Lúc này năm nghìn kỵ binh người Hán đã bị kỵ binh Hung Nô truy sát hơn mười ngày, bắn chết hơn vạn quân địch, nhưng quân mình còn có hơn ba nghìn người. Tuy là thương vong hơn một nghìn người. Sau khi bị bắt Lý Lăng ngửa mặt lên trời than, nói chỉ cần cho mỗi người còn lại mấy chục mũi tên, cũng đủ để chạy thoát, quay trở lại đất Hán.

Theo tình hình trước mắt đám người dũng mãnh như giặc cướp bảo vệ đội ngũ đúng là trình độ thông thạo cung nỏ, có thể khẳng định mỗi người đàn ông này đều tinh thông cưỡi ngựa bắn cung. Chống lại kỵ binh Thổ Phiên cưỡi ngựa bắn cung không phải là sở trường, có gì là đáng sợ chăng.

Lúc này, đám người kia càng lúc lại càng gần. Có thể thấy được gần hai nghìn kỵ binh đang lao tới nhanh như chớp. Theo như trang phục và những loại vũ khí mà họ cầm thì tất nhiên không phải là quân đội chính quy, cũng không phải giặc cướp mà là một bộ lạc muốn đánh cướp thương đội.

Thẩm Mộc thấy tình hình này. Nhướng mày phân phó:

- Chuẩn bị kỵ chiến!

Những trang bị ngầm hộ tống lão . Mà lão đương nhiên có đủ tài lực trang bị cho mấy trăm người này tới tận răng tận răng. Nhưng số vũ khí này nếu không vào thời điểm nguy hiểm thì không thể dùng, bởi vì một khi sử dụng, lập tức sẽ bị đối phương hiểu lầm là quân đội Đại Đường bí mật lẻn vào.

Muốn tiêu diệt toàn bộ đám kỵ binh này là chuyện không thể nào. Một khi tin tức ở đây bị truyền đi, sẽ làm bọn họ rước lấy vô vàn rắc rối. Bởi vậy nếu chưa đến thời điểm sinh tử sống chết thì không được dùng.

- Tam ca?

Trương Nghĩa cầm đao vòng ngựa chạy đến trước mặt hắn, Thẩm Mộc cúi đầu thì thầm vài câu. Lấy vấn đề lợi và hại trong chuyện này nói với hắn một lượt. Trương Nghĩa gật đầu nói:

- Hiểu rồi, một đám gà đất chó cảnh, không cần dùng đến cung nỏ..

Trương Nghĩa dẫn ngựa chạy vọt tới phía trước phòng ngự trận tuyến do đội lạc đà tạo thành, lớn tiếng nói:

- Ngưu Mâu dẫn người của ngươi tới bảo vệ cho Tam ca, những huynh đệ còn lại theo ta xung trận.

Đám kỵ binh hùng hổ lao tới như nước thủy triều. Trương Nghĩa giơ cây trường đao, ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng rồi dẫn năm trăm kỵ binh ngang nhiên tiếp đón.

Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn nóng lòng muốn tỷ thí, cả hai nhìn về phía Dương Phàm. Trước khi bọn họ trở thành thám báo cũng là quân sĩ dũng mãnh ở trong quân. Mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cả hai rất muốn xông tới chém giết một trận. Còn Dương Phàm ngồi trên lưng ngựa nhìn thoáng về hướng của Thẩm Mộc.

Thẩm Mộc cười nói:

- Giết gà làm gì cần dùng dao mổ trâu! Nhị lang, ngươi không phải đi!

Dương Phàm cười cười. Hắn đương nhiên biết vì sao Thẩm Mộc không cho hắn đi, ở trong mắt của Thẩm Mộc giá trị của hắn tuyệt đối không chỉ là một quân sĩ. Đao thương không có mắt, Thẩm Mộc nói vậy khiến hắn hơi bất ngờ. Hắn cũng muốn xem Thẩm Mộc này cầm binh rốt cuộc sức lực chiến đấu thế nào, vì thế chỉ hướng về phía Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn lắc lắc đao, thấp giọng nói:

- An phận một chút, lần này đến chúng ta là làm thám báo.

Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn bất đắc dĩ đành phải nới lỏng cương ngựa, gia nhập đội ngũ cảnh giới tại chỗ.

