Say Mộng Giang Sơn

Chương 20: Dân chúng phường Tu Văn giác ngộ

Một tiểu nữ tử thiên kiều bá mỵ giống như người vợ nhỏ bỏ nhà theo trai cứ ở lỳ tại nhà ngươi không chịu đi, ngươi có thể đuổi cô ta ra khỏi nhà được sao?

Đương nhiên không thể!

Cho nên, ngươi không đi, ta đi!

Dương Phàm dứt khoát, kiên quyết xông ra đầu đường.

Nhìn hắn đi ra cửa, trong mắt Thiên Ái Nô chợt lóe lên tia sáng.

Nàng không chịu đi, đương nhiên bởi vì cách làm của quan phủ không hề cao minh, quan phủ căn bản không đủ lực lượng để điều tra toàn bộ thành Lạc Dương, cho nên mới vận dụng thủ đoạn “ Đả thảo kinh xà “ này, cố gắng dụ nàng ra. Nhưng chiêu này nhìn có vẻ tầm thường nhưng hầu hết những người bị truy nã đều bị mắc lừa.

“ Việc liên quan đến mình, quan tâm sẽ bị loạn! “ Một khi thật sự bị người ta phát hiện thì sẽ bị bắt vào nhà giam, con người theo bản năng muốn tránh ra nguy hiểm, ai có thể bình tĩnh, to gan ứng phó với sự kiểm tra của quan phủ? Thế nhưng Thiên Ái Nô lại là một thích khách siêu đẳng được phái đi ám sát Võ Tắc Thiên, sự can đảm của nàng rõ ràng không nằm trong số những người như kia.

Nhưng không trốn không có nghĩa là phải ở lại trong thành Lạc Dương, thành Lạc Dương lớn như vậy, nhất là nha môn quan phủ đông đảo, phủ đệ quan viên rất nhiều, thương khố nhà kho...nơi nào cũng rất dễ để lẩn trốn, Thiên Ái Nô cũng không phải là cô gái lấy oán trả ơn đối với ân nhân cứu mạng.

Vấn đề là, ngay lúc Dương Phàm về nhà nói nàng phải lập tức đi ngay, nàng đột nhiên nghĩ tới một khả năng: Dương Phàm, rốt cuộc có thật sự là phường đinh chân chính không? Có lẽ nói, Dương Phàm đã từng là một phường đinh và một tên trộm, thân phận hiện tại có lẽ không hề đơn giản như trước nữa?

Sau khi nàng hôn mê, khi tỉnh lại thì đã ở trong nhà Dương Phàm, khoảng thời gian đó đều không nhớ gì cả, nhưng nàng có thể nhớ rõ, nữ cung vệ trước đó đã đuổi theo rất chặt, nếu nàng thấy hai tên trộm ở trên tường, vậy thì nữ cung vệ đuổi theo kia có thấy bọn họ không?

Nhà Dương Phàm cũ kỹ dơ bẩn, nhìn như rất lâu rồi. Bài biện trong phòng lộn xộn bẩn thỉu, hoàn toàn tương xứng với một người đàn ông độc thân, trong nhà không bao giờ nhóm lửa, ngày ăn ba bữa cơm ở bên ngoài, ngay cả bàn chải đánh răng của hắn dùng cũng là loại kém chất lượng, hoàn toàn không tìm ra một kẽ hở nào.

Hơn nữa đêm đó nàng thấy người đàn ông này trên tường, cho nên thân phận của hắn đương nhiên không đáng nghi. Chỉ là, nếu nữ cung vệ kia lục soát lúc nàng đang hôn mê, đồng thời bắt gặp hai tên trộm kia, có thể có bố trí bẫy với nàng không?

Lúc đầu, Võ hậu trong cơn thịnh nộ lớn tiếng thét ra lệnh phải bắt sống, nàng cũng nghe được những lời này.

