất thời ngây ra nhìn.

An Kim Tàng vốn là nhạc công trong cung. Các nhạc công đều là danh gia nhất đẳng trong thiên hạ, tiếng nói có trọng lượng. An Kim Tàng cũng đã canh chuẩn thời gian, đừng chờ Võ Tắc Thiên tiến vào Đông cung, để xông vào Chính Sự Đường tự sát.

Một tiếng hét này của y, vừa đau buồn vừa có lực, một chữ cũng không sót, lọt vào tai Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên đang muốn đi tới tẩm cung Thái tử, chợt nghe có tiếng hô to như thế, không khỏi quay lại đi tới phía Chính Sự Đường.

Vi Đoàn Nhi vu cám hãm hại Thái tử phi và Đức Phi, lại vu cão hãm hại Thái tử nhưng tuyệt đối không ngờ có ngày mình cũng bị người ta vu hãm. Tai nghe có người nói mình thèm nhỏ dãi vị trí Thái tử phi, quyến rũ đưa tình mời gọi nhưng bị Thái tử cự tuyệt, mới ôm hận trả thù, không khỏi vừa tức vừa cuống.

Thái tử đương nhiên tôn quý, Thái tử phi tương lai là Hoàng hậu Mẫu nghi thiên hạ, là thân phận mà nữ nhân khắp thiên hạ đều mơ tưởng. Nhưng một Thái tử ăn bữa nay lo bữa mai như Lý Đán thì có ai muốn làm Thái tử phi của y? Vi Đoàn Nhi sẽ vì thèm thuồng cái hy vọng Thái tử phi xa vời này sao!

Vi Đoàn Nhi tức đến mặt đỏ tai hồng, muốn biện giải, nhưng vừa thấy Võ Tắc Thiên chỉ bước nhanh tới Chính Sự Đường, nếu mình quá vội vàng xao động, ngược lại có vẻ giống chột dạ hơn nên đành phải cố gắng nhẫn nại. Thị cố tạo ra một nét mặt không thẹn với lương tâm, nhưng sắc mặt cũng mất tự nhiên.

An Kim Tàng mổ bụng moi gan, thủ đoạn kiên quyết mà kinh hãi đó đã dọa tất cả mọi người trong công đường sợ chết khiếp, nhất là ba thái giám vốn đang định cung khai kia. Vừa nghe Lai Tuấn Thần bảo tùy tùng dẫn những người khác đi bọn họ đã âm thầm thở phào một hơi. Không có những người kia ở trước mặt, mình cũng không cần phải chịu quá nhiều lương tâm cắn rứt. Nhưng hiện giờ lại thấy hành động vĩ đại như thế của An Kim Tàng, bọn họ thật sự sợ ngây người.