Năm trăm bóng người như những mũi tên sắc bén lao thẳng vào đội kỵ binh. Cùng lúc đó một cây cờ to màu trắng được dương lên ở trung quân. Trên cờ chỉ có mỗi một dòng tên màu đen. Đây là cờ xí của “Tiểu Phi Tướng” Trương Nghĩa. Một khi lâm trận y đều muốn cho người khác biết, cũng chỉ là bọn giặc cướp, đúng là bọn giặc cướp mà thôi.

- Hống hống hống hống…

Trương Nghĩa dẫn đầu lũ mã tặc gào thét tiến vào trận địa của địch. Mấy năm nay đội ngũ của hắn ở trên địa bàn Lũng Hữu, Đột Quyết và Thổ Phiên di chuyển khắp nơi, nổi tiếng khó dây. Lúc đầu đám kia không biết tên đội ngũ này, chỉ đến lúc thấy giữa trận của bọn họ giơ lên đại kỳ Phi Tiễn mới biết ra lần này ‘Giẫm lên chén đĩa”. Vốn chúng định đem tổ tiên mấy đời giặc cướp làm dê béo, nhưng lúc này rút lui không được chỉ có thể cắn răng xông lên.

Âm thanh binh khí va chạm “Khanh, leng keng” vang lên một trận ê răng chói tai, ngựa phi như tên bay, đao múa mayquay cuồng. Trường thương, mâu lớn chém xuống. Đôi bên vừa mới giao chiến liền có vô số người kêu thảm, ngã dưới chân ngựa. Hai bên giống như một đám dã thú tức giận giằng co với nhau đến cùng. Tiếng người hét, ngựa hý, máu tươi phun ra, người chết vô cùng thảm thiết.

Lúc Dương Phàm ở Nam Dương từng trợ giúp sư phụ sư huynh dẹp loạn. Nhưng loại chiến đấu tiếp cận nơi vùng núi này, hay nước nhỏ đó có thể điều động quân tham gia đối phó với phản binh có số lượng quân không nhiều. Còn một trận mã chiến kịch liệt đông người chiến đấu như vậy thì đây là lần đầu tiên hắn trông thấy.

Mấy năm nay người của Trương Nghĩa phiêu bạt ở Lũng Hữu, đánh nhau với quan binh, đánh nhau với người Thổ Phiên, người Đột Quyết, giao đấu với những đám giặc cướp khác nên từu trong máu và lửa mà luyện ra tinh binh, có thể lấy một chọi mười. Tất cả một đám dũng cảm xung phong liều chết. Chẳng những cá nhân bọn họ võ dũng, hơn nữa lại phối hợp ăn ý. Cứ ba con ngựa làm một tổ, có người dùng mâu, có người dùng đao, phòng thủ và tấn công dài ngắn, xa gần phối hợp khéo léo như nhau.

- Hay a! Hay a!

Dương Phàm am hiểu quyền thuật, mới nhìn thấy liền nhận ra sự tài tình. Hắn quan sát nghiêm túc với vẻ mặt hớn hở.

Loại chiến thuật liên thủ giao đấu này dĩ nhiên là tài tình, cũng phải cần sự phối hợp trong thời gian dài mới có thể chém giết vô cùng hữu hiệu, luôn khiến cho đối thủ được cái này thì mất cái khác. Mà trong toàn bộ quá trình này, ba người liên tiếp vây hãm đánh đối thủ, dựa theo vị trí để chuyển từ chủ công, phòng thủ bất cứ lúc nào cũng được .

Đối phương còn muốn chia quân ra để tập kích Thẩm Mộc và Dương Phàm, nhưng vừa thấy năm trăm người này dũng mãnh, thế như chẻ tre, mà phía trước những hàng hóa kia còn có gần hai trăm người sẵn sàng nghêng địch, thì tên thủ lĩnh bọn họ bất giác do dự.

Thẩm Mộc đứng ở trong trận, nhìn thấy trận thế của đối phương có chút giao động, không khỏi vỗ tay cười nói:

- Tiểu Phi Tướng quả nhiên rất cao minh, bọn họ phải thất bại!