Sở dĩ võ hậu kiên trì muốn bắt sống là bởi vì cái bà quan tâm không phải thích khách này mà là người đã sai khiến thích khách đi ám sát. Người có thể vâng mệnh ám sát Võ hậu tất nhiên là một tử sĩ cực kỳ tin cậy, dụng hình chưa chắc đã ép hỏi ra bọn họ muốn gì. Vậy thì ngược lại quan phủ có biện pháp tài tình nào không để mà thay bà chủ động trông chờ quan phủ tìm người làm chủ phía sau của nàng?

Ý niệm này trong đầu vừa mới chợt lóe lên nhưng cũng đủ để nàng cảnh giác, nàng không dám mạo hiểm như vậy, nàng phải tiến thêm một bước xác định Dương Phàm đáng tin cậy, nàng không thể đi, chí ít hiện tại không thể!

***

- Khụ! Ngày hôm nay triệu tập mọi người đến đây là bởi vì một phạm nhân đã trốn thoát khỏi triều đình, trong lúc truy đuổi phạm nhân này đã chạy đến phường Tu Văn của chúng ta thì mất dấu vết, cho nên phường Tu Văn chúng ta là khu vực trọng điểm để kiểm tra lục soát.

Tô Phường Chính đứng trên bậc thang nhà mình, thái độ nghiêm trang, nhưng ở dưới thì ồn ào như cái chợ vỡ, các phương đinh nào có tính kỷ luật, bình thường mọi người đều tự phụ trách một khối, không có cơ hội tụ hợp với nhau, hiện tại được tụ hợp hội nghị nên trò chuyện vô cùng rôm rả, nào chuyện nhà chuyện cửa, vỗ vỗ đánh đánh không chút nào yên tĩnh.

- Khụ khụ! Yên lặng! Yên lặng! Lát nữa lão phu sẽ dẫn các ngươi đi đến Võ Hầu Phô. Mọi việc do Bất Lương Soái phân công phái các ngươi đi theo các Võ Hầu đi theo, dựa theo khu vực mà bình thường các ngươi phụ trách sẽ tiến hành kiểm tra từng hộ. Các ngươi nhớ kỹ, trong lúc kiểm tra phải báo cho các môn các hộ biết, nếu che giấu phạm nhân, một khi bị bắt được sẽ bị coi là đồng phạm với phạm nhân, mà ai báo thì sẽ được trọng thưởng.

Các phường đinh nghe xong đang định xoay người đi ra ngoài, Tô Phường Chính lại bổ sung thêm một câu:

- Cuối cùng, ta dặn dò mọi người vài câu...

Các phường đinh dừng lại, Tô Phường Chính tha thiết:

- Kiểm tra thì kiểm tra nhưng các ngươi cũng không được nhiễu dân, quan lại thân sĩ nhân gia thì chắc các ngươi không dám, nhưng nhà bình thường thì có thể, không chừng con gái Trương gia chính là nữ đầu bếp tại quý phủ Thị lang, con trai Lý gia đang làm quản sự quý phủ Thượng thư, nếu xảy ra chuyện gì, bản Phường Chính cũng không gánh nổi!

Các phường đinh căn bản không coi việc này của triều đình vào mắt, cả đám vẫn hỉ hả nói nói cười cười, câu “ cuối cùng, ta còn vài lời nữa “ của Tô Phường Chính lặp lại vài lần, tận đến khi tiếng ồn ào của các phường đinh hoàn toàn ngăn chặn thanh âm của y, lúc này y mới bỏ qua màn thuyết giáo, dẫn bọn họ đến thẳng Võ Hầu Phô.

Võ Hầu Phô của phường Tu Văn do hai Lương Bất Soái một chính một phó phụ trách, có tổng cộng gần năm mươi Võ hầu, nhưng thành Lạc Dương lại có một trăm linh ba phường, trên trăm vạn nhân khẩu thường trú, bình quân một phường có vạn người, có thể tưởng tượng khu vực một phường rộng lớn đến thế nào.

