Say Mộng Giang Sơn

Chương 189: Hắc xỉ thường chi

Nghe xong Võ Tắc Thiên nói câu này tự thấy không hợp lý, Địch Nhân Kiệt trên mặt có một chút kinh ngạc, không cần chần chừ, lập tức hỏi:

- Thiên Hậu cho rằng hắn không thể nào treo cổ tự tử?

Võ Tắc Thiên nói:

- Hắn không dám!

Địch Nhân Kiệt lại trầm mặc, làm người ta chết không dám sống, làm người ta sống không dám chết. Đây thật là một thủ đoạn uy áp đến mức nào!

Võ Tắc Thiên dường như cũng hiểu được câu chuyện này rất nặng nề, chuyển một cái lại nói:

- Trẫm tin rằng Miêu Thần Khách chắc sẽ không tự sát, trừ khi có người ép bức hắn, trong chuyện này có chỗ kỳ lạ, ngươi đi giúp ta tìm hiểu chuyện này!

Địch Nhân Kiệt đứng lên chắp tay nói:

- Thần lĩnh chỉ!

Võ Tắc Thiên nói:

- Nơi này không phải trong triều, không cần giữ lễ, ngồi xuống nói chuyện!

Nàng nhìn sang Hứa Lương nói:

- Ngươi tìm trong “Bách Kỵ” điều động vài người có khả năng, tháo vát, nghe theo sự điều khiển của Địch Quốc! Trẫm muốn xem, kẻ nào lớn gan như thế, dám ở sau lưng trẫm làm việc này!

Hứa Lương vội vàng nói:

- Thần tuân chỉ!

Bên này Võ Tắc Thiên lại hướng về phía Địch Nhân Kiệt hỏi tình hình Giang Nam một lúc. Hứa Lương thấy đã không còn chuyện của y rồi, liền rời khỏi điện Võ Thành, ra đến bên ngoài nói với Hoàng Húc Sưởng:

- Đi thôi, chúng ta…

Vừa ngẩng đầu bất thình lình thấy Dương Phàm ở cách đó không xa, liền thấp giọng nói:

- Hắn tại sao lại ở đây?

Hoàng Húc Sưởng nói:

- Ai biết hắn tới làm gì, vốn là hôm nay hắn xin nghỉ để đến chùa Bạch Mã thăm hòa thượng Tiết Hoài Nghĩa, kết quả lúc nãy vừa mới nhìn thấy hắn cùng quan nha Địch Thị Lang còn có Thiên quan phủ Tô Viên Ngoại Lang cùng nhau đi tới, nghe nói lữ soái ở bên trong nên hắn nói muốn hầu chúng ta quay về, hắc! Người này lai lịch không nhỏ, nhưng thật ra lại hiểu quy củ đấy, không giống con những quan lại khác kiêu ngạo, ngông cuồng.

Hứa Dũng trong lòng cười khổ thầm nghĩ:

- Hắn coi là con nhà thế gia rồi, nhưng mà e rằng con trai trưởng của Hoằng Nông Dương thị cũng không uy phong như hắn. Thượng Quan Đãi Chiếu, Võ đại tướng quân, Hoài Nghĩa đại sư, Địch thị lang, Tô Viên Ngoại, Dã Hô Lợi…

Nghĩ tới những quan hệ phía sau hắn, Hứa Dũng nhức hết cả đầu, y thở dài nói:

- Ngươi gọi hắn lại đây c cùng chúng ta quay về Huyền Vũ Môn!

Dứt lời thần sắc lo âu biến mất, ưỡn thẳng lưng, nhếch mép một cái cười rất đôn hậu, hiền lành nhìn Dương Phàm ở phía xa.

- Ha ha ha ha, thú vị, thật là thú vị, đáng tiếc lão phu không ở Lạc Dương, không thể chính mắt trông thấy sôi nổi vậy! Lão phu mặc dù không có sở trường đánh cầu, nhưng lại rất thích…

Địch Nhân Kiệt vừa đi vừa quay qua Dương Phàm nói cười, hai người đang nói đến chuyện đánh cầu ở tết Nguyên Tiêu. Dương Phàm đi ở bên cạnh Địch Nhân Kiệt, xung quanh còn có sáu, bảy “Bách Kỵ” đi theo, ai nấy đều mặc trang phục bình thường, bên hông giấu lưỡi dao sắc bén, hành tung mơ hồ nhưng lại đem Địch Nhân Kiệt vào chính giữa đám người để bảo vệ.

