- Từ Lang Tướng có ở trên xe không?
Xe của Dương Phàm mới đến cửa thành thị được Bạch Đình Trung lang tướng Diệp Vân Báo chạy ra đón.
Chức quan của Diệp Vân Báo so với Từ Nghĩa Sinh cao hơn một bậc, nhưng tính tình của hai người hoàn toàn khác nhau. Diệp Vân Báo có vẻ vô cùng nho nhã còn Từ Nghĩa Sinh thì cực kỳ thô lỗ nên luôn luôn đối nghịch với nhau. Tuy nhiên lúc này gã lại thấy Từ Nghĩa Sinh là một người hoàn hảo, có thể bảo toàn tính mạng của nhiều binh sĩ như vậy Diệp Vân Báo vô cùng bội phục.
Trong quân ngũ, Từ Nghĩa Sinh luôn nói về kinh nghiệm từng trải của bản thân, và bản lĩnh chiến trường của mình luôn cho mình là số một. Chính vì vậy, mặc dù Diệp Vân Báo là thượng quan, là đương triều tứ phẩm Trung Lang Tướng mới không để ý tới địa vị cao nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ra cửa thành cung nghênh.
Dương Phàm ghì dây cương ngựa, chần chờ dừng lại.
Quân lính hộ tống xung quanh đều nhìn về phía xe ngựa, mong mỏi Lang tướng của họ sẽ xuất hiện, Tiếng hoan hô của bọn hắn như muốn vọt cổ họng ra ngoài.
- Hả? Từ Lang Tướng có ở trên xe không?
Diệp Vân Báo thấy trên xe không trả lời, hơi nhíu mày có chút không hài lòng.
Dương Phàm hít một hơi nhảy xuống xe ngựa ôm quyền nói:
- Ty chức Võ Lâm Vệ Bách Kỵ thị vệ Dương Phàm, xin bái kiến Trung Lang Tướng!
- Hả?
Diệp Vân Báo có nghe đến Bách Kỵ, ánh mắt lóe lên tia sáng dị thường. Nhưng điều lúc này y quan tâm vẫn là Từ Nghĩa Sinh. Chẳng thèm khách sáo y hỏi thẳng:
- Từ Lang Tướng có ở trên xe không?
Dương Phàm nói:
- Vâng, Từ Lang Tương ở trên xe. Tuy nhiên...Từ Lang Tương khi đi săn đã gặp đại quân người Đột Quyết liền dẫn binh nghênh chiến, vô ý bị trúng tên.Thuộc hạ tài hèn sức mòn cố cứu Lang Tương ra nhưng nửa đường Từ Lang Tương đã chết rồi.
Khi vừa nói ra, tiếng xì xào bàn tàn tán khắp nơi, mấy tên lính của Từ Lang Tướng xông đến nói:
- Ngươi nói dối mà không biết ngượng à? Từ Lang Tướng nhà ta vừa rồi còn ra lệnh chúng ta chờ đợi, sao mà chết được hả? Lang Tướng! Lang Tướng!
Bọn họ nói xong liền tiến về phía xe ngựa, trong xe ngựa vang lên âm thanh của Từ Nghĩa Sinh:
- Không nên âm ĩ, an tâm chớ nóng vội!
Vừa nghe âm thanh quen thuộc, đám thân binh mừng rỡ đứng lại kêu lên:
- Từ Lang Tướng.
Thiên Ái Nô vén màn kiệu lên xoay người bước ra. Đám binh lính nhìn lên thấy xuất hiện một cô nương dung mạo vô cùng xinh đẹp với đôi mắt tròn xoe, chân mày lá liễu không khỏi ngẩn ngơ:
- Trong xe Lang Tướng sao lại có người con gái này?
Bọn họ sinh nghi , nhưng chưa nghĩ nhiều, mà chỉ chuyển ánh mắt từ Thiên Ái Nô tới xe ngựa. Đáng lẽ lúc này, Từ Nghĩa Sinh nên đi ra nhưng họ. lại nghe Thiên Ái Nô nói:
- Dương thị vệ nói hoàn toàn chính xác, Từ Lang Tướng còn chưa về Phi Hồ Khẩu vì bị thương quá nặng mà qua đời rồi!
