“Xoẹt”một tiếng, thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ.
Dương Phàm vội
vàng nghiêng đầu, rõ ràng thấy Tạ Mộc Văn đứng ở thân cây cách đó không
xa, mắt hạnh trợn lên, một đường thu thủy như trường kiếm ào ào ra khỏi
vỏ chỉ thẳng vào giữa lưng mình, vạt áo trước của nàng bay bay,theo đó
là rau dại vừa hái rơi xuống lả tả.
- Là ngươi?
Tạ Mộc Văn thấy rõ Dương Phàm thì chấn động.
Vừa rồi nàng hăng hái lấy vạt áo ôm rau dại, vui vẻ từ trong rừng chui ra,
đang định về nấu nướng để Cao Oánh và Lan Ích Thanh cùng vai tri giao
nếm thử, nào ngờ vừa ra khỏi cánh rừng thì thấy một thị vệ đã đè lên một cô gái đang giãy dụa.
Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng thị vệ nào đó không tuân thủ quy củ cung đình thân mật với cung nữ, nhưng đến khi
nàng thấy rõ dung mạo của cô gái kia thì chấn động, cô gái đó chính là
Thượng Quan Đãi Chiếu. Tạ Mộc Văn lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ chuẩn bị
cứu người.
Không ngờ người này lại là Dương Phàm càng khiến nàng
chấn động, xuất phát từ yêu cầu chức trách của bản thân, nàng đương
nhiên phải cứu Thượng Quan Đãi Chiếu, hơn nữa nàng cực kỳ hận nam nhân
ức hiếp con gái, người như vậy nếu rơi vào tay nàng thì tuyệt đối không
có kết quả tốt.
Nhưng người đàn ông trước mắt lại là ân nhân cứu
mạng nàng. Tiểu Man từ nhỏ lang thang vất vưởng, cuộc sống gian khổ, đã
quen nhìn ân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, cho nên người ta đối
tốt với nàng một chút thì nàng ghi nhớ sâu trong lòng, huống chi lại là
ân nhân cứu mạng. Nhưng người này vừa rồi rõ ràng là một tên dâm tặc trơ trẽn, nhưng cũng là ân nhân cứu mạng của mình, vậy nên lựa chọn như nào đây?
Dương Phàm vừa thấy Tạ Mộc Văn xuất hiện, liền biết đại thế đã mất, hắn thầm than một tiếng, không nói hai lời, liền vọt người nhảy lên, muốn chạy đi.
Mọi người đều là động vật có tình cảm, hơn
nữa Thượng Quan Uyển Nhi và Tạ Mộc Văn đều là những cô nương thanh lịch
tuyệt tục ai cũng yêu thích, khiến người ta khó có thể xuống tay, huống
chi qua một thời gian tiếp xúc, chắc chắn cũng có chút tình cảm, ngươi
bảo hắn làm sao hạ thủ được.
Còn nữa, võ công Tạ Mộc Văn có lẽ
không bằng hắn, nhưng Tạ Mộc Văn đã có chuẩn bị, dù hắn muốn tàn ác bẻ
hóa, giết người bịt miệng cũng không dễ dàng. Một khi Tạ Mộc Văn xoay
người bỏ chạy, hoặc là lớn gọi thị vệ khác thì hắn sẽ bị rơi vào bao
vây.
Dương Phàm hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng thoát đi, chỉ có
điều trốn đi lúc này chắc chắn phải mai danh ẩn tích, muốn báo thù thì
thật sự nhiều trắc trở hơn
Vừa thấy hắn muốn chạy trốn, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết nghĩ thế nào, bỗng dưng ngồi dậy, nũng nịu quát lên:
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Dương Phàm khựng người lại, đầu tiên là đề phòng nhìn Tạ Mộc Văn, hơi nghiêng thân mình, dưới chân giữ lực lúc này mới đưa mắt sang nhìn Thượng Quan
Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy, hơi khẽ cúi đầu, sửa
sang bên tóc mai hơi rối, thật ra y phục nàng vốn đã nhăn rồi, trên lưng áo còn dính một vài lá cây khô nên có muốn che giấu cũng khó.Nhưng
nhiều năm được bồi dưỡng phong tư ý nhị, khiến động tác của nàng vẫn tao nhã và cao quý, khiến người khác liền không để ý tới tình huống của
nàng nữa.
- Tiểu Man, ngươi lui ra đi!
Thượng Quan Uyển Nhi nói một câu làm cả Tạ Mộc Văn và Dương Phàm cũng mở to hai mắt nhìn. Tạ Mộc Văn chần chờ nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu, hắn... . Hắn...