Dương Phàm đang chuyện trò vui vẻ cùng Địch Nhân Kiệt, đang nói đến trận đấu với người Thổ Phiên tại Thượng Nguyên, thì đột nhiên đằng trước có tiếng người hò hét:

- Tránh ra, tránh ra, những người không có quan hệ gì mau tránh đi!

Dương Phàm và Địch Nhân Kiệt ngẩng đầu nhìn đến, chỉ thấy một đội quân mở đường, ở giữa có một con ngựa rất cao lớn, một người ngồi ngay ngắn bên trên, miệng rộng, lông mày to đậm, dưới hàm một bộ râu dày đen thùi, cực kỳ uy nghi.

Dương Phàm nhận ra người này chính là Lạc Dương Úy Đường Túng.

Địch Nhân Kiệt khoát tay một cái nói:

- Chúng ta lui sang một bên

Dương Phàm nghe theo lời của lão lui ra bên vệ đường, chỉ thấy Đường Túng dẫn người đi trước mở đường, phía sau là một đám binh lính, xem ra bọn họ gió bụi mệt mỏi, mặt đầy gian nan vất vả, mặc một bộ nhung phục đóng quân ở xa không giống như quân đóng ở kinh thành tươi tỉnh hơn, dường như là từ xa trở về.

Đoàn người bọn họ đeo dao, tay cầm trường mâu, hộ tống một loạt xe trở tù. Trong xe tù kia, nam có nữ có, già trẻ đều có, hầu như đều ủ rũ, co rúc ở trong xe, cũng chẳng nhìn ra phía xung quanh bên ngoài. Chỉ có xe trở tù đi đầu tiên, trong xe có một người đàn ông vạm vỡ, người đàn ông này mặc một bộ quần áo tù màu trắng, chiều cao một mét tám, cực kỳ khôi ngô.

Nhìn những nếp nhăn trên mặt, màu da dãi dầu mưa nắng, có lẽ phải khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi, nhưng tóc đen như mực, tóc đen thùi buông xuống che phủ bờ vai, bởi vì lâu ngày không rửa mặt, chải đầu nên tất nhiên tóc kết thành tứng túm từng túm một, có vẻ khá bẩn, nhưng nhìn thân thể hùng tráng, gương mặt trực tính, ngược lại càng làm tăng thêm khí thế cho người này, khiến người đó trông như một con sư tử mạnh mẽ, mặc dù bị nhốt trong lồng cũng không sợ người.

Liếc mắt một cái nhìn rõ người này, Địch Nhân Kiệt đột nhiên sắc mặt ngưng lại, bàn tay đang vuốt râu cũng dừng lại, ánh mắt yên lặng nhìn người đàn ông ở trên xe tù.

Đám sai nha diễu võ dương oai xua đuổi người đi trên đường, lớn giọng quát:

- Tránh ra, mau tránh ra, áp giải trên xe chính là trọng tội của triều đình, tội lớn phản nghịch, ai dám cản đường!

Xe trở tù chẹt phải hòn đá xanh trên đường, bánh xe nghiêng về phía trước, người đàn ông vạm vỡ kia hai chân trụ chắc xuống sàn, thân thể đứng nghiêm tựa như một pho tượng đá. Theo đà lay động của xe trở tù, cổ của y thỉnh thoảng cúi xuống trong cũi, nhưng mặt của y như đúc bằng đá không hề biến sắc.

Người này e là không phải không muốn ngồi xuống mà là do gông xiềng đặt ngang phía trên đỉnh của cũi tù áp chế kẹp hai bên cổ của y, y cơ bản là không thể ngã ngồi xuống.

Dương Phàm liếc mắt nhìn Địch Nhân Kiệt một cái, lại nhìn người đàn ông vạm vỡ trên xe tù kia, thấp giọng hỏi:

- Bá phụ biết người này?

Địch Nhân Kiệt đang đặt bàn tay trên chòm râu liền buông xuống, nặng nề gật đầu thấp giọng nói:

- Người này… là Yến Quốc Công đương triều, chính là Đại tướng thống lĩnh đại quân ở biên thùy Hắc Xỉ Thường Chi.

Dương Phàm nói:

- Nghe tên này hình như không phải người Hán?