Nàng lại dùng âm thanh của Từ Nghĩa Sinh nói. Trước mắt tất cả là một cô nương nhưng khi mở miệng lại phát ra âm thanh khí phách thẳng thắn của một nam nhân. Hơn nữa âm thanh đó lại giống tiếng của Từ Lang Tướng như đúc, khiến cho bọn quan binh trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
Thân binh của Từ Nghĩa Sinh vẫn không tin. Bọn họ trèo lên xe, sau một lát liền đưa thi thể của Từ Nghĩa Sinh đi ra. Đúng là Từ Nghĩa Sinh trúng một mũi tên tại mông đít. Một mũi tên vót nhô như quả trứng gà, mũi tên Lang Nha cắm thẳng vào hậu môn của hắn, chỉ lộ ra một nửa bên ngoài. Bị thương như vậy làm sao sống nổi?
Khi gã được mang ra, toàn thân cứng như đá vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp như trước. Không cần có người đỡ eo, vì cả người hắn cứng đờ thẳng tắp, có thể thấy chết đã lâu rồi. Toàn bộ đám binh sĩ ngây người yên lặng như pho tượng.
Diệp Vân Báo dù hiểu sâu biết rộng, thấy Từ Nghĩa Sinh chết như vậy vô cùng khiếp sợ nhưng cũng tỉnh táo lại. Gã liếc nhìn Thiên Ái Nô một cái, trầm giọng hỏi:
- Vị cô nương này thay thế Từ Lang Tướng chỉ huy phải không?
Thiên Ái Nô không nói gì, chỉ duyên dáng ngước nhìn Dương Phàm với ánh ămts chờ mong.
Dương Phàm ho khan một tiếng khó khăn nói:
- Bẩm Trung Lang Tướng! thay thế Từ Lang Tướng chỉ huy không phải là vị cô nương này.
Diệp Vân Báo khẽ nhướng mày hỏi:
- Hả? Vậy là ai?
Thiên Ái Nô liếc nhìn Dương Phàm một cái, cướp lời nói:
- Tiểu nữ chỉ là một cô gái lưu lạc đó đây, làm sao hiểu được binh pháp. Điều binh khiển tướng, chỉ huy tác chiến hôm nay chính là vị Dương thị vệ này. Chỉ có điều tiểu nữ biết một chút về kỹ thuật nói, lúc ấy tình hình cấp bách, vì trấn an binh lính, Dương thị vệ liền nhờ tiểu nữ giả giọng Từ Lang Tướng. Dương thị vệ ngồi trước xe ra ám hiệu nữ hành động như thế nào, tiểu nữ cứ như nói vẹt mà thôi.
Diệp Vân Báo vừa nghe thì tỉnh ngộ. Gã nghĩ đúng một người con gái làm sao biết cái gì là binh pháp chứ. Mặc dù Dương Phàm là thị vệ, nhưng tướng quân không phải đi lên từ quân tốt sao? Dương Phàm vừa am hiểu về quân ngũ, lại thuộc Võ Lam Vệ Bách Kỵ, chắc khi ở Nhâm thị vệ có tập qua binh pháp.
Diệp Vân Báo liền thay đổi thái độ đối với Dương Phàm, tươi cười chân thành nói:
- Dương thị vệ có thể đánh đuổi bọn hổ báo hung tàn, đem lại an toàn cho năm ngàn người ở Phi Hồ Khẩu thật là binh pháp như thần. Công lao này thật to lớn. Diệp mỗ thay mặt năm nghìn tướng sĩ ở Phi Hồ Khẩu gửi lời cảm ơn đến Dương thị vệ.
Diệp Vân Báo vừa dứt lời, liền khoác lên người hắn một chiếc áo đỏ tươi, hai tay ôm quyền trịnh trọng cúi chào Dương Phàm.
Dương Phàm thấy vậy vôi vàng nghiêng người giơ tay đỡ, luôn miệng nói:
- Không dám không dám, Dương Phàm làm sao để Tướng quân hành lễ.
Suy nghĩ của Diệp Vân Báo rất tinh tế, đối nhân xử thế khôn ngoan hơn Từ Nghĩa Sinh nhiều, Từ Nghĩa Sinh không thể nào sánh bằng gã được. Tuy Dương Phàm là cấm quân thị vệ, nhưng địa vị so với gã kém xa vạn dặm, nên không cần đối xử với Dương Phàm khách khí như thế.