Nói chưa dứt mặt đất đột nhiên rung động rõ rệt, xa xa bụi đất bay mù mịt. Một đám kỵ binh đông nghìn nghịt cứ như một tấm lưới lớn giăng ra, lao thẳng về phía này!

Thẩm Mộc lập tức biến sắc, quát to:

- Cung nỏ đề phòng!

Mắt thấy xa xa lại có một nhóm kỵ binh rầm rập lao tới, trong khi Trương Nghĩa đang dẫn lực lượng chính ác chiến cùng đám mã tặc ở phía trước, không thể chia ra để cứu trợ, hai trăm người ở lại cảnh giới lập tức khẩn trương lên. Ngưu Mâu vội vã vọt tới bên người Thẩm Mộc, hét lớn:

- Tam ca, ta bảo vệ huynh rời khỏi đây đã!

Thẩm Mộc trừng mắt nhìn hắn, còn chưa nói, Dương Phàm đột nhiên lên tiếng:

- Chờ một chút, người tới chưa chắc là địch.

- Ừ?

Thẩm Mộc quay đầu nhìn lại chỉ thấy khi đội ngũ kia đột ngột xuất hiện, không chỉ khiến đám người Trương Nghĩa giật mình kinh hãi mà ngay cả đám mã phỉ này cũng nhanh chóng tập trung lại với thái độ phòng bị. Như thế này xem ra đám kỵ binh mới xuất hiện cũng không phải là đồng bọn của bọn chúng.

Khi những người kia vọt tới gần, đại đa số kỵ binh tạo thành hình cánh cung chém xéo tới bên bên sườn đám mã tặc kia. Chỉ có hai mươi ba người cưỡi ngựa chạy về phía Thẩm Mộc. Nếu là người mang lòng ác ý, làm sao có thể tới gần như thế. Thẩm Mộc híp mắt nhìn kỹ , rồi bật cười ha ha nói:

- Đúng vậy! là người một nhà!

Nói dứt lời lão thúc chiến mã nghênh đón.

Dương Phàm và Ngưu Mâu cũng thúc ngựa đuổi theo, khi còn cách đối phương khoảng bảy tám trượng, một người đàn ông phi thân xuống ngựa, bước nhanh tới đón tiếp, đồng thời vòng tay ôm quyền nói với Thẩm Mộc:

- Thẩm công tử, mỗ nghênh đón chậm trễ, thứ tội! thứ tội!

Thẩm Mộc xoay người xuống ngựa, cười lớn tiếp đón, nói:

- Ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta đuổi đám ruồi bọ đáng ghét này đi trước đã rồi nói sau.

Người nọ cười to nói:

- Mỗ chính là có ý đó!

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng kèn “Ô ô” một hồi, đám kỵ sĩ đang chặn đường lui của cám mã tặc nghe thấy tiếng kèn, đột nhiên như sóng dữ quay đầu, đồng loạt chuyển mình lao tới. đến tận lúc này Trương Nghĩa làm sao còn không biết có sự hỗ trợ, lập tức tinh thần phấn chấn, quát:

- Cùng tiến lên, bắt lấy bọn chúng!

Phía bên này Dương Phàm đã theo Thẩm Mộc xuống ngựa, đang quan sát người dẫn đầu đám kỵ binh đến đây giải vây. Người này có khuôn mặt đen hơi đỏ, vai rộng, vô cùng tráng kiện, đứng ở đằng kia trông vững vàng như núi, rất có khí thế.

Khi Dương Phàm tiến gần Thẩm Mộc, người này liếc mắt một cái nhìn thoáng qua hắn một cái với ánh mắt sắc sắc như dao.

Thẩm Mộc cười nói:

- Đến đây Nhị lang, ta dẫn ngươi giới thiệu một chút. Người này chính là người ta muốn dẫn ngươi tới gặp. Hắn là Hạ Đạt Can (tên chính thức của một thống soái quân đội Đột Quyết) dưới trướng Tây Đột Quyết theo Khả Hãn Hộc Sắt La, Thủ Lĩnh bộ phận kỵ binh Đột Quyết tên là Ô Chất Lặc! Ô Chất Lặc a! Đây chính là người ta đã nhắc tới trong thư với ngươi, Dương Phàm Dương huynh đệ.