Đương nhiên, bất luận một thành thị cũng đều có khu chợ, khu dân cư ở, cũng có khu dân cư thưa thớt. Thành Lạc Dương cũng không ngoại lệ, phường quá hẻo lánh thậm chí cũng có khu vực kéo dài toàn là hoa mầu, mà phường Tu Văn lại là một phường trung tâm cực kỳ phồn hoa, cư dân trong phường có hơn hai vạn sáu ngàn người. Nhiều người như vậy được phân ở tại các ngõ hẻm khác nhau, quy mô một Võ hầu phô năm mươi phô đinh, căn bản là không thể nào hoàn thành nhiệm vụ lục soát người.

Một năm cũng chỉ đôi ba lần có việc, triều đình lại không thể nuôi dưỡng công sai tuần bổ một số lượng lớn như nuôi quân, hôm nay nếu muốn tìm phạm nhân, dựa vào vài con người này thì phạm nhân không cần ra phường, chỉ cần ở tại mấy ngỏ hẽm chơi trò trốn tìm với bọn họ thì cũng khiến bọn họ chịu đủ rồi, cho nên mới phải điều động thêm những phường đinh này.

Bất Lương Suất Hoắc Minh Lôi tập hợp toàn bộ Võ hầu và phường đinh phân công tỉ mỉ bọn họ, do các Võ hầu trấn giữ mấy chục giao lộ quan trong tại đường cái và các ngõ hẻm, sau đó do phường đinh dựa theo phân công ngày thường mà phân chia đi gõ cửa các hộ để kiểm tra tại khu vực mình phụ trách.

Mã Kiều và Dương Phàm vừa lúc là một tổ, phụ trách trị an khúc thứ bảy, khúc thứ tám phường Tu Văn nơi bọn họ ở. Võ hầu Phùng Duyến phụ trách dẫn đội cũng là người thân quen của bọn họ, ba người tới khúc thứ bảy, Phùng Duyến đi đến cửa ngõ hẻm dừng lại, đối diện ngõ dài đã có một Võ hầu đứng đó, từ xa vẫy tay với gã.

Phùng Duyến vẫy tay lại, nói với Mã Kiều và Dương Phàm:

- Trong phường này đều là đồng hương cùng quê, chỉ là cấp trên đã giao việc thì vẫn phải kiểm tra. Hai người các ngươi vốn quản lý hai khúc này, lại hiểu rõ tình hình đối với các hộ ở đây, nhà ai có bao nhiêu nhân khẩu, tướng mạo như nào, tất cả đều rõ ràng. Tra xét từng nhà cho ta, hễ là những ai mới sinh, khách nhân, gọi tất cả đến Võ Hầu Phô báo cho đầy đủ. Mặc khác, Bất Lương Suất từng phân phó, ngàn lần không được nhiễu dân, một khi chọc vào cái gì bản thân không gánh được đâu.

Mã Kiều lười nhác hỏi thăm:

- Phùng Võ hầu, quan lại nhân gia cũng phải tra xét sao?

Phùng Duyến căng thẳng:

- Hai người các ngươi không nên làm việc qua loa, người này phạm tội gì ta cũng không hiểu, nhưng ngay cả quan hình bộ cũng hỏi đến, chứng tỏ vụ án này không phải nhỏ. Các hộ quan viên, đương nhiên phải kiểm tra, các ngươi cần chăm chỉ nhiều vào, có được tin tức của kẻ gian thì ta và các ngươi đều có phần thưởng.

- Phùng võ hầu, huynh đệ chúng ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm.

Mã Kiều vỗ ngực bảo đảm với Phùng Duyến xong, đi được vài bước lại dặn dò Dương Phàm:

- Huynh đệ, không cần quá lo lắng, nhân gia quan nhi quá lớn, ta vào trong nói với quản sự một tiếng, vào trong đó đứng một lúc thì coi như là kiểm tra rồi. Vào trong đó cũng không phải sợ, nhân gia không vui, không chỉ Phùng Duyến, ngay cả Bất Lương Suất cũng sẽ không bảo vệ được ngươi.

Dương Phàm cười hì hì nói:

- Hiểu rồi.

Hai người mỗi người một cây gậy đi tới trước cửa hộ đầu tiên, đó là một hộ bình dân, Mã Kiều không dùng tay để gõ mà dùng cây gậy đập lên cửa “ bộp bộp bộp “ , kêu to:

- Phùng đại lang, mở cửa ra!