Nhưng Bách Ky là cận vệ của Thiên tử, lên chức rất dễ dàng. Hiện giờ, năm nghìn quan binh ở Phi Hồ khẩu đều do Dương Phàm cứu giúp, công lao này của hắn không giấu diếm được. Một khi được báo về kinh thành, tên thị vệ nho nhỏ này sắp được tăng chức rồi. Ai biết sau này hắn lên làm chức quan gì? Nên trước hết kết thiện duyên với hắn thì tốt hơn.
Thiên Ái Nô đứng một bên nhìn, vẻ mặt hiện lên có chút đắc ý. Là một cô gái thì có chiến công cũng có dùng được gì đâu? Đương nhiên nàng muốn người đàn ông của mình phải thì mới vui vẻ được.
Diệp Vân Báo có ý muốn kết giao với Dương Phàm nhưng dù sao địa vị thân phận cách nhau khá xa, nên không tiện để biểu hiện quá nhiệt tình. Lúc này đám binh lính của Từ Nghĩa Sinh ở đằng kia khóc rống lên, chuyện cần thiết là sắp xếp để xử lý hậu sự thật tốt.
Diệp Vân Báo gật đầu chào Dương Phàm rồi đi qua trấn an các binh lính Từ Nghĩa Sinh vài câu, sau đó dẫn bọn họ đi tiếp vào thành. mặt gã ra lệnh cho quân lính tìm một quan tài tốt nhất để an tán cho thi thể của Từ Nghĩa Sinh. Còn một mặt ra lệnh triệu kiến khẩn cấp Lữ soái của Phi Hồ Khẩu, để được nghe kể lại tỉ mỉ tình hình quân sĩ khi giao đấu với người Đột Quyết, đánh giá lại chiến lược của quân địch.
Lúc này ở khói lửa tại Minh Uy vẫn bốc lên nghi ngút. Sau khi nghe các tướng sĩ ở Phi Hồ Khẩu báo cáo chi tiết về tình hình, Diệp Vân Báo lập tức ra lệnh cho người viết tấu chương trình báo Lương Châu. Tiếp đến gã ra lệnh phòng ngự thành thật chắc, tam quân Tuần sát chuẩn bị nghênh đón đại quân người Đột Quyết có thể bất ngờ tấn công, có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Dương Phàm là Võ Lâm Vệ Bách Kỵ thị vệ, thân phận có chút đặc biệt cho nên được dẫn Thiên Ái Nô cùng đi. Tạm thời hắn được bố trí ở Minh Uy. Người ở dịch quán ít có cơ hội tiếp đãi đại thần triều đình, chức vụ cao nhất là Lương Châu Tướng, mỗi năm bốn lần đi tuần sát, sẽ tạm thời ở đây.
Bình thường nơi này là nơi dành cho quân sĩ và làm nơi cất giữ quân lương, nên dịch quán vô cùng đơn giản. Nó được xây dựng theo quy chế giống như một doanh trại bình thường, so với dịch quán Hoàng Thủy thì nó hoàn toàn không thể so sánh được.
Dương Phàm được dẫn đến chỗ ở tận phía sau. Căn phòng tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp. Dương Phàm ra phía sau Dịch Trạm lấy nước rửa mặt, thay bộ y phục liền đi ra cửa.
Hắn đi đến phòng của Thiên Ái Nô ngay cạnh phòng mình. Dương Phàm nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Thiên Ái Nô. Một lát sau có tiếng bước chân vang lên, cửa phòng mở ra. Hắn nhìn thấy Thiên Ái Nô xuất hiện tràn đầy sức sống.
Thiên Ái Nô vẫn còn mặc bộ xiêm y của một mục nhân nhưng sạch sẽ hơn rất nhiều. Tóc và khuôn mặt đã được làm sạch, mái tóc đen lóng lánh của nàng vẫn còn ẩm ướt, hai má còn đọng lại những giọt nước tinh khiết tạo nên cho nàng một vẻ đẹp dễ động lòng người.
- Nhị Lang!
Vừa nhìn thấy Dương Phàm, Thiên Ái Nô lòng vui mừng khôn xiết vội vàng kéo hắn vào phòng.