Tất nhiên là Ô Chất Lặc biết rõ lai lịch của Dương Phàmnên vừa nghe vậy lập tức bước nhanh đi đến trước mặt hắn, rồi ôm hắn một cái theo lễ của một người Đột Quyết đồng thời cười ha hả nói:

- Dương huynh đệ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu

Dương Phàm nghe nói người này là bộ hạ dưới trướng A Sử Na Hộc Sắt La, chợt cảm thất có một chút thân thiết, liền cũng thuận theo ôm hắn một cái. Nhưng hai người vừa mới buông ra, Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến câu nói đêm qua Thẩm Mộc nói với hắn:

- Một người có thể trở thành Khả Hãn!

Ở Tây Đột Quyết người có khả năng trở thành Khả Hãn chính là A Sử Na Hộc Sắt La, Thẩm Mộc lại nói dẫn hắn đi gặp một người có thể trở thành Khả Hãn. Chẳng lẽ Ô Chất Lặc có thể trở thành Khả Hãn?

Lúc này đội quân mới gia nhập chiến đấu của Ô Chất Lặc đã bắt đầu chém giết mã tắc, chiến thuật trong chiến đấu bọn hắn và đám người của Trương Nghĩa vô cùng giống nhau. Ô Chất Lặc đến đây mang theo ít nhất ba nghìn binh mã. Với số lượng người vốn đã chiếm ưu thế, chiến lực lại tốt hơn, nên bên họ hung hãn chặn đánh, giết sạch đối phương một cách gọn gàng.

Đám mã tặc này thấy tình hình không ổn, lập tức phá vòng vây chạy trốn. Từ trong trận hỗn chiến chỉ không tới ba trăm người chạy ra được , bị thủ hạ của Ô Chất Lặc chia nhau ra truy sát.

Trương Nghĩa cực kỳ hào hứng chạy về. Thẩm Mộc lại giới thiệu gã với Ô Chất Lặc.

Trong lúc này, Cao Xá Kê nghi ngờ nói với Dương Phàm:

- Nhị lang, đám người Đột Quyết này ta đã nghe nói qua. Họ lệ thuộc Tây Đột Quyết, sau khi Hộc Sắt La đi về Lạc Dương thì do hắn tạm thời quản mười bộ lạc của Tây Đột Quyết, trung thành với triều đình Đột Quyết. Tuy nhiên chúng ta đến nơi này có việc gì mà bọn họ lại đến chứ?

Dương Phàm ho khan một tiếng nói:

- Người này và Đông Đột Quyết thường xảy ra chiến đấu. Lúc này lại đang ở trong phạm vi khống chế của Thổ Phiên, bọn họ hiểu rõ tình hình nhất. Ngươi không cảm thấy là từ chỗ của hắn, chúng ta có thể lấy được nhiều tin tức tình báo có ích sao?

Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn ngơ ngác nhìn nhau, Hùng Khai Sơn không kìm được mà hỏi:

- Một khi đã như vậy, chúng ta tới đó làm gì?

Dương Phàm thầm nghĩ:

- Nếu như có các “Bách Kỵ” khác, thì có cần nhờ ngươi vào sinh ra tử sao?

Ngoài miệng lại cười ha hả nói:

- Mới nghe thì thấy không hiểu, nghĩ lại rõ ngay. Chúng ta không thể chỉ nghe một mình hắn nói còn phải đích thân đi kiểm chứng một phen.

Dương Phàm nói xong, trong lòng nhớ tới lời của Thẩm Mộc đã nói với mình lại càng lo lắng. Hắn có quan biết với Hộc Sắt La ở Lạc Dương, từng đá một trận cầu, đánh bại Thổ Phiên. Sau lại trong những ngày gần tết cùng Tôn sư Đại tướng quân Hộc Sắt La kết giao thâm tình. Phần ân tình này Dương Phàm vẫn ghi nhớ trong lòng. Nếu kế hoạch của Thẩm Mộc giúp cho Ô Chất Lặc này thay thế cho Hộc Sắt La, thì về phương diện tình cảm Dương Phàm không chấp nhận được.

- Không được, việc này ta nhất định phải hỏi hắn cho rõ ràng!

Dương Phàm thầm suy nghĩ.