Địch Nhân Kiệt gật đầu nói:

- Hắc Xỉ Thường Chi là người Bách Tế, đã quy phục Đại Đường ta mấy chục năm rồi. Mấy chục năm qua Hắc Xỉ Thường Chi trấn thủ biên thùy phía Tây cho Đại Đường ta, nhiều lần lập công, tung hoành ngang dọc, đánh đâu thắng đó, không gì cản được, lần đánh Đột Quyết uy danh thiên hạ!

Đưa mắt nhìn xe trở tù ở phía xa Địch Nhân Kiệt trầm giọng nói:

- Lão phu còn nhớ rõ năm đó Thổ Phiên vây hãm Tây Vực mười tám châu, lại kết hợp với Khuých Công đánh chiếm thành Quy Tư, triều đình ta xuất binh, một trăm ngàn quân trước thắng sau thua, binh lính thương vong gần hết, Sau đó triều đình ta lại một lần nữa tập hợp một trăm tám mươi ngàn đại quân, nhưng gặp phải tướng không có năng lực bị Thổ Phiên lập kế dụ chui vào bẫy, toàn quân bị vây hãm, nguy nan một sớm một chiều.

Lúc ấy chính là Hắc Xỉ Thường Chi dẫn năm trăm quân tử sĩ ban đêm tập kích Thổ Phiên, đại quân ta mới có thể trở về địa phận của mình, dù là như thế nhưng cũng tổn thất hơn một nửa số quân.

Sau đó Hắc Xỉ Thường Chi vì công trạng này được thăng làm chủ soái ở biên thùy, hắn ở đây khai mở đồn điền, hơn năm trăm ngàn mẫu đất, mỗi năm quân lương thu được hơn hai mươi chín ngàn sáu trăm cân gạo, tự cung tự cấp, đỡ cho triều đình hao phí phải vận chuyển lương thực từ xa đến.

Đại Đường ta mấy năm gần đây cục diện trính trị nhiều biến động, bên trong không ổn, đối ngoại bên ngoài không thể không đề phòng, tình huống khó khăn như thế, Hắc Xỉ Thường Chi trấn thủ biên thùy hơn mười năm, nhiều lần đánh bại Thổ Phiên, Đột Quyết khiến cho binh lính Thổ Phiên, Đột Quyết nghe danh mà mất cả hồn vía, đúng thực là người tài giữ nước của Đại Đường ta, giờ không biết tại sao hắn lại bị bắt về đây, việc này không phải là tự hủy Trường Thành sao?

Địch Nhân Kiệt nói xong trên mặt lộ ra vẻ buồn bã giận giữ, Dương Phàm đứng ở bên cạnh cảm thấy kính nể con người kia, không nói gì.

Hắn nhớ tới trước đây hắn ở trên sân đánh cầu lấy năm định mười đánh bại Thổ Phiên, ỷ vào chuyện này mà tự hào, mà vinh quang, cảm thấy kiêu ngạo là người Đại Đường, cảm giác này kích động lòng người, nhiệt huyết dâng trào. Nhưng mà Hắc Xỉ Thường Chi này trên chiến trường một đao chém giết lập nhiều chiến công hiển hách, cơ bản là không thể sánh được, đó mới thực sự là anh hùng!

Nhưng...

Dương Phàm lặng yên nhìn xe trở tù kia, lại dâng lên trong lòng một cảm giác giống như bi thương phẫn uất!

- Đi thôi, chúng ra đến phủ Miêu học sĩ xem một chút!

Địch Nhân Kiệt biết Võ Tắc Thiên cương quyết độc đoán, nàng đã quyết chuyện gì thì rất ít khi thay đổi, nhưng lão cũng tin tưởng, Hắc Xỉ Thường Chi kia không làm gì tổn hại đối với Võ Hậu. Hắc Xỉ Thường Chi trung thành với Đại Đường cũng giống như Địch Nhân Kiệt lão trung thành với Đại Đường, nhưng bọn họ trung thành chính là lấy Đại Đường làm trọng chứ không phải theo nghĩa hẹp là trung thành với một họ của vua, cho nên Hắc Xỉ Thường Chi trấn thủ biên cương quan trọng của Đại Đường không thể nào trở thành chướng ngại cho việc Thiên Hậu đăng cơ.

Một tân triều được thành lập, không phải là chuyện riêng. Hoàng đế chỉ là một người đại diện chính thức thay đổi một tập đoàn thống trị mới. Trong tập đoàn thống trị mới này, phải có người vì hắn mà dọn chỗ, có người hy vọng vì người thống trị triều đại mới mà lập nhiều công lao hơn nữa để lên được vị trí cao hơn, lại cũng có người một khi đã được như ý thì có oán báo oán, có thù báo thù. Mà tất cả đều là vì Hoàng đế mới đăng cơ mà tiến hành dọn sạch mọi chướng ngại.