Qua Phùng gia, nhà thứ hai chính là nơi ở của Dương Phàm, nhưng sao Mã Kiều có thể tra xét nhà hắn, hai người đến nhà hắn chỉ vào trong viện đứng đứng, rồi lại đi ra. Đối với những nhà khác thì tra hỏi tỉ mỉ, lần lượt từng hộ từng nhà, trong phòng hễ có nơi nào có thể giấu người là đều kiểm tra vài lần, cũng dặn dò cẩn thận chủ nhà một lượt, gặp nhà tính tình thân thiết hiểu biết thì trò chuyện cùng họ, đi vào nhìn nhìn một cái rồi đi ra.

Nhà nào có người già tính tình nóng nảy không thiện cảm dựa vào tuổi già lải nhải nhiều lời thì hai người không cãi mà chỉ chăm chú nghe. Tới quý phủ Diêm Lục Sự, vị này chức quan không lớn không nhỏ, hai người đi vào nhìn nhìn một chút, nhưng vừa vào thì bắt gặp thái độ không hề hòa nhã chút nào.

Quản gia của nhà Diêm Lục Sự nghe mục đích đến thì không chịu mở cửa, nương tử Diêm gia Văn Tấn đi ra, đứng ở trên bậc thềm, ló mặt ra, phân phó với hầu gái Cao Ly:

- Đi theo bọn họ, để ý kỹ, nghe nói hai tên này là kẻ bất lương, đề phòng lấy đồ của nhà ta.

Mã Kiều nghe vậy thì giận giữ, nói nhỏ với Dương Phàm:

- Mụ này đáng ghét quá, vô cùng ngứa mắt, vậy thì phải ra tay ở đây rồi.

Dương Phàm cười bằng lòng:

- Được!

Hai người chưa kịp tra xét gì thì đã bị nương tử Diêm gia nói cạnh nói khóe đi ra, liền xám xịt đến hộ nhân gia thứ tư. Cổng lớn của hộ nhân gia này sơn son, treo hai vòng đồng, trước cửa dù không có bậc thanh nhưng hai hàng cây xanh mướt, vô cùng sạch sẽ, nhìn tường viện vôi trắng ngói đen, dù không sánh được với nhà Diêm Lục Sự nhưng cũng được cọi là nhà dư dả.

Dương Phàm đến phường Tu Văn hơn nửa năm, mặc dù kết giao rộng, lại quen biết nhiều nhà trong phường, nhưng hộ nhân gia này thì lại không quen. Hắn chỉ nhớ, chủ hộ nhà này tên là Ngô Quảng Đức. Ngô Quảng Đức là một người buôn bán, cửa nhỏ nhà nghèo, chuyên đến hai vùng đất Lạc Dương Đại Lương để làm ăn, tuy nói hai nơi cách nhau không quá xa, nhưng thời đại này giao thông bất tiện, nên cũng không được coi là gần, bởi vậy mà Ngô Quảng Đức một năm thì có nửa năm ở bên Đại Lương kia.

Lúc này Ngô Quảng Đức đang ở Đại Lương, tại Lạc Dương chỉ có một nương tử trông nhà. Dương Phàm xem qua sổ ghi chép hộ tịch, nương tử Ngô gia họ Bảo, nhũ danh Ngân Ngân. Chỉ là vì trượng phu không thường ở nhà nên vị nương tử này ít đi lại trong phường, chỉ ở trong nhà, cho nên tuy là hàng xóm nhưng Dương Phàm không có chút ấn tượng gì về nàng.

Mã Kiều tới trước cửa, vấn khăn lên đầu, tay cầm nắm đấm cửa, gõ ba cái, cao giọng gọi:

- Bảo nương tử, Bảo nương tử, quan phủ đến tra xét phạm nhân, phân phó kiểm tra từng hộ. Ngươi mở cửa để ta và Dương nhị vào tra xét trong nhà ngoài sân rồi đi luôn.