Dương Phàm vào trong phòng, ngồi vào ghế, cười như mếu nói:
- Muội nha, là người chỉ huy sao lại ra sức phủ nhận. Tự dưng để huynh nhận công trạng này, trong lòng cảm thấy bất an.
Thiên Ái Nô khẽ cười nói:
- Trước kia chuyên đi trộm của người ta, sao giờ người ta đưa đến tận miệng lại không chịu nhận? Huynh không nghĩ muội chỉ là một cô gái sao? Cho dù muội có nhận công lao này khi được truyền vào kinh sẽ tăng chức cho muội làm tướng quân sao? Huynh không nên lãng phí cơ hội này. Dù sao thân phận của muội cũng không tiện nói ra. Mọi chuyện có liên quan đến thân phận muội không thể nào nói ra được nên không biết làm sao cho phải? Nếu công lao này huynh không nhận muội cũng không thể nhận được. Với lại huynh giúp muội giải quyết nhiều chuyện phiền toái nên cũng như muội trả công cho huynh đi.
Dương Phàm sờ sờ cái mũi, cười khan nói:
- Nếu sợ rắc rối như vậy thì ta bằng lòng nhận nó cho muội. Đúng rồi, chuyện của Khương công tử muội định giải quyết thế nào?
Câu hỏi này như chạm phải nỗi lòng của nàng, chuyện này làm cho Thiên Ái Nô lo lắng. Chuyện nàng lo lắng không phải Thẩm Mộc ở Lũng Hữu âm thầm phát triển thế lực. Nàng chỉ có một thân một mình theo dõi Thẩm Mộc, nếu nàng nói nàng không điều tra được gì, Công tử làm sao phát hiện nàng không nói thật?
Nàng lo lắng không biết làm sao mới có thể ở cùng chiến tuyến với Dương Phàm. Vốn thân phận của nàng không phải do chính mình định đoạt, cũng không thể lựa chọn người đàn ông mà nàng thích. Huống chi Dương Phàm và Thẩm Mộc lại cùng một phe. Những hành động của Thẩm Mộc vô cùng lớn. Tuy rằng nàng giúp Dương Phàm che dấu hành vi của họ thì trước sau gì Công tử cũng biết.
Khi đó giữa Công tử và Thẩm Mộc tất nhiên sẽ có một cuộc long tranh hổ đấu, Nếu Dương Phàm đứng về phía Thẩm Mộc thì lúc đó bản thânnàng nên làm thế nào? Hôm nay ở trên xe, vào lúc sinh tử lại một lần nữa nghe chính miệng Dương Phàm thừa nhận thích nàng. Trong lòng Thiên Ái Nô đã có quyết định rồi nhưng nàng lại sợ Công tử gây trở ngại nên lo lắng không yên.
Công tử muốn đối phó với Thẩm Mộc cũng không phải dễ dàng gì, hai người phải đấu trí phải đấu mưu. Nhưng người trong dòng tộc chắc chắc không để họ tự giết lẫn nhau. Thẩm Mộc có khả năng không thể xem thường được. Công tử có thể cho người ám sát, nhưng điều này lại phạm vào điều tối kỵ của gia tộc và bất đồng quan điểm với Dương Phàm.
Làn này nàng tặng công lao này cho Dương Phàm, sau này hắn hồi kinh có thể lập được công lớn. Hắn có thể được thăng chức là chủ soái, hay một chức quan nào đó. Với địa vị như thế nhưng trong mắt Công tử hắn chỉ tồn tại như một con kiến mà thôi. Công tử có thể nghĩ một người có địa vị cao như mình không cần phải đối phó với một người có địa vị thấp như hắn. Chỉ cần Công tử hạ lệnh một tiếng, Dương Phàm sẽ chết mà không biết vì sao, cũng chẳng ai quan tâm đến.
Ngay cả Võ hậu đương triều cũng giết người không gớm tay thì quan tâm làm gì một nhân vật nhỏ bé như Dương Phàm? Nàng vừa mới rửa mặt xong ngồi vào chỗ của mình, cân nhắc một lát. Thiên Ái Nô đquyết định trước khi giải quyết mọi chuyện với Công tử không thể nói cho Dương Phàm nghe, nàng không thể để Dương Phàm rước lấy họa sát thân.
Nàng phải giải quyết xong chuyện này sẽ cùng ở một nơi với Dương Phàm.