Đó là lý do mà Địch Nhân Kiệt tin tưởng, Hắc Xỉ Thường Chi bị bắt nhất định là do có người muốn đạt được tư lợi của bản thân. Khi Võ Hậu đăng cơ tối kỵ Đại tướng nắm binh quyền trong tay ở biên cương có lòng khác, thừa dịp này mà chống đối. Lão muốn bảo vệ Hắc Xỉ Thường Chi, mà hy vọng có thể bảo vệ được Hắc Xỉ Thường Chi thì phải thuyết phục được Võ Hậu, làm cho nàng tin rằng Hắc Xỉ Thường Chi sẽ không phản nàng.

Địch Nhân Kiệt trong lòng nặng nề vừa đi vừa nghĩ:

- Đợi lão phu đi đến quý phủ của Miêu Thần Khách điều tra tình hình một chút xong, sẽ quay về hỏi rõ chuyện của Hắc Xỉ Thường Chi, nghĩ cách cứu hắn…

Địch Nhân Kiệt và đoàn người vừa mới tránh ra, xa xa bỗng có hai con ngựa phi như bay đến, đến gần đấy thì dừng lại, nữ tử cưỡi trên một con ngựa phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, vô cùng lo lắng mà nói:

- Chỉ chậm chễ một chút ở cửa thành, sao đã không thấy tăm hơi hắn đi hướng nào? Ôi…

Nói chưa dứt lới cô gái này liền ôm bụng, vẻ mặt rất khốn khổ.

Nữ từ này chừng hai mươi tuổi, ngẩng đầu, chóp mũi như chùy, con ngươi màu hơi xanh, làn da màu bánh mật sáng lên dưới ánh mặt trời, chín chắn, thân thể rắn chắc đầy đặn, mày rậm, mắt to, bộ dạng tuy không giống với những nữ tử Lạc Kinh thon thả, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại có một vẻ hoang dã như cây cỏ sống nơi sơn dã tràn đầy sức sống.

Nàng mặc một áo cổ lật, quấn thắt lưng của người Hồ, bụng lớn, nhìn là nhận ra đang mang bầu, lúc này nàng lấy tay ôm bụng không biết có phải là do cưỡi ngựa phi nhanh hay không mà bị động thai.

Cưỡi con ngựa phía sau nàng là một cô nương nhỏ hơn nàng vài tuổi, môi nhỏ nhắn, cằm tròn, cũng mặc một áo cổ lật quấn thắt lưng của người Hồ, da thịt khỏe mạnh giống như lúa mì, tướng mạo lại giống người Hán, lông mày đẹp, mắt to, dung nhan xinh đẹp, tóc tết thành ba bím lớn đen nhánh, đây cũng là kiểu tóc của người Hồ vùng biên cương.

Nhìn thấy nữ nhân kia lấy tay ôm bụng, nàng vội vàng thúc ngựa đến gần hỏi:

- Phu nhân người làm sao vậy? Người cả đoạn đường này vội vã, nhưng chớ có làm động thai. A lang vào kinh, không sợ sẽ không tìm được tung tích của hắn, chúng ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã.

Ngay lập tức người phụ nữ giữ lấy bụng, cố gắng chịu đựng, cảm giác không khỏe nói:

- Không được, ta nhất định phải tìm được lang quân đã!

Vị cô nương kia vội kêu lên:

- A lang bị giải vào kinh, tất nhiên sẽ bị giải vào đại lao, biết được tung tích rồi, phu nhân hiện giờ cũng không thể gặp được. Hay là tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã, bằng không nếu có chuyện gì, chúng ta chẳng những không thể giải cứu A lang mà thai nhi trong bụng cũng không giữ được…

Người phụ nữ kia do dự một chút rồi nói:

- Cũng được, ta thật sự là không chịu được nữa rồi, Đóa Đóa, ngươi trước đi tìm cho ta một chỗ nghỉ, sau đó đi thăm dò tin tức của lang quân, biết được tin chính xác lập tức đến quý phủ Địch Nhân Kiệt xin giúp đỡ, Lâu Phó sứ nói với ta, chỉ có Địch công ra tay mới có đường sống!