Tiếc là sau đó Dương Phàm vẫn không có cơ hội với Thẩm Mộc ở riêng một chỗ với nhau, Ô Chất Lặc và Thẩm Mộc dường như có rất nhiều chuyện cần bàn bạc. Trên đường hai người ngồi cùng một xe, như hình với bóng, không biết ở trong đó bàn bạc chuyện gì.

Trong lúc nhất thời Dương Phàm không có cơ hội gặp riêng được Thẩm Mộc, nhưng trong lòng cũng không gấp, sự việc này dù sao cũng không thực hiện ngay lập tức. Trên đường đi hắn cẩn thận quan sát đội kỵ binh Đột Quyết hơn ba nghìn người, chỉ cảm thấy bọn họ không chỉ dũng cảm, mà ở trong quân cũng giữ kỷ luật rất nghiêm.

Dương Phàm thầm nghĩ chỉ là nghênh đón Thẩm Mộc mà có thể điều động ba nghìn thiết kỵ, đủ thấy kỵ binh Đột Quyết toàn là binh hùng tướng mạnh. Căn cứ vào đội ngũ này mà xem thì Ô Chất Lặc trị quân có phương pháp, khó trách Thẩm Mộc coi trọng hắn. Chỉ có điều không biết Hộc Sắt La bản lĩnh thống trị mười bộ lạc như thế nào. Đáng tiếc từ lúc đi chưa từng tới Trường An, nghe nói hắn ở đó dưỡng thương

Ba ngày sau, rốt cuộc bọn họ đã tới Đại Đấu Bạt Cốc. Lưng của Đại Đấu Bạt Cốc dựa vào Đại Tuyết Sơn, dưới chân núi lại có suối nước nóng, nước tuyết tan trên núi chảy xuống hội cùng với dòng suối nước nóng tạo hành một cái hồ diện tích hơn năm nghìn mét. Phần lớn bộ phận Kỵ Binh Đột Quyết đóng quân tại vùng đất bên cạnh cái hồ này.

Lúc đám người của Thẩm Mộc đi tới đây đã vào lúc hoàng hôn, trên mặt hồ cá bơi lội, các loài chim sống dưới nước bay liệng. Bên bờ hồ dê bò thành đàn, đám múc đồng cất cao tiếng hát. Giữa đám cỏ dại cao đến đầu gối, có mấy đứa trẻ con, cởi trần đấu vật. Trên bình nguyên còn có vài tiểu cô nương má hơi hây hây đỏ, cầm theo thùng sữa đầy tràn, hoạt bát chạy về phía cổng nhà.

Bọn họ vừa tới nơi, ngay lập tức nhận được sự chào đón tưng bừng náo nhiệt của toàn bộ lạc. Đám người Thẩm Mộc, Dương Phàm xuống ngựa cùng Ô Chất Lặc đi vào phía trong doanh địa. Mới đi được một đoạn thì thấy mười mấy người đàn ông vạm vỡ khoác áo da bước nhanh về hướng bọn họ chào đón. Những người này già có trẻ có mà trẻ nhất cũng hơn ba mươi tuổi.

Dương Phàm nghĩ bọn họ đều là người có chức vị nhất định trong bộ lạc, không ngờ vừa nghe giới thiệu mới biết những người này đều là thủ lĩnh các bộ lạc Xứ Mộc Côn, bộ lạc Hồ Lộc Cư, bộ lạc Thuộc Ni Thư, bộ lạc A Kết Hết, bộ lạc Ca Thư. Ô Chất Lặc cười nói với Dương Phàm và Thẩm Mộc:

- Mấy vị thủ lĩnh này tương đối gần chỗ ta, nghe nói có khách quý nên mới chạy đến. Bốn thủ lĩnh bộ lạc khác ở quá xa, bây giờ không đến kịp, tuy nhiên sẽ có thừa cơ hội để gặp.

