Trong chính điện yên tĩnh có bảy tám vị học sĩ đang ngồi. Các vị học sĩ
đó, già nhất đã gần bảy mươi, trẻ nhất cũng có một vị xem ra cũng chừng
bốn sáu bốn bảy tuổi, trên điện bày hơn mười bàn, trước mỗi bàn có một
cái bồ đoàn, trên đó có các văn phong tứ bào sách các loại, bên cạnh còn có một cái chum lớn, bên trong dựng rất nhiều quyển trục. Vào trong
điện mùi mặc hương liền xộc đến.
Bảy tám vị học sĩ kia là phụ
trách tu sử, chế cáo, tổng kết văn chương của các quan viên, công việc
của bọn họ tương đối nhẹ, đại sự trong vài năn, viết lại cũng chỉ gần
ngàn chữ, cho nên bình thường cũng không có việc gì, ngoại trừ viết chữ, vẽ tranh, ngẫu nhiên kiếm thêm chút bút phí cải thiện cuộc sống, thì
cũng tập trung một chỗ cùng làm thơ làm phú, tự mình cười thưởng thức.
Lúc này, bọn họ đang xúm trước một cái bàn, rung đùi đắc ý ngâm nga, Thượng Quan Uyển Nhi vừa đến, vài tiểu nội thị hầu hạ trong điện thấy nàng,
vội vàng tiến lên thi lễ:
- Bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!
- A! Thượng Quan Đãi Chiếu đến đây!
Mấy vị văn sĩ kia thấy nàng tiến vào, đều chạy ra đón. Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ giọng, sắc mặt giãn ra, cười nói:
- Mấy vị học sĩ lại có tác phẩm tâm đắc nào sao?
Một vị học sĩ tầm năm mươi tuổi vuốt chòm râu cười ha ha:
- Thượng Quan Đãi Chiếu đến vừa lúc. Quan lão vừa mới viết được một bài
thơ hay, đang muốn nhờ Thượng Quan Đãi Chiếu đánh giá một phen!
Quan lão chính là vị học sĩ lớn tuổi nhất, người này tên Quan Dật, năm nay
đã sáu mươi bảy, vì nhiều kinh nghiệm nhất, nên vừa thấy Thượng Quan
Uyển Nhi, cũng chỉ có ông ta là có thể lên mặt ngồi nguyên chứ không
phải đứng lên đón. Nghe vị học sĩ kia thổi phồng, Quan Dật cười ha hả,
dương dương tự đắc vừa muốn đi lấy bài thơ vừa viết, một vị học sĩ gần
đó đã cầm lên.
Vị học sĩ này cầm bài thơ, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Trương mỗ thay mặt Quan lão đọc một lần, nhờ Quan đại đánh giá!
Vị học sĩ này tên Trương Lượng, cũng là một học sĩ của Sử quán. Lúc này, cầm bài thơ, rung đùi đắc ý nói:
- - Tảo triều khai tử điện
Giai khí trục thanh thần
Bắc khuyết hoa tinh tại
Đông phương tự cảnh tân
Ảnh liên hương vụ hợp
Quang mị khánh vân tần
Điểu vũ phiêu sơ định
Long văn chiếu chuyển chân
Trực nghi quan bội nhập
Trưởng ái miện lưu thân
Diêu động tường vân lý
Triều triều ánh thị thần”
Trương Lượng đọc thơ xong, Quan Dật mỉm cười nói:
- Hôm nay lão phu dậy thật sớm, sáng sớm đã đến Sử quán. Từ xa nhìn thấy
Thiên Hậu khai đại triều hội, quan lại đủ cấp lên điện, khí tượng trang
nghiêm, nhất thời có cảm xúc, quay về ngồi thật lâu mới viết được bài
thơ này. Thượng Quan Đãi Chiếu thấy bài thơ này thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi đáp:
- Bài thơ này của Quan lão lập ý cao xa, ý nhị mười phần, đã miêu tả được hết khí thế lâm triều…
Nàng mới nói được đến đây, Dương Phàm đứng ở cửa tiến vào, cao giọng hỏi:
- Thượng Quan Đãi Chiếu, mấy thứ kia đã cất cẩn thận, nếu không còn gì phân phó, tại hạ xin về trước.
Quan Dật khe khẽ vuốt chòm râu, hai mắt khép hờ, mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt
cằm, đang nghe Thượng Quan Uyển Nhi thánh thót khen thơ như hát, đột
nhiên bị người ta cắt lời, lập tức nhướn mày, mở mắt ra, không vui lườm
hắn một cái.
- Ai nha! Ngươi là… Dương Phàm!
Một tiểu nội
thị hầu hạ trong Sử quán thấy Dương Phàm nói chuyện, định thần nhìn lại, đột nhiên vui mừng reo lên. Vừa nói một câu mới nhận ra mình đã thất
thố, vội vàng che miệng.
Tiểu thái giám này bình thường cũng
thích đá cầu, ngày đó Dương Phàm thi đấu, y cũng từng đến xem, thần
tượng vẫn in hằn trong tâm trí, nhìn một cái y đã nhận ra, không kìm nổi mà reo lên.