Thượng Quan Uyển Nhi hơi cúi xuống ửng đỏ hai má, dùng đầu ngón tay run run vuốt lại tóc, cố gắng điềm tĩnh nói:
-Ngươi hiểu lầm rồi, là ta đi đường không cẩn thận, vô ý té ngã. Dương thị vệ
vốn định đến đỡ ta dậy, kết quả không cẩn thận cũng bị vướng cây tử đằng trượt chân...khụ, được rồi, ngươi còn có việc bận thì đi đi, chuyện này không cần phải nhắc với người khác.
- Ồ...vâng! Ty chức tuân mệnh!
Đôi mắt to lúng liếng của Tạ Mộc Văn tràn đầy hồ nghi, nhưng ngay cả đương sự cũng đã nói như vậy, nàng còn gì để nói nữa chứ?
Tạ Mộc Văn nghĩ thầm rồi tra kiếm vào vỏ, đau lòng nhìn rau dại rơi đầy trên mặt đất rồi mới phi thân rời đi.
***
Dương Phàm đứng đó bụng đầy nghi hoặc:
- Vì sao Thượng Quan Uyển Nhi lại che giấu giúp ta?
Dương Phàm nghĩ trăm ngàn lần cũng không có lời giải, hắn nghi ngờ nhìn
Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu, thật dài hít vào một hơi, lấy hết dũng khí đi đến trước mặt hắn.
Nàng đi rất chậm,
mũi chân nhẹ nhàng nâng lên, lại nhẹ nhàng hạ xuống, dường như sợ đạp
phải lá rụng dày trên mặt đất, bởi vậy mà thân thể càng thêm nhẹ nhàng,
chậm rãi.
Nàng đi đến trước mặt Dương Phàm, do dự một chút rồi
mới chậm rãi ngẩng mặt lên. Khi ngước lên, hai gò má nàng đỏ bừng, đôi
mắt xuân thủy dịu dàng có chút mơ màng, nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm đối mặt với ánh mắt của Dương Phàm, chăm chú nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi...tại sao lại làm vậy?
“Tại sao phải làm như vậy? Ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân sao?”
Dương Phàm nghĩ, khóe miệng hơi một tia cười khổ bất đắc dĩ.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của hắn, dường như cũng hiểu hắn “trằn trọc tương tư mình”. Trong lòng liền mềm nhũn, nhẹ nhàng cúi
thấp đầu, lý nhí nói:
- Ta ..biết người yêu ta, nhưng...sao ngươi có thể làm vậy,ngươi làm vậy, ngươi ta không thích...
- Hả?
Dương Phàm sặc hơi trong cổ họng, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Hắn ngàn vạn lần
không ngờ “mơ ước’ của mình đối với nàng lại sớm bị nàng phát hiện, lý
giải này khiến hắn bất ngờ...
Thượng Quan Uyển Nhi lấy hết dũng
khí, thoáng cái đã chọc thủng lớp giấy, trên mặt lại nóng lên, nhưng tâm trạng lập tức thoải mái đi nhiều.
Nàng sống hai mươi lăm năm
chưa từng trải qua cảm giác như vậy, nàng cũng không ghét...ồ...thật ra
nàng cũng có người thích, chỉ là không ai dám to gan thổ lộ với nàng,
hơn nữa để được đến với nàng mà thậm chí dám dùng thủ đoạn như vậy, nàng vốn nên có cảm giác phản cảm mới đúng, nhưng không biết vì sao hiện tại nàng chỉ có một cảm giác giống như say rượu, đầu óc choáng vui sướng,
không nghĩ gì được nữa.
Cô gái hai mươi lăm năm xuân xanh chỉ
sống ở thâm cung tĩnh mịch, từng có những khát khao yêu và khát vọng,
nhưng chưa từng có ai dám thổ lộ với nàng, với những cô gái khác thì dễ
như lấy đồ vật, nhưng đối với nàng thì lại là một mong mỏi quá lớn. Mà
nay Dương Phàm lại làm vậy, tạo cho nàng một cảm giác vừa mừng vừa lo
sợ.
- Hóa ra được người khác thích có tư vị như vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa cảm thấy sợ hãi, lại cũng cảm thấy mới mẻ,và sự hưng phấn kích động khó hiểu.
Nàng cúi thấp đầu, đợi thật lâu, không nghe thấy Dương Phàm nói gì, không
kìm nổi ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc thấy Dương Phàm cũng đang đỏ bừng
hai má. Gương mặt của hắn rất trẻ, rất anh tuấn, lúc đỏ mặt lên ở trong
mắt Thượng Quan Uyển Nhi lại là vô cùng non nớt, vô cùng ngượng ngùng.
Hắn không giống như đám công tử vương hầu cao quý, cũng khác biệt với các
quan văn quan võ đa mưu túc trí, hắn cũng không thể so đo với nhưng ông
lão ngày ngày ở trong Hoằng Văn quan rung đùi đắc ý làm thơ phú, hắn
giống như một dòng nước sông Y Thủy tươi mát chảy dưới chân núi,hắn
giống như mầm cỏ non nớt xanh mượt trên núi, thỉnh thoảng hắn lại bộc lộ chút dã tính khiến người khác kinh hãi.
“Hắn ta còn nhỏ hơn mình vài tuổi đấy.”
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Uyển Nhi đang chìm đắm trong bể tình không kìm nổi lại run rẩy lên, đột nhiên có một cảm giác cảm động và tình mẫu tử trìu mến,nàng không thể bỏ được tiểu lang quân này rồi. Hắn nhỏ tuổi sẽ khó
tránh khỏi kích động, sẽ khó tránh khỏi có sai phạm, thật ra...bản chất
hắn cũng rất tốt.
Vì thế, Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng an ủi:
- Được rồi, ngươi không cần phải sợ, cũng không phải xấu hổ.Lúc này ta
không trách ngươi, cũng không truy cứu. Sau này ngươi không được làm thế nữa.
Nàng chưa nói xong, Dương Phàm đã đột nhiên nâng cằm nàng lên, hôn xuống.
Thượng Quan Uyển Nhi mở to mắt, giật mình!
Dương Phàm thật sự động tình!
Thượng Quan Uyển Nhi không phải là Lý Lệnh Nguyệt xinh đẹp khiến người ta vừa
thấy là hoa mắt, nhưng nàng có khí chất tao nhã, trong sáng, trên người
có mùi hương thơm quyến rũ đặc biệt mà bất cứ ai cũng không nén được
phải ngắm nhìn, là nữ nhân khiến người ta cả đời muốn thưởng thức cũng
không thấy đủ.
Nếu như nói Thái Bình công chúa là một vầng thái
dương, thì Thượng Quan Uyển Nhi chính là một vầng nguyệt. Thái dương có
lúc ấm áp, có lúc mãnh liệt như lửa, bốn mùa thay đổi thất thường,nhìn
lâu có thể khiến ngươi mù mắt, nó tự có một loại uy nghiêm cao cao tại
thương không để xâm phạm.
Mà ánh trăng bất kể là lưỡi liềm hay là tròn như ngọc, quầng sáng của nó trước sau luôn dịu dàng nhẹ nhàng, nếu đặt song song thái dương và mặt trăng, mắt ngươi chú ý đầu tiên là thái dương, nhưng ánh trăng tao nhã và tĩnh lặng kia cuối cùng sẽ vô tình
trộm đi ánh mắt của ngươi.
Dương Phàm cũng không biết tại sao
mình lại kích động hôn Thượng Quan Uyển Nhi, có lẽ là giọng nói dịu dàng thúc giục tình cảm đã đè nén trong lòng hắn, kích thích dây cung trong
lòng hắn; có lẽ là bởi vì hắn vô tình phát hiện, hắn thật sự thích cô
gái như ánh nguyệt này rồi.
Hiện tại hắn chỉ muốn ôm chặt cô gái đáng yêu trước mắt này, hôn thật sâu.
Nam nhân trẻ tuổi nghĩ là sẽ làm, vì thế, hắn hôn nàng.
Đôi môi mềm mại, hương trượt đầu lưỡi, cảm giác mất hồn...
Hóa ra cảm giác hôn môi ngọt ngào như thế!
Lần trước Thái Bình công chúa chỉ hôn lướt qua rồi thôi, hơn nữa lúc đó bị
bất ngờ nên cảm thụ không sâu sắc bằng lúc này. Dương Phàm lập tức thích cảm giác này rồi.
Nhất là thân phận của Thượng quan Uyển Nhi lại cao quý như vậy mà lại do chúa tể là hắn nắm giữ, môi của nàng khẽ mở
ra tức thì bị lưỡi của hắn mút lấy, nàng ngây ngốc không biết nên phản
ứng thế nào, chỉ thấy người nam nhân trẻ tuổi hống hách này làm nàng nảy sinh cảm giác ngây ngất.
Thượng Quan Uyển Nhi đang nói im bặt,
nàng bị nam nhân hống hách này làm sợ hãi, thân thể mềm mại cứng ngắc
không động đậy được, thân mình dường như nổ tung, ngay cả hồn phách cũng không biết đã bay đi đâu mất rồi, tận đến khi đầu lưỡi của Dương Phàm
tham lam tiến vào mút đầu lưỡi của nàng, nàng mới bừng tỉnh đẩy mạnh
Dương Phàm ra.
- Ngươi...ngươi...tại sao lại có thể làm vậy, người ta....người ta không thích....
Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp nói xong, liền nhấc váy chạy đi.Thấy bộ dạng hấp
tấp của nàng thật không còn phong thái của nội tướng Đại Đường, nắm cán
cân thiên hạ.