Những thủ lĩnh bộ lạc này đối với Thẩm Mộc rất khách khí, nghe nói Dương Phàm là huynh đệ của Thẩm Mộc nên cũng đối với hắn có phần lễ kính. Dương Phàm một mặt đáp lễ một mặt âm thầm kinh hãi:

- Nhìn thái độ của những người này đối với Ô Chất Lặc, quả thật có ý vâng lời hắn, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Mà dường như họ cũng biết giữa hắn và Thẩm Mộc có sự giao dịch. Tuy nhiên trong lời nói của Ô Chất Lặc có chỗ không thật, bốn thủ lĩnh bộ lạc khác không phải là vì đường xa không tới mà vì không đồng chí hướng mà cùng mưu nghiệp lớn với Ô Chất Lặc được. Nhưng Ô Chất Lặc đã dùng sức mạnh mà khống chế toàn bộ mười bộ lạc.

Buổi tối, trong bộ lạc thiết yến long trọng mời bọn hắn. Toàn bộ bộ lạc đều vui mừng. Trong đại trướng, Ô Chất Lặc và năm thủ lĩnh bộ lạc vây quanh Thẩm Mộc, Dương Phàm, Trương Nghĩa liên tục mời rượu. Vài thiếu nữ xinh đẹp trong bộ lạc theo tiếng đàn sáo, đàn mà nhảy múa, giúp vui cho bọn họ.

Ô Chất Lặc có tính tình phóng khoáng, mặc dù khách nhân tôn quý nhất trong lòng hắn đang ở trước mắt, hắn cũng không làm bộ. Hắn uống từng chén lớn, dùng dao nhỏ cắt từng miếng thịt dê bò, lòng dồi… há mồm nhai liên tục, hình dáng thản nhiên, có chút phóng khoáng.

- Các vị! Các vị!

Đợi sau khi các thiếu nữ ca hát cười dịu dàng lui ra, Ô Chất Lặc bưng lên một chén rượu, lớn tiếng nói:

- Các vị thủ lĩnh, người Thổ Phiên và Cốt Đốt Lộc liên kết áp bức chúng ta. Sau những ngày gian nan, bây giờ cuối cùng mười bộ lạc chúng ta đã tìm được một chỗ có thể đặt chân, làm cho những người trong bộ lạc của chúng ta có thể sinh sống ấm no.

Thời kỳ gian nan nhất còn chưa đi qua, dê bò ngựa của chúng ta bị quân địch bắt đi rất nhiều, phải sống qua một mùa đông đợi năm sau súc vật nhiều một chút ít mới có thể hồi phục được nguyên khí. Thời gian này, may mắn mà có Thẩm công tử trượng nghĩa giúp đỡ viện trợ. Nếu sau này nhân lực chúng ta thịnh vượng, dê bò thành đàn, tất cả những thứ đó đều là công đức của Thẩm công tử ban cho chúng ta. Chúng ta cùng nhau kính Thẩm Công tử một ly!

Tất cả các thủ kính đều rối rít hưởng ứng, quay về phía Thẩm Mộc nâng chén nói lời cảm ơn, Thẩm Mộc mỉm cười mà uống một ly

Lúc này có hai người phụ nữ khỏe mạnh đi lên bưng theo một mâm toàn là thịt dê nướng vàng ươm. Ô Chất Lặc tự mình đi đến, cầm một cây đao ngắn đặt bên cạnh mâm gỗ. khéo léo cắt chỗ thịt trên lưng dê rơi xuống mâm, bưng đến trước mặt Thẩm Mộc, sau đó theo thứ tự là Dương Phàm, Trương Nghĩa.

Dương Phàm xé một miếng thịt dê nướng, chấm vào đĩa nhỏ đựng muối hột mà nhẹ nhàng đưa vào trong miệng. thịt dê được nướng bên ngoài cháy xém bên trong chín tới, da giòn, thịt mềm, hương vị tươi ngon vô cùng.

Hắn nhẹ nhàng nhai nuốt lấy miếng thịt dê ngon lành, vừa quan sátđộng tác của Ô Chất Lặc. Sau khi tự tay dâng thịt dê lên cho ba người bọn họ xong y cũng không về chỗ, mà tiếp theo lại vì những vị thủ lĩnh khác và các trưởng lão trong bộ lạc, từng người từng người một tự tay dâng thịt nướng, không sót một ai. Hình dáng bên ngoài của người đàn ông này thô kệch như Sư tử, nhưng tâm tư sâu xa, so với bề ngoài của hắn tinh tế tỉ mỉ hơn nhiều.