Không ngờ lúc đó, vị học sĩ trẻ tuổi nhất Lâm Hi Minh Lâm Học sĩ cũng nhịn không nổi nữa, reo lên:
- Ngươi nói gì, hắn là Dương Phàm hả? Là Dương Phàm ngày đó đá cầu ghi
liên tiếp năm bàn, lịa cùng với Thái Bình công chúa lấy năm địch mười,
trên sân cầu đánh bại Thổ Phiên?
Đá cầu quả nhiên là môn thể thao phổ biến nhất, được hoan nghênh nhất Đại Đường, có được sự ủng hộ vô
số. Vị Lâm học sĩ này cũng là người mê đánh cầu, đá cầu, bình thường khi rỗi rãi cũng hẹn ba năm người bạn tri giao thi đấu, đá cầu hoặc đánh
cầu tìm niềm vui, biết được cấm quân vệ sĩ trước mặt này là Dương Phàm
mà bình thường mình vẫn hay nhắc đến, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Quan phu tử thấy Lâm học sĩ có thái độ như thế đối với một thị vệ mới xuất
hiện, lại không hài lòng, liền kéo dài giọng thản nhiên hỏi:
- Người thị vệ này là ai?
Trương Lượng đứng bên cạnh đáp:
- Chính là một thị vệ trong cung, nghe nói, hình như giỏi đánh cầu.
Quan phu tử “Ừ” một tiếng, khép mi mắt, tay trái giữ ống tay áo tay phải, cầm bút chấm đẫm mực, nhỏ lên giấy, khinh thường nói:
- Đánh cầu, chỉ là việc nhỏ. Đối với nước, với dân đều là vô ích, bất quá chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ mua vui cho người ta. Cần phải ngạc nhiên
như vậy sao?
Lâm học sĩ nghe thấy sự mỉa mai trong giọng nói của lão, mặt đỏ bừng, chỉ có điều kinh nghiệm tư cách của Quan phu tử rất
cao, y không dám phản bác.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhăn nhăn đôi mày thanh tú, vị Quan phu tử này luôn mắt cao hơn đầu, tuy nhiên, với
thân phận của ông ta, so đo như thế với một thị vệ trong cung, không
khỏi hơi nhỏ nhen…
Thượng Quan Uyển Nhi đang muốn tùy tiện chen
vào vài câu, gạt bỏ đi bầu không khí không thoải mái này, Dương Phàm đã
cười híp mắt lên tiếng
Thị vệ cấm quân tám đời không kéo nổi quan hệ với Sử quan nhàn tản, hắn chẳng lo đắc tội với Sử quan này, huống
chi, hắn cũng chưa từng nghĩ đến làm lâu dài ở vị trí cấm quân này.
Thực ra lời này của Quan phu tử hắn cũng không quan tâm, cũng không phải do
hắn tu dưỡng đạt đến cảnh giới không vui không giận, không đau không
buồn, mà là vì cho tới giờ, hắn căn bản cũng không coi mình là một cấm
quân thị vệ, không tự hòa mình vào triều đình, vào hoàn cảnh này.
Hiện giờ, hết thảy những gì hắn làm, mục đích chỉ là muốn tìm được Miêu Thần Khách, tiếp cận Khâu Thần Tích, sau khi đạt được mục đích hắn sẽ bay
xa, nơi này, hết thảy đối với hắn, chỉ là một đoạn ký ức mà thôi. Làm gì có chuyện hắn lại để ý đến chuyện bị một học sĩ bị giam coi thường kỹ
thuật đá cầu mà mình vốn tự hào.
Nhưng, hắn có thể không thèm để ý việc Quan phu tử hạ thấp mình, nhưng lại để ý đến cảm giác của Lâm học
sĩ và tiểu nội thị chịu nhục kia.
“Bọn họ là vì tài nghệ của ta mà chịu nhục, sao ta có thể ngồi yên?”
Dương Phàm cất bước lên điện, cất tiếng lanh lảnh:
- Lời nói của vị lão tiên sinh này, mỗ không dám gật bừa. Đánh cầu tuy
không phải đại đạo, nhưng cũng không phải vô ích cho nước cho dân. Nếu
thật muốn nói đến tác dụng của nó, thì so với mấy thứ thi thơ ca phú mà
lão tiên sinh vẽ loạn kia, còn tốt hơn vài phần!
Tay Quan phu tử nặng xuống, làm hỏng mất một bức tranh chữ, ông ta hầm hầm ngẩng đầu, nhìn Dương Phàm, dựng râu trừng mắt hỏi:
- Đứa nhỏ vô tri, ngươi nói cái gì? Ngươi nói thi từ ca phú này là nhỏ
sao? Còn…còn không bằng cái thứ đồ chơi mua vui đá cầu và xiếc ảo thuật
kia sao? Buồn cười, thật sự là buồn cười!
Quan Phu tử đã lớn
tuổi, năm đó khi Lý Thế Dân mạnh mẽ thúc đẩy đá cầu ở Đại Đường, đề cao
kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung toàn dân, ông ta cũng đã quá tuổi tập đá
cầu, bởi vậy, đối với môn thể thao này luôn không cho là đúng, thậm chí
còn có chút mâu thuẫn. Ông ta là bô lão Sử quán, cá học sĩ khác làm gì
cũng phải nể ba phần, hiện giờ bị một tên lính đầu to giáo huấn như thế, làm sao nhịn được.
Dương Phàm nói:
- Ký Châu Hà Bắc, năm ngoái đại hạn, đông lại giá lạnh, hiện giờ đúng thời kỳ giáp hạt, rất
nhiều lưu dân vào Kinh ăn xin, Phu tử viết một bài thơ, là cho họ quần
áo đồ ăn được sao?
Quan phu tử ngẩn ra, thốt nhiên nói:
- Buồn cười! Điều này sao có thể, cái này…
Dương Phàm lại nói:
- Bốn trấn An Tây bị vây, trong triều ý kiến không đồng nhất, có người
cho rằng An Tây là gân gà, tự nhiên hao phí mồ hôi nước mắt nhân dân làm gì, cứ bỏ đi không cần để ý, chuyên tâm kinh lược trong nước, đến nỗi
An Tây mất đi, thật lâu không thể thu phục. Sao phu tử không làm một
quyển sách phú khiến người Thổ Phiên ngoan ngoãn nhả ra tứ trấn, được
chứ?
Sắc mặt Quan phu tử càng đỏ, tức giận đến phát run, luôn miệng nói:
- Nói bậy nói bạ! Nói bậy nói bạ! Thi từ ca phú là chuyện phong nhã,
ngươi toàn nói đến binh khí chiến lược, không liên quan nhau. Ngươi thật là… Khụ khụ khụ.
Dương Phàm không đợi ông ta nói xong, cướp lời luông:
- Trên Thái Hành Sơn đạo tặc tung hoành, khi địa phương truy bắt thì trốn vào trong núi, địa phương không truy xét nữa lại tiếp tục làm hại. Dân
chúng nơi đó chịu đủ hại này khổ không thể tả. Không bằng phu tử làm một bài thơ, lôi đầu chúng ra công lý chứ?
Ngón tay Quan phu tử phát run, mặt mày tím bầm, chỉ Dương Phàm:
- Ngươi…
Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Văn võ chi đạo là gốc rễ của trị quốc an bang. Thi văn chỉ là một trò
chơi của văn đạo. Vừa không thể khởi công dựng một công trình thủy lợi,
phát triển nông canh, khiến cho dân chúng cơm no áo ấm, cũng không thể
khiến cho nước giàu binh mạnh đền đáp quốc gia, cứu cả thiên hạ, chỉ là
một thứ để cho người ta dưỡng thân dưỡng tâm, dựa vào cái gì mà kiêu
ngạo như thế?
Thi văn biểu hiện cho văn đạo, đánh cầu tượng trưng cho võ đạo. Đánh cầu có thể cường thân kiện thể, huấn luyện cưỡi ngựa
bắn cung, bình thường là trò tiêu khiến cho người ta vui vẻ, khi chiến
tranh cũng có trọng dụng, so với thi văn của ông có kém gì? Nếu thật
muốn tính toán ra, thì thi văn của ông đó, cũng chỉ có các sĩ tử ba năm, rung đùi đắc ý, tự đắc tự khen – đánh cầu của ta, vương công quý tộc,
sĩ tử văn nhân, lê dân bách tính, tiểu thương tiểu phu, ai cũng có thể
chơi. So được sao?
Thi văn của ông, vắt hết óc, nghiền ngẫm từng
chữ một, dưỡng ra một đám người tứ chi không cần, ngũ cốc chẳng phân
biệt được, đá cầu của ta có thể cường kiện khí lực, có thể huấn luyện
cưỡi ngựa bắn cung, bảo vệ quốc gia. So được sao? Cách Sử quán không xa
là Trung thư tỉnh, bên trong đó, chư vị tướng công, trăm công ngàn việc, bận bịu vất vả với đại sự thiên hạ, có người nào là dựa vào thi văn vô
dụng của ông?
- Ngươi.. ngươi…
Quan phu tử tức giận đến sa sầm hai mắt.
Dương Phàm không để ý đến ông ta nữa, cười hì hì thi lễ, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Thượng Quan Đãi Chiếu, tại hạ còn có nhiệm vụ, nếu không có gì chỉ bảo, tại hạ quay về điện Võ Thành trực đây.
- Ngươi… đi đi!
Hai mắt Thượng Quan Uyển Nhi hơi sáng lên, nàng thực không nghĩ đến hắn có
thể nói ra những lời như vậy, lại có được kiến thức như vậy, vốn tưởng
trong đầu Dương Phàm không có nổi một vết mực (không được học hành).
Dương Phàm mỉm cười vái chào, xoay người liền đi.
Đằng sau, Quan
phu tử thấy hắn vừa đi, tức giận gọi đứng lại. Nhưng không ngờ vì ngồi
đã lâu, hai chân huyết khí không lưu, đột nhiên đứng lên, chân tê tê,
đầu thiếu máu, trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã ra đằng sau, Trương Lương
vội vàng đỡ lấy, hô to:
- Lão học sĩ, người làm